Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 104: Nghi ngờ (Hạ)



Như Ý đi vào trong tẩm điện, thấy hoàng thượng cầm một chén trà long tỉnh nằm nghiêng trên giường, mở nắp chén thổi hai cái, nhiệt độ bay lơ lửng trong không trung, một tia sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt đẹp không chút tì vết của hoàng thượng, khiến con ngươi của hắn trở nên sáng rực.

Hoàng thượng nhìn Như Ý bước tới, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, đặt chén trà trong tay xuống bàn hỏi: "Sao lại đi lâu vậy?"

Như Ý nhìn những giọt nước đọng lại từ nắp tách trà chảy xuống chén trà rơi xuốnh bàn màu đỏ sẫm, một lúc sau nàng mới định thần lại: "Thần thiếp đưa Hải Lan ra ngoài, thuận miệng nói về bọn trẻ, hỏi tình hình gần đây của Vĩnh Kỳ, cho nên hàn huyên thêm vài câu."

Hoàng thượng cũng không để ý, nhìn hoa mai thêu trên y phục của Như Ý xuất thần, nghe thấy Như Ý khẽ nói: "Sao hôm nay hoàng thượng đến sớm vậy, hôm nay không có nhiều tấu chương sao?"

Hắn ánh mắt của hắn không dời đi, bình tĩnh nói: "Ừm, không nhiều lắm."

Như Ý gật đầu không nói gì nữa.

"Như Ý." Một lát sau, giọng nói của hắn lại kéo nàng trở về, nàng cẩn thận nghe hắn nói: "Trẫm biết, trước đây có rất nhiều chuyện khiến nàng ủy khuất, trước đây khi còn ở phi vị, Tuệ phi luôn mượn thế lực của Cao thị đàn áp nàng nhiều hơn, sau đó trẫm đề cao nàng, tăng phẩm vị cho nàng, không nghĩ tới nàng vẫn phóng túng như vậy."

"Hoàng thượng cảm thấy hành động hôm nay của thần thiếp, có thưởng phạt phân minh hay không?"

"Đương nhiên." Hoàng thượng nhìn chằm chằm Như Ý nói: "Trong "Xuất sư biểu" từng nói, trong cung phủ đều là một. bị phạt tang không, không nên khác biệt. Mặc dù trẫm liệu hậu cung tiền triều rõ ràng, không can thiệp lẫn nhau, nhưng nàng có quyền dạy dỗ người khác, chỉ cần nàng vui vẻ là được."

Như Ý mỉm cười, trên mặt không có chút gợn sóng nào: "Hoàng thượng thay vì nói là vì thuận theo tâm ý thần thiếp, biểu đạt tán thành thưởng phạt phân minh đối với thần thiếp, nhưng kỳ thật người chọn canh giờ tốt đến tẩm cung của thần thiếp, mượn miệng Du tần nói rõ ngọn nguồn sự tình với người, cái gọi là người xem đều biết."



"Nàng biết, trẫm không phải là người chỉ nghe lời từ một phía."

"Hoàng thượng nói không nghe lời của một phía, chẳng qua là muốn mượn miệng người khác nói ra, thay vì nói là vì tán thành thần thiếp thưởng phạt phân minh, sợ thần thiếp không vui lòng. Không bằng người xóa bỏ nghi ngờ trong lòng, để người an tâm hơn. Nếu không phải như thế, giờ này hoàng thượng cũng sữ không đến Dực Khôn cung, chờ Du tần chính miệng nói cho người biết."

Hắn vuốt ve hoa mai trên y phục của nàng, khẽ cười nói: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Nếu đã như vậy, trẫm đến Hàm Phúc cung."

Như Ý chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm eo đẩy về phía trước, nàng cũng bị khí lực của hắn đẩy tới gần hắn, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Còn nữa, mặc dù hôm nay hành động của nàng là phí công, nhưng nàng đừng quên vòng tay kia...."

Như Ý giơ tay lên, bề ngoài chiếc vòng rất giống nhau, chỉ có vòng tay xích kim liên hoa phỉ thúy châu đập vào mắt, nàng đột nhiên nhớ tới cái vòng tay trên tay Cao Hi Nguyệt, trưa nay chiếc vòng đó bị ánh mặt trời chiếu trở nên rất chói mắt, đâm vào mắt này đầy đau đớn.

Như Ý cảm thấy ánh mắt có chút chua xót, liền dời tầm mắt khỏi vòng tay kia, giương mắt nhìn hắn. Giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, trong thoáng chốc, nàng phát hiện ra nam nhân trước mắt này, trong mắt không đơn giản như những gì nàng nhìn thấy, dựa vào trực giác mẫn cảm của nàng, trong con ngươi của hắn thâm thúy đến không thể nhìn thấy đáy. Nàng không muốn suy nghĩ, không muốn thăm dò.

Thực ra, thà nói không muốn, nói không dám còn hơn.

Hai người yên lặng nhìn nhau, cũng không mở miệng, Như Ý vẫn duy trì tư thế như vậy, có chút không được tự nhiên, trong không khí ngưng trệ an tĩnh khiến trong lòng nàng có chút áp lực, cuối cùng một tiếng khóc nỉ non phá vỡ yên tĩnh này, Như Ý nghe thấy Cảnh Ngọc khóc rất lớn, giống như chạy trốn chạy ra ngoài điện, nàng vừa bước ra khỏi cửa, kêu một tiếng, nàng cẩn thận ôm lấy Cảnh Ngọc trong tay nhũ mẫu, đưa cho hoàng thượng.

Hoàng thượng dỗ Cảnh Ngọc, một lát sau con bé mới ngừng khóc, nghịch món đồ chơi trong tay, Như Ý đứng bên cạnh giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích chút nào, trầm mặc một lúc lâu mới nói một câu: "Sắp đến lúc dùng bữa tối rồi, thần thiếp đến thiện phòng chuẩn bị bữa tối."