Như Ý đỡ tay Nhị Tâm đi trên đường dài, các nô tài nhìn thấy đều quỳ xuống thỉnh an, không lâu sau đã tới cửa Dực Khôn cung, Lý Ngọc tặng hoa xong liền lui ra, Như Ý nói cảm ơn, kéo Nhị Tâm đi vào chính điện.
Nhị Tâm bưng một chén trà cho Như Ý giải khát: "Kỳ thật vừa rồi nương nương cũng không cần phải làm như vậy, nếu như hoàng hậu và đứa trẻ trong bụng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ bị trách tội."
"Kỳ thật bổn cung không cần phải nói những lời đó với cô ta, chỉ là vừa nghĩ tới những chuyện cô ta sai người làm bổn cung cảm thấy rất tức giận." Như Ý uống một ngụm trà, nói tiếp: "Ngươi yên tâm, hoàng hậu coi trọng nhất là đứa bé trong bụng cô ta, cô ta nhất định sẽ cẩn thận sẽ không để xảy ra sơ xuất gì, hơn nữa đó là ý chỉ của hoàng thượng, không liên quan đến bổn cung."
Như Ý nhìn những người bên ngoài nữa: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Lúc này thiện phòng đang nấu đồ ăn cho tiểu a ca và tiểu công chúa ạ."
Như Ý gật đầu, hỏi một câu: "Người kia thế nào rồi?"
"Nô tỳ âm thầm hỏi Lý Ngọc, hoàng thượng đã âm thầm xử lý ở ngoài cung."
"Làm như vậy cũng tốt, nếu xử lý trong cung sẽ gây ra rất nhiều phiền toái." Như Ý nhìn chằm chằm chén trà kia: "Chẳng lẽ hoàng thượng đã sớm lên kế hoạch rồi?"
Như Ý không muốn suy nghĩ nhiều nữa, buông chén trà xuống đi xem Vĩnh Giác và Cảnh Ngọc ăn có ngon miệng không.
Biết tin hoàng hậu có thai, ngược lại trong lòng hoàng thượng không vui vẻ, tuy rằng hắn luôn coi trọng đích tử, bảo vệ đích tử. Nhưng nếu có con với nữ nhân như vậy, hắn vẫn sẽ cảm thấy oán hận. Xảy ra chuyện này, hắn cảm thấy khoảng trống trong lòng Như Ý ngày càng lớn. Hắn phái người đi xử lý người hoàng hậu sai đến hại hài tử của hắn, lại có con với hoàng hậu, mặc dù hắn biết nàng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, nhưng cuối cùng vẫn sợ nàng không thể chấp nhận được.
Nhưng ngược lại, đây chính là điều Như Ý mong muốn, mọi thứ đều được tiến hành theo kế hoạch của nàng.
Nửa tháng nay hoàng thượng không đến hậu cung, nhưng cứ cách một ngày lại phái Lý Ngọc đến Dực Khôn cung tặng đồ, hôm nay là y phục mới, ngày mai là giày, trang sức, hoa tươi. Những gì có tặng hắn đều đã tặng hết. Như Ý biết hắn bảo Lý Ngọc đến đưa đồ mỗi ngày kỳ thật chính là muốn thăm dò mỗi ngày nàng sẽ làm gì, cuộc sống có gì vui vẻ thú vị không.
Chỉ là sau một thời gian dài Như Ý cảm thấy hắn rất phiền, nhiều lần Lý Ngọc dẫn một đám người mang đến rất nhiều đồ, Như Ý lười đi ra ngoài xem, chỉ đứng ở cửa khoát tay: "Lấy đi lấy đi, dù sao cũng đã có rất nhiều rồi."
Khi đó hắn đã phê duyệt xong quyenr tấu chương cuối cùng, đứng ở cửa Dưỡng Tâm điện nhìn mặt trời lặn, phản chiếu lên mái ngói xanh vàng, huy hoàng chói lọi. Hắn cảm thấy buồn cười nhìn về phía Dực Khôn cung, nửa tháng nay, sợ bị nàng chú ý hắn không đến Dực Khôn cung, nàng cũng sẽ không đến Dưỡng Tâm điện, cho dù là bảo Lý Ngọc đi đưa đồ mỗi ngày cũng không thấy nàng đáp lại một câu.
Điều này đúng với tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục của Như Ý, thật sự coi lòng tốt của hắn là lừa gan phổi.
Bỏ đi, nếu đã như vậy hắn không thể lãng phí thời gian, hắn đi xuống bậc thang, đi thẳng về phía Dực Khôn cung.
Hoàng thượng bước vào cửa Dực Khôn cung, hắn kêu mọi người không cần thỉnh an, nghiêng người dựa vào tường đỏ, thấy Như Ý ngồi ở cửa ôm Cảnh Ngọc trong tay đang cầm bình sữa cho hài tử bú, Vĩnh Giác đang chạy loanh quanh trong sân. Hài tử liếc một cái thấy bóng dáng của hắn, miệng không ngừng kêu: "Hoàng a mã!"
Vĩnh Giác nhào lên người hắn, hắn cúi người ôm lấy Vĩnh Giác, vuốt đầu đứa nhỏ, cười nói: "Nặng rồi, lại cao hơn nữa."
"Đã lâu rồi hoàng a mã không đến thăm Vĩnh Giác."
Hoàng thượng có chút nghẹn lời, cười hôn lên trán hắn: "Mấy ngày nay hoàng a mã bận rộn chính sự, hôm nay rảnh rỗi một chút liền đến thăm Vĩnh Giác."
"Trước kia mỗi ngày hoàng a mã đều đến."
"Được rồi, hoàng a mã hứa với con sau này mỗi ngày đều đến thăm con. Con nhớ hoàng a mã không?"
Vĩnh Giác gật đầu, giọng nói trẻ con khiến người ta mềm lòng: "Ngạch nương và muôih muội cũng nhớ hoàng a mã! Hoàng a mã cũng nên