Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 45: Mời



Mắng xong Tần Trĩ, vẫn không quá tin tưởng hỏi người bên cạnh: “Vừa rồi hẳn là mày không nhận sai , đó là vợ của đồ cổ Tần thị kia? Bọn họ phải chú ý phô trương nhất sao, sao lại chỉ có vài người xuất hiện ở đây?”

Người đàn ông tóc ngắn ngồi bên cạnh biểu tình ngưng trọng: “Người Tần gia không dám giả mạo loại thân phận này lừa gạt người khác, khoảng thời gian trước nghe Tần gia bọn họ xác có phu nhân. Lương thiếu, vừa rồi những lời đó của cậu có chút không tôn trọng, nếu bọn họ muốn so đo, ở chỗ Du Châu địa phương này, chúng ta cũng không có cách nào, để ngừa vạn nhất vẫn về Cẩm Châu đi thôi.”

Người trẻ tuổi hiển nhiên cũng có chút biết sợ, chỉ không muốn mất mặt mũi, cường chống nói : “Nếu đúng thế nào, Lương thị chúng ta không phải vẫn luôn quan hệ tốt cùng Tần thị bọn họ, ta lại không làm cái gì, nói hai câu khó nghe mà thôi, nhiều nhất bị mắng một trận.”

Nói xong, vẫn là không nhịn được bỏ thêm câu: “Thôi, dù sao nơi này sắp làm xong việc rồi, về Cẩm Châu đi. Nơi rách nát này nào so được với Cẩm Châu chúng ta.”

Tần Trĩ được hai bảo hộ ít cười nâng dậy, xoa xoa máu ở miệng, nhìn bộ dáng La Ngọc An ôn nhu vô hại, ánh mắt hơi hơi lập loè: “Cảm ơn…… thân phận của chị là……?”

Nếu La Ngọc An chính miệng ra, Minh Hồi cũng cần giấu diếm nữa, trực tiếp trả lời: “Đương nhiên là thật , Tần Trĩ anh không sao chứ, vừa rồi đó là ai, vì sao lại đánh anh? Còn không hề tôn trọng Tần thị chúng ta, cũng dám gọi thị thần chúng ta là đồ cổ, đó là cái giọng gì, em nhất định phải nói cho các tộc lão, cho hắn ta một cái giáo huấn!”

Thị thần là biểu tượng tinh thần của tộc bọn họ, là tín ngưỡng của Tần thị, sao có thể bị người ta mạo phạm như vậy!

Tần Trĩ lắc lắc đầu, cười khổ, “ Hắn là Lương Văn Diệp, tiểu công tử Lương thị, địa vị rất cao ở Lương thị. Lúc trước bởi vì có chút việc anh đắc tội , sau đó hắn nhìn thấy anh một lần liền đánh một lần.”

“Quá kiêu ngạo!” Minh Hồi banh mặt, trong lòng chán ghét Lương Văn Diệp tới cực điểm.

Tần Trĩ nói chuyện, vừa lưu tâm quan sát phản ứng của La Ngọc An, cô chỉ lẳng lặng nghe, không định nói gì, chỉ có Minh Hồi nói . Nhìn qua là loại phụ nữ mười phần nhu nhược không có chủ kiến, chút cũng không cường thế.

“Chúng ta cần phải trở về.” La Ngọc An nhìn Tần Trĩ, “Cậu có thể tự bệnh viện?”

Tần Trĩ: “…… Có thể.”

Ngồi vào trong xe, Minh Hồi do do dự dự nhìn Tần Trĩ ngoài cửa sổ xe chậm rãi rời , nhỏ giọng nói : “An tỷ, Tần Trĩ bị thương hình như rất nghiêm trọng, chúng ta không giúp anh ấy một tay sao?”

La Ngọc An mỉm cười: “ không phải cậu ấy cự tuyệt sao, vậy thuyết minh cậu ấy là chàng trai kiên cường.”

“Đúng như thế, ấy từ nhỏ đã rất hiếu thắng, so với đám con trai khác trong tộc được nuông chiều từ bé giỏi hơn nhiều.” Minh Hồi nói lời này, lộ ra vài phần tâm tư thiếu nữ. La Ngọc An nghe ra, nhưng không có phản ứng gì.

