Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 209: Bộ Xương Khô





Vận mệnh bọn họ sẽ như thế nào, Tần Phi Thường không rõ lắm, nhưng gia hỏa xấu xa nhất đã đi theo cô cùng rời khỏi giáo đường."Cô đập vỡ cửa số giáo đường." Bá Đặc nói.“Không phải cậu không thích giáo đường sao?” Tần Phi Thường hỏi lại.

Vậy cô đập vỡ hắn là sẽ không kích phát điều kiện tử vong của hắn.“Cho nên ta cũng không trách cô.” Bá Đặc âm hồn không tan mà đi theo phía sau cô.


Giết nhiều người như vậy xong, hắn đã hoàn toàn không còn che dấu dị thường và điên cuồng của mình.Dựa theo thói quen từ trước, hắn sẽ ở lại nơi tử vong quan khán phản ứng của những người đó trước khi chết, nhưng hắn xem nhiều năm như vậy, phát hiện người trước khi chết cơ hồ đều có bộ dáng giống nhau như đúc, hắn đã bắt đầu cảm thấy phiền chán, còn không bằng nhìn cô gái có vẻ bình thường lại phản ứng cực nhanh này.Thống khổ làm sao thú vị hơn giãy giụa, nhưng mà đáng tiếc cho tới nay, người đi vào nơi tĩnh mịch không thú vị này cũng đều giãy giụa không nhiều.Rời khỏi giáo đường, bước chân Tần Phi Thường chậm lại.

Cô thay đổi phương hướng, bắt đầu thăm dò những nơi mình còn chưa đi qua.

Trong lòng cô rõ ràng ở nơi này kết cục hẳn là phải chết, nhưng cô không quen từ bỏ quá sớm, vẫn cứ muốn thăm dò rõ ràng nơi này.Đi ngang qua gần đại sảnh yến hội, ở ven đường cô nhìn thấy một thi thể, bụng thi thể hơi phồng, bên miệng có máu, quanh đó còn có mảnh kính ho ra.

Đây là người đầu tiên đêm qua ăn những đồ ăn trên bàn.

Có thể nhìn ra được, cô ấy từ sảnh yến hội chạy ra, đi vào nơi này, phun ra những mảnh pha lê đó, trong lúc đó đã trải qua thống khổ đến thế nào.Tần Phi Thường trầm mặc một lát, bước chân vẫn cứ không ngừng, tiếp tục đi về phía trước."Tổng cộng hơn năm mươi người, hiện giờ đã sắp chết hết rồi.”Bá Đặc duỗi tay chạm chạm hoa hồng kiều diễm ven đường, "Xác thật không sai biệt lắm, còn dư lại bốn người......!À, hiện tại là ba.”Thật sự khát đến không thể chịu đựng được, lại bất chấp dáng vẻ ưu nhã và chú ý cái gì, nam thanh niên diện mạo tuần lãng chật vật mà vốc nước trong ao lên uống một ngụm, giảm bớt cổ họng khát khô cơ hồ bốc khói.Chỉ là, mát lạnh qua đi, từ trong cổ họng hắn sinh ra ngứa ngày, ngứa càng ngày càng nghiêm trọng, làm hắn nhịn không được gãi yết hầu.


Quá ngứa, hắn hận không thể cho ngón tay vào."Ô......!.........!hắn bóp cổ mình, không thể khống chế mà mở miệng ra đến lớn nhất, cuồn cuộn không ngừng phun ra một bãi nước trong.

Thân thể hắn bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, theo hẳn nôn mửa mất đi toàn bộ lượng nước.Nước đó thực nhanh thấm vào đất, bị dây leo và hoa hồng chung quanh hấp thu, chỉ còn lại một khối thi thể khô quắt thấy không rõ nguyên trạng ngã trên mặt đất.Tần Phi Thường đi qua đó, thấy một màn này, đồng thời cũng nghe thấy phía sau Bá Đặc đếm tiếp: "Hai."Đi về phía trước, tới một vườn hoa hồng khổng lồ, hoa hồng xanh um tươi tốt cơ hồ sắp mọc thành mê cung.

Những cây hoa đó vốn nên hình dáng mảnh mai, lại mọc rào rạt, cành khô và lá cây cũng đã lớn thành dáng vẻ dữ tợn hung ác, duy chỉ hoa trên cành vẫn nở, vẫn nhu nhược diễm lệ -- giống như là cảm giác Bá Đặc mang cho người ta.Tần Phi Thường trực giác cảm thấy nơi này có lẽ sẽ có chút đồ vật đặc biệt.

Trực giác của người Tần gia thường thường là đúng, bởi vì phía sau loại trực giác” không thể hiểu rõ này, thường thường đến từ chính chỉ dẫn không tiếng động của lão tổ tông Thị Thần của bọn họ.

Tuy rằng cô đã đi tới một thể giới khác, nhưng cô vẫn cứ nguyện ý tin tưởng trực giác như vậy."Cô muốn đi vào?”Bá Đặc hỏi câu này giống thật mà như giả, với hắn mà nói có vẻ là làm điều thừa.


Tần Phi Thường vốn cũng không phải mười phần xác định, vì hắn đột nhiên ra tiếng dò hỏi, mới xác định nơi này có thứ đặc thù."Nơi này chính là rất nguy hiểm, nói không chừng đi vào thì sẽ chết." Bá Đặc nghe tựa hồ rất là suy nghĩ vì cô, nhưng trong ánh mắt quang mang ác liệt không hề che dấu.Tần Phi Thường đã không chỉ một lần cảm thấy vật nhỏ xinh đẹp này thiếu giáo huấn, cô cũng không để ý đi vào vườn hoa hồng bụi gai mọc thành cụm.

Bá Đặc dừng ở bên ngoài, không theo cô cùng vào.

Nhưng sau khi Tần Phi Thường đi vào, hắn chậm rãi nói: "Một.”.


— QUẢNG CÁO —