Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 380: Giếng





Trong trí nhớ của Khổ Sinh, giếng sâu mà tối.Hơn một trăm năm trước, một nữ nhân lớn bụng, sắp lâm bồn bị giết chết ở bên cạnh giếng, vứt xác xuống đáy.

Khổ Sinh chính là hài tử trong bụng bà ấy, đầu của hắn vừa lúc bị nhát đao đâm thủng bụng nữ nhân đó cắt đứt.

Bởi vậy, hắn được từng sinh ra đã chết đi.Nhưng hắn lại là thần thai vốn dĩ trời sinh bất tử, cho dù là bộ dáng đó, thân thể vẫn cứ sinh trưởng ở dưới đáy giếng.


Mẫu thân hắn hư thối ở dưới đáy giếng, hắn ở trong giêng âm u sinh trưởng từ trong cái chết, trở thành một thi thể quái dị, gọi là cương thi.Một năm lại một năm, thân thể hắn lớn lên, đầu mình hai nơi, chỉ có thể ở dưới đáy giếng động động đôi mắt và ngón tay, không thể nào tự đứng dậy rời khỏi giếng.Từ lúc hắn bắt đầu có ý thức, hắn ở trong giếng hai mươi năm.Hai mươi năm, thế giới bên ngoài đối với hắn mà nói, chỉ là một cái miệng giếng tròn.Hắn yêu thích nhất mưa tuyết, bởi vì chỉ có mưa tuyết mới xuyên qua miệng giếng dừng ở trên người hắn, hắn rõ ràng chạm vào được.

Đặc biệt là tuyết, lúc tuyết lớn bao trùm thiên địa, dưới giếng cũng tích một tầng tuyết trắng.Tuyết trắng thật dày bao trùm lên thi thể hắn, đó là ôn nhu duy nhất mà thế gian này cho hắn.Sư phụ hắn Bạch Tu đạo nhân mang hắn từ trong giềng ra, khâu lại thân thể cho hắn, lại phong ấn miệng, mắt, tay cho hắn.

Tuy rằng hắn sinh ra đã là cương thi, lại không thể làm cương thi.Sư phụ thương hại hắn cũng kiêng kị hắn, hắn là đệ tử của Bạch Hạc quan, cũng là kiêng kị của Bạch Hạc Quan.Những cảm xúc phức tạp đó, tất cả hắn đều biết, rốt cuộc thần thai sinh ra đã biết.

Bất luận là làm thần thai nguyên bản hay là trời xui đất khiến mà thành cương thi, hắn đều là dị loại.Tu hành trong Bạch Hạc Quan thêm với hành tẩu nhân gian, trong gần trăm năm số lượng lệ quỷ hắn giết không ngừng gia tăng, trừ cương thi quỷ quái đếm không hết, thuật pháp tu vi cũng không ngừng tăng trưởng, duy nhất không thay đổi chính là hắn sợ hãi, chán ghét "Giếng".La Ngọc Tĩnh ngồi ở miệng giếng, phải đi bụi bặm trên quần áo, nhấc Tru Tà Kiếm đi đến trước mặt Khổ Sinh, đem Tru Tà kiểm tính cả quái cầu tóc đen xuyên trên Tru Tà kiểm cùng đặt vào trong tay hắn.Khổ Sinh nắm tóc mình: "Tại sao Tru Tà Kiếm lại nghe ngươi?!”La Ngọc Tĩnh nói: "Đây là kiếm của ngươi.”Khổ Sinh: "Cho nên kiếm của ta vì sao nghe ngươi?”La Ngọc Tĩnh: "Là kiếm của ngươi, ta làm sao mà biết tại sao?”La Ngọc Tĩnh nhìn hắn tra tấn kiếm, mặt vô biểu tình đi đến phía sau hắn, quen cửa quen nẻo ngồi trên bảo tọa ghế mây.

Lấy ra một cây an hồn hương châm lửa, hút một cái bình tâm tính khí.Khổ Sinh mắng kiểm xong, Cõng nàng trở lại phía trước, nhìn thấy cha con hai người trong trang, đơn giản nói lại lịch quái cầu tóc đen với bọn họ."Nữ nhi ông triền miên giường bệnh, là tinh quái này quấy phá.


Người suy nghĩ quá nặng, dễ sinh đen đủi, đen đủi từ tóc ra, ngày rộng tháng dài tụ lại tóc này nấp trong lòng gối, dẫn tới ác mộng liên tục, thân thể suy bại.”"Thì ra là thế! Đa tạ đạo trưởng! Đa tạ đạo trưởng!”Tận mắt nhìn thấy Khổ Sinh dùng phù lửa đốt đống tóc mấp máy đó, lão ông yên lòng, đưa bọn họ tới tiền đường, chuẩn bị rượu và thức ăn mời bọn họ."Này......!Mặt nạ bảo hộ này của đạo trưởng, một chút khe hở cũng không có, gỡ xuống ăn thế nào?” Lão ông bưng rượu, nhìn tư thế kia nhất định phải cùng hắn uống hai ly để cảm tạ.Đối với tình huống này, Khổ Sinh từ trước đến nay không giải thích, mặc người ta nhiệt tình khuyên ăn khuyên uổng thể nào, trực tiếp xua tay cự tuyệt là được, bằng không nếu nói thật, những người này nghe được thân phận hắn là cương thi, lại thêm rất nhiều phiền toái.La Ngọc Tĩnh ngồi ở trước bàn, bỗng nhiên tiếp nhận câu chuyện nói với lão ông: "Hắn tu hành tích cốc, không ăn gì.”Lão ông bừng tỉnh đại ngộ, mặt mày hớn hở, lời nói càng mang thêm hai phần kính sợ: "Chả trách lão nhân thấy vị đạo trưởng này bất đồng phàm tục, rõ ràng là bộ dáng Thần Tiên Sống, thế nhưng tới đã đạt tới cảnh giới tích cốc rồi!”Đến buổi tối gió tuyết càng lớn, bọn họ liền nghỉ ngơi một đêm ở thôn trang.

Chủ nhân chiêu đãi chu đáo, La Ngọc Tĩnh nằm ở phòng cho khách ngủ dưới cái chăn thật dày.Xuyên qua giường màn, nàng thấy bóng dáng Khổ Sinh ôm kiểm ngồi ở bên cửa sổ.

hắn không cần ngủ, ngồi ở bên cửa sổ, cửa sổ mở một nửa, một nửa kia bị hắn che.Sau nửa đêm, Khổ Sinh dò ra ngoài cửa sổ, hơn nửa thân mình rơi xuống tuyết trắng, trên người hắn không có độ ẩm, tuyết trắng đắp ở trên người cũng sẽ không tan, vẫn không nhúc nhích giống tòa điều khắp bằng đá.Bỗng nhiên người ngủ phía sau phát ra từng tiếng nói mê, Khổ Sinh giật giật, nhẹ nhàng từ trên cửa sổ nhảy vào, mang theo nửa người tuyết, vén giường màn lên nhìn.Nàng lại bị ác mộng.Ngón tay mang thiết chỉ bộ cầm ra một cây an hồn hương đốt ở mép giường, qua một lát, người đang trong mộng phát ra tiếng khóc nức nở dần dần an tĩnh lại.

Chính nàng ước chừng cũng không biết nửa đêm mình ngủ rồi thường có động tĩnh như vậy, bất quá Khổ Sinh biết rõ ràng.Lúc hắn mới vừa mang theo La Ngọc Tĩnh đi cùng, nàng đều mệt đến mức tận cùng mới có thể hôn mê, ngủ rồi cũng không an ổn.

Khổ Sinh một mình đã quen, từ trước ban đêm và ban ngày không khác gì nhau, đều lên đường, hẳn một mình đi đến nào cũng đều an tỉnh.Ban đầu sợ nhất nàng cuồng loạn khóc lớn, cảm thấy ầm ĩ, hiện giờ lại càng thêm sợ loại khóc nức nở vô ý thức này, mỗi khi nghe thấy đều có cảm giác đứng ngồi không yên.An hồn hương xác thật hữu dụng với nàng, bất quá dùng cách này mãi, sợ là không được bao lâu, an hồn hương hắn làm lúc trước đều dùng hết, không có biện pháp, đành phải đến lúc đó lại đi tìm nơi ở Thị Thần gần đây, tìm an hồn mộc mới.Ngày thứ hai, tuyết lớn vẫn cứ rơi, La Ngọc Tĩnh cũng không yêu cầu tiếp tục nghỉ ngơi ở chỗ này, mà lần thứ hai lên đường.


Có một chút tuyết, thiên địa phảng phất càng thêm an tĩnh, trên đường người đi lại thưa thớt, vào trong núi rừng, càng chỉ còn lại hai bọn họ.

Khổ Sinh đẩy dù cột trên ghế mây ra sau, che ở trên đầu La Ngọc Tĩnh.Không bao lâu, trên đầu trên vai hắn đắp ra một tầng tuyết thật dày.Khổ Sinh cảm giác đỉnh đầu bị vật gì mềm nhẹ khẽ đảo qua, là La Ngọc Tĩnh ở sau lưng hắn duỗi tay phất đi tuyết rơi trên đầu hắn.

Dưới chân hắn dừng lại, hơi có chút chân kinh mà co rụt đầu: "Làm cái gì!”La Ngọc Tĩnh: "...."Nàng trầm mặc một lát, nắm nắm tay đấm cái ót Khổ Sinh một chút.Khổ Sinh bị nàng đánh trúng càng không thể hiểu được, hắn là cương thi, đầu so với sắt còn cứng hơn, hắn đương nhiên không đau, bởi vậy chỉ kỳ quái mà hỏi lại: "Ngươi làm cái gì!”.La Ngọc Tĩnh: "Đỉnh đầu ngươi đọng quá nhiều tuyết, trượt xuống dưới, rơi vào cổ áo ta làm ta rất lạnh.”Khổ Sinh: "..."Bởi vậy hai người đi trên đường, La Ngọc Tĩnh thấy tuyết đắp cao sẽ duỗi tay phất đầu hắn, hất tuyết chồng chất đi, một ít bông tuyết nhỏ vụn đọng ở tóc cũng được dọn sạch sẽ.Một hàng dấu chân kéo dài về phía trước, cứ thể từ tuyết trắng đầy đầu đi tới hoa rơi đầy đầu, mùa đông qua đi, mùa xuân đã đến, thời tiết bắt đầu ấm lại.Khổ Sinh mỗi ngày đều hỏi Tru Tà kiếm: "Tru Tà kiếm, ngươi nói gần đây vì sao không tìm thấy tung tích lệ quỷ?”"Tránh ra chút.” La Ngọc Tĩnh nói.Khổ Sinh ôm kiểm dịch ra, để nàng treo chăn mới vừa giặt xong lên dây thừng giữa hai cái cây.Hôm nay là một ngày thời tiết tốt khó có được sau mùa đông, La Ngọc Tĩnh yêu cầu đem chăn mình dùng, còn có nồi chén gáo bồn các tạp vật toàn bộ rửa sạch một lần, bởi vậy hai người mới có thể vào buổi sáng dừng lại nghỉ tạm ở nơi này.Cả cái ghế mây cũng được tẩy rửa phơi nắng ở trên đất trống, trên đất nơi có thể được thái dương chiếu vào đều bày đầy tạp vật, Khổ Sinh cũng bị đuổi lui ra, cuối cùng ngồi xổm trong một góc."Lại hai tháng chưa từng gặp được lệ quỷ." Hắn ở trong góc, nói với Tru Tà kiểm cắm trước mặt.Tru Tà kiếm đương nhiên là không để ý tới hắn, Khổ Sinh lo tự mình nói vài câu, bỗng nhiên Tru Tà kiếm bị La Ngọc Tĩnh rút ra, cầm đi.Động tác nàng thật đương nhiên, Khổ Sinh nhìn trước mắt trống không, một lát mới phản ứng lại, duỗi tay ngăn cản: "Kiểm của ta! Ngươi lại muốn lấy nó chém cái gì?”La Ngọc Tĩnh: "Đem nó đi rửa.”Khổ Sinh: "Đây là Tru Tà kiểm!”La Ngọc Tĩnh: "Tru Tà kiểm dính nước sẽ hỏng?”Khổ Sinh: "Sẽ không...!nhưng ta chưa bao giờ rửa nó!” Tru Tà kiếm sao có thể rửa được!La Ngọc Tĩnh: "Đến chính mình cũng không rửa, còn có thể trông cậy vào ngươi rửa kiếm.”Khổ Sinh ngăn cản không được, hơn nữa Tru Tà kiểm tự nó cũng không phản đối, hắn liền trơ mắt nhìn La Ngọc Tĩnh lau Tru Tà kiểm đến sáng long lanh, đặt ở một bên phơi nắng.Thanh kiếm này đi theo hẳn, giết lệ quỷ chém yêu quái đâm cương thi....!Cái gì cũng đều làm, toàn thân đều là "tang thương”, trên chuôi kiếm còn có vết máu năm xưa, hơi thở giết chóc dày nặng, lúc này dấu vết đều bị tẩy hết, nhìn qua phảng phất như "phản lão hoàn đồng”, sạch sẽ đến Khổ Sinh có chút không quen.Ngồi xổm bên Tru Tà kiểm sáng long lanh, Khổ Sinh duỗi tay cầm nó, lại thấy Tru Tà kiểm nhúc nhích một chút, lật cái thân tránh khỏi tay hắn.Khổ Sinh: "Tru Tà kiểm sao lại không cho ta chạm vào, chẳng lẽ là rửa hỏng rồi sao?”La Ngọc Tĩnh thanh âm sâu kín: "Ý tứ của nó là, tay người chưa rửa, đừng đụng vào vỏ kiếm sạch sẽ của nó.”Khổ Sinh: "???!”Hắn không thể tin nổi, hô to đáng giận.La Ngọc Tĩnh cũng không sợ hắn tức giận, bỗng nhiên nói: "Ta ngửi được mùi hương, cái loại mùi hương trên người ngươi, hôm nay lại đặc hơn một chút, có phải lại sắp giống lần đó ngủ một buổi tối hay không?”Khổ Sinh nhớ tới lần trước mình vì hiệu quả phong ấn yểu đi mà lâm vào ngủ say rồi phát sinh thảm kịch, liền quên chuyện mới vừa rồi, nói: "Không được lạm dụng Tru Tà kiểm nữa! Lấp kín lỗ tai ngủ, không cần phải xen vào những thứ bị hấp dẫn mà đến đó.”Sắc trời tối dần, bọn họ ở trong căn nhà hoang nghỉ ngơi, Khổ Sinh một mình ngồi ở trên một chiếc bàn dài thiểu một chân.La Ngọc Tĩnh lục tìm củi nhóm lửa, lại đi ra ngoài múc nước.

Việc này có một cái giếng có thể có nước, Khổ Sinh chỉ nhìn từ xa, tuyệt không chịu tới gần, bởi vậy La Ngọc Tĩnh chỉ đành tự mình đi.Nàng đi một lúc còn chưa trở về, Khổ Sinh phát giác Tru Tà kiểm sạch sẽ bày bên cạnh bỗng nhiên chẩn động lên."Gì?” hắn nhíu mày, phát hiện một cỗ yêu khi tới gần, nhớ tới La Ngọc Tĩnh còn ở trong viện, nhảy xuống bàn bắt lấy Tru Tà kiểm đang muốn đi ra ngoài, một thân ảnh chậm rãi từ cửa đi vào.Quần áo trắng thuần quen thuộc, trên khuôn mặt rất ít khi giãn ra lại lộ ra ý cười cầu nhân, vòng eo mềm mại lắc lư......!Là một con yêu quái chồn hoang hóa thành bộ dáng La Ngọc Tĩnh! Đạo hạnh cũng không tệ lắm, hẳn là bị thần hương phát ra hấp dẫn tới đây.Khổ Sinh liếc mắt một cái nhận ra ả không phải người, còn bị bộ dáng cổ quái này chần kinh đến, mạc danh hãi hùng khiếp vía, theo bản năng lui về phía sau một bước.Chồn hoang nhún nhún cái mũi, say mê mà ngửi ngửi hương khí trong không khí, hì hì cười, lại lắc mông tới gần, chính lúc này, La Ngọc Tĩnh mang theo nước trở về, nhìn thấy một thứ giống mình như đúc tới gần Khổ Sinh.“Là một con chồn hoang!” Khổ Sinh vội lớn tiếng nói.La Ngọc Tĩnh mang theo nước yên lặng đi đến bên đống lửa, đổ nước vào nấu, giống như không nhìn thấy một màn quỷ dị này.Thấy nàng không phản ứng, Khổ Sinh lại chỉ con chồn hoang đó: "Ở đây có một con yêu quái chồn hoang!”La Ngọc Tĩnh: "Vậy ngươi nhanh giết đi, ta nấu nước để cạo lông.”.


— QUẢNG CÁO —