Cô theo kế hoạch lúc trước, riêng đi mua vài thứ. Tuy Minh Hồi thay cô cầm cây dù đen có vẻ hấp dẫn ánh mắt người qua đường, nhưng mà ánh mặt trời chói trang như vậy , bên đường người bung dù che nắng cũng không ít, nên cũng không phải đặc biệt nổi bật.



Mang theo rất nhiều đồ trở lại cổ trạch, La Ngọc An cầm theo cái túi vào điện thờ.

“Nhị ca, em trở về.”

Mới vừa vào, bóng người màu trắng liền từ thần đài bay xuống, hơi hơi cúi người ghé sát vào cô, nâng tay cô dưới áo choàng lên. Theo tay áo đi xuống, mu bàn tay cô lộ ra dấu vết cháy đen.

Là lúc trước tranh chấp cùng Lương Văn Diệp kia, vì tránh đột nhiên công kϊƈɦ, không cẩn thận lộ ra dưới ánh nắng mãnh liệt mới bị như thế.

Thị thần mang theo thần tính lạnh nhạt cao cao tại thượng, cúi đầu ɭϊếʍ ɭϊếʍ vết cháy đen trêи mu bàn tay cô. Biểu tình và động tác của làm người ta có cảm giác hoàn toàn tương phản.

La Ngọc An chỉ cảm thấy tựa như mu bàn tay bị phỏng được đụng chạm mềm , giảm bớt đau đớn. không chỉ không đau, còn có chút ngứa.

Tiếp theo, thị thần giống như đối đãi với đứa trẻ bị ủy khuất ở bên ngoài, kéo cô đến thần đài, ôm cô, để cô chôn vào trong lòng ngực mình, vuốt cái gáy và tóc cô, hơn nữa không ngừng vuốt ve vết cháy đen mu bàn tay cô.

La Ngọc An: “……”

La Ngọc An: “…… Nhị ca? Em không có việc gì, chỉ là chút vấn đề nhỏ.”

Cô miễn cưỡng chính mình bò ra từ ôn nhu hương đầu gối mỹ nhân, lấy cái túi mình mang đến, tìm kiếm đồ vật bên trong.

“Xem này, đây là cái giá, về sau nếu em ra cửa, đặt điện thoại ở đây, chúng ta có thể gọi video, đến lúc đó em có thể cho Nhị ca nhìn xem bên ngoài, Nhị ca cũng có thể biết em ra ngoài làm gì……”

“…… Còn có cái này, lược và vòng buộc tóc. Em vẫn luôn nghĩ tóc Nhị ca dài như vậy xõa ở sau lưng có chút không thuận tiện, nếu không em giúp anh buộc lại?”

La Ngọc An chỉ thử hỏi chút, muốn có đãi ngộ chải đầu này. Trêи thực tế, tóc thị thần cũng không phải là tóc đơn thuần, bất quá thấy cô nóng lòng muốn thử, thị thần cũng thuận theo ý nguyện của cô.

Tóc màu đen dài mượt mà vô cùng, cầm ở trong tay, xúc cảm giống như tơ lụa, hơi không chú ý sẽ chảy xuống, hơi hơi bay trong khí. La Ngọc An hát bài hát không rõ tên, chải tóc của hắn , kết thành bím tóc, lại dùng vòng buộc tóc màu đỏ cột chắc. Để bím tóc dài kia đáp vai, cô quan sát chút, vẫn thể khắc chế xúc động duỗi tay sờ lên, ánh mắt có chút si mê.

Thật là đẹp mắt, giống búp bê tinh xảo có thể thưởng thức cả ngày. Cho dù từ “thưởng thức” này như là xúc phạm, cô vẫn muốn dùng từ này, bởi vì nhìn qua đúng là vô hại mà mềm mại như thế.

Cổ trạch còn có từ đường Tần thị. Từ đường chỉ có vào tháng giêng và tháng sinh thần mới mở ra để tiến hành hoạt động hiến tế, ngày thường do thị nữ vào sửa sang dọn dẹp.

La Ngọc An lần đầu tiên vào từ đường, cô mình vào cái sân hơn trầm cũ kỹ, lướt quá tầng tầng lớp lớp bài vị phía trước, lật xem gia phả đặt bên trong.



Gia phả này mỗi mười năm sửa chữa lại lần, là công trình to lớn, bởi vì từ khi thị thần ra đời bắt đầu, thời gian dài như vậy, gia tộc khổng lồ như vậy, hết thảy đều có ký lục.

Cô dựa theo trong miệng Minh Hồi biết được niên đại, đại khái suy tính, tìm kiếm gia phả trăm năm trước. Tìm lâu mới rốt cuộc tìm được phần hư hư thực thực cô muốn tìm.

Ước chừng vào hơn 200 năm trước, Tần thị có chi biến mất ở gia phả, khoảng hơn bốn trăm người. Nguyên bản chi vốn sum xuê, giống như bị bàn tay vô hình lau sạch bọn họ, gia phả chỉ còn lại chỗ trống trầm mặc. Mà hơn bốn trăm người này diệt vong, trong gia phả chỉ có câu ký lục.

—— thị thần khiến mạch này tuyệt.

Ngón tay La Ngọc An xẹt qua câu này, mở ra quyển gia phả khác, tiếp tục tìm kiếm. Cơ hồ là cùng năm, chi khác thêm con nuôi, con nuôi này tên chỉ có hai chữ. Có rất nhiều tên trong gia phả, chỉ có “Con nuôi” này là có tên hai chữ, dựa theo thói quen xếp tên theo chữ của Tần thị. Từ đó về sau, đời sau của con nuôi này đều chỉ có tên hai chữ.

Theo trình tự này xem xét xuống, quả nhiên, ở trong quyển gia phả mới nhất, thấy được Tần Trĩ. phần gia phả này mới sửa hai năm trước, lúc ấy, nhà Tần Trĩ chỉ còn lại có mình hắn . Mẹ sinh hạ hắn liền qua đời, cha bị bệnh, mấy năm trước cũng qua đời, từ đó về sau Tần Trĩ mười hai tuổi vẫn luôn được gia tộc cung cấp nuôi dưỡng.

Trừ chuyện này, cô còn nhìn thấy một ít đánh dấu đặc thù ở trong rất nhiều gia phả, cơ hồ mỗi thế hệ đều có mấy cái đến mấy chục cái tên bị bút đỏ vòng lên. Màu đỏ tươi chưa từng phai ở cái tên màu đen, mạc danh nhìn thấy có chút ghê người. quyển gia phả mới nhất, cũng bị vòng ra bốn cái tên, cái này làm cho cô nhớ tới tộc thụ của Tần thị lúc trước cùng kết cục của bốn tộc nhân Tần thị bị thị thần phán định tử vong. Đánh dấu vòng đỏ, từ hơn hai trăm năm trước bắt đầu, vào cùng thời kỳ hơn bốn trăm người kia tiêu vong.

Khép lại gia phả, La Ngọc An rời khỏi nơi này.

“An tỷ, có phong thiệp mời cho ngài.” Nhân lúc cô còn chưa vào điện thờ, Minh Hoàng vội vàng giao cho cô phong thư màu trắng chữ đỏ.

“Đây là huy ấn của Lương thị, còn rất chính thức.”

Thư này đưa tới đây danh nghĩa thê tử Tề Quý của thị thần Lương thị, mời cô đến Lương thị tại Cẩm Châu làm khách. Vừa mới xem xong phong thư, từng cầu từ chú ý phong nhã, điện thoại bỗng nhiên vang lên, dãy số xa lạ.

Hiện tại số điện thoại này của cô cực ít người biết, ai biết cũng dám gọi điện thoại cho cô. Cho nên trong lòng cô có chút suy đoán.

Tiếp điện thoại, bên kia là thanh âm của Tề Quý tùy ý tự nhiên, “Là tôi, nhận được thư mời của tôi chưa?”

La Ngọc An cầm thư, “Vừa nhận được.” Cho nên vì sao lại không trực tiếp gọi điện thoại ngay từ đầu?

“Vốn dĩ không nghĩ sớm như vậy mời cô tới đây, nhưng ai bảo nhà chúng ta có đứa nhỏ quá nghịch ngợm, không biết thân phận của cô , đối với cô nói mấy câu mạo phạm, cho nên lần này mời cô tới đây chơi cũng vì để giáp mặt nói lời xin lỗi , miễn cho tổn thương hòa khí. Thế nào, tới đây chơi sao, chúng ta còn có thể tán gẫu chút về bí mật của thị thần nhà cô.”

La Ngọc An: “Như vậy a. Ngượng ngùng, tôi không định đi .”
— QUẢNG CÁO —