Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 213: Thế Giới Hiện Thực





Lúc cô còn vội vàng làm kế hoạch thương nghiệp, đồng thời rất nhiều người trẻ tuổi hoảng loạn đangtrong nhà kêu khóc nổi điên."Ba, Con sợ quá! Con thật sự sợ quá!” Ngồi ở mép giường, thiếu nữ bổ nhào vào trên người phụ thân khóc đến không ngừng, cô muốn nói cho cha mình rằng cô gặp phải chuyện đáng sợ cỡ nào, phể tích tòa lâu đài cổ, u linh không nhìn thấy, dây leo giết người còn sát nhân cuồng ma đó.Nhưng làm thế nào cô cũng không mở nổi miệng, mỗi khi cô muốn nói gì, trong đầu sẽ đau lên, vì thế cô chỉ có thể vừa khóc lóc nói sợ hãi, vừa ôm đầu kêu đau.Cha cô là thương nhân gia sản rất nhiều, yêu thương nhất cô con gái này, thấy thể vội vàng kêu người đưa cô đi bệnh viện.Kiểm tra thực nhanh có rồi, bác sĩ cầm báo cáo nói với bọn họ: "Con gái ngài thân thể cũng không có bất kì vấn đề gì.”Cha cô không tin, cau mày nhắc lại: "Con bé vẫn luôn nói đau đầu, vẫn nên làm lại kiểm tra cẩn thận hơn.”Bác sĩ chỉ có thể châm chước kiến nghị: "Thân thể của cô ấy thật sự khỏe mạnh, não bộ cũng không có vấn đề, có lẽ, cô ấy hẳn là nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”thật vất vả an tĩnh lại, thiếu nữ nghe vậy lại kích động lên, cô nắm chặt tay áo cha mình, "Con không có bệnh tâm lý, con bị nguyền rủa, con.....!ô ô ô.....!Ba, cứu con!”Trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng, thanh niên sắc mặt trắng bệch một tay hết tất cả đồ ăn trên bàn cơm xuống mặt đất, đám hầu gái sợ tới mức đứng một bên, chỉ có mẹ hắn tiến lên lo lắng dò hỏi: " Khoa Mỗ [ Tom], đến tột cùng là làm sao vậy, từ hôm nay tỉnh lại thì bắt đầu không chịu ăn cái gì, đồ ăn này không hợp khẩu vị con? Mẹ cho bọn họ đổi thứ khác lên?”"Không, con không ăn!” Thanh niên che bụng mình, lại nghĩ tới cái loại thống khổ bụng bị căng ra đến trướng nứt, trong ánh mắt toát ra sợ hãi, "Đừng làm con nhìn thấy đồ ăn!”Hắn không biết đến tột cùng có phải mình bị ác mộng hay không, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng đó là mộng.Thật là đáng sợ!“Vu sư La Tư [Rhodes], thể nào, nguyền rủa này của con trai tôi có thể loại trừ không?" Đại phú hào Tạp Tư [Doncas] biểu tình lo âu, gấp không chờ nổi hỏi, đôi mắt nhìn về phía cửa phòng nửa mở.Trong phòng đốt nến cùng các loại sương khói, đang nằm trên giường là con trai duy nhất của ông ta.


Lúc này hắn đang nằm an tỉnh, bộ dáng không ngừng nôn mửa gần đây đã khá hơn nhiều.

Ông ta thoáng an tâm, nhưng nhìn thấy Vu sư La Tư thần sắc ngưng trọng chưa bao giờ từng có, ông ta lại lo lắng lên."Đây là một nguyền rủa thực ác độc." Vu sư La Tư một đầu tóc bạc, xương gò má cao, mũi cao, trên mặt có từng mảnh đốm kỳ quái, đôi mắt lão che một tầng bụi phấn, nhìn qua thần bí mà cổ quái.Lão chậm rãi nói: "Nguyền rủa đến từ huyết thống, ta không cứu được nó, ông mang nó đi đi.”Trên mặt thịt mỡ của Tạp Tư run rẩy một trận, bỗng nhiên ông ta quỳ xuống, hai tay chắp lại khẩn cầu nói: "Ngài là hắc vụ sự nổi tiếng nhất, ngài nhất định có biện pháp, đây là con trai duy nhất của tôi, chỉ cần ngài chịu cứu nó, bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý bỏ ra!”.Vu sư Tạp Tư lắc đầu, không hề nhiều lời.Ông xác thật rất lợi hại, nhưng mà, nguyền rủa này ông không nắm chắc loại trừ được, hơn nữa càng xem càng cảm thấy nguyền rủa này có vẻ quen mắt kinh người, thực nhanh lão nhớ tới một sự kiện 50 năm trước.Khi đó ông mới mười lăm tuổi, sư phụ ông cũng từng giải trừ nguyền rủa cho một vị khách thần bí.

Lúc ấy ông cảm thấy tò mò, nhìn nhiều một cái, trên cổ tay người khách đó tựa hồ chính là một cái đồ án hắc tuyến hỗn độn như vậy.Sư phụ ông lợi hại vượt xa so với ông, nhưng cuối cùng người kia vẫn nổi điên mà chết, mà sư phụ ông cũng vào một tháng sau đột nhiên già đi mà chết.


Trước khi chết, sư phụ nói: "Đây là một nguyền rủa đáng sợ.”Qua 50 năm, rốt cuộc lão hiểu rõ cảm giác của sư phụ ngay lúc đó.“Thụy Á[ Rhea]? Thụy Á, con nhốt mình ở trong phòng đến tột cùng muốn làm gì? Có phải con còn tức giận vì mẹ không chịu mua bộ lễ phục tốt nghiệp đó cho con không?""Mẹ nói cho con, mẹ không có khả năng dùng nửa tháng tiền lương mua lễ phục, tốt nhất con đừng náo loạn! Trước khi mẹ đi làm về, nếu con còn không ra, cơm chiều cũng đừng ăn!”Người phụ nữ trung niên biểu tình phẫn nộ đứng ở trước cửa phòng con gái rống xong, cầm theo túi, đi giày liền nổi giận đùng đùng mà rời nhà.

Bà ấy cũng không biết, trong căn phòng đóng chặt cửa, con gái bà cũng không cáu kỉnh, Con bé chỉ đang dùng chăn gắt gao bao vây lấy mình, giống như một con chuột nhắt hoảng sợ, không ngừng nhìn bốn phía."Thứ này tuy rằng có thể đầu tư, nhưng thu hồi quá chậm, nguy hiểm cũng khá lớn......!Làm thực hay là làm internet......!Bên này internet tựa hồ chưa khai phá lớn như chúng ta bên kia, có lẽ có thể từ nơi này ra tay......!Tài chính vẫn là vấn đề lớn......"Tần Phi Thường nhìn màn hình máy tính, tùy tay lấy một cái bánh mì ăn hai ngụm, cùng với sữa bò.


Trong tầm tay cô để thức ăn nước uống, phải thường xuyên bổ sung một chút, bởi vì cô không biết khi nào lại lần nữa bị kéo vào thế giới kia, phải bảo trì trạng thái thân thể tốt nhất.Không chỉ là đồ ăn nước uống trong tầm tay, cô thay quần áo thích hợp cho vận động, ở trong túi quần áo đặt một ít công cụ nhỏ, còn đeo một cái túi, giấu súng.

Cô muốn thí nghiệm một chút xem mấy thứ này có thể đưa tới nơi đó hay không.Bỗng nhiên, màn hình máy tính trước mắt một trận mơ hồ, cô không thể khắc chế mà cảm thấy một trận ủ rũ đánh úp lại, rốt cuộc trước mắt tối sầm.Vừa mở mắt, quả nhiên cô lại đi tới sảnh yến hội phế tích đó.[ Tên các nhân vật được chuyển đổi từ tiếng Anh sang tên tiếng Trung].


— QUẢNG CÁO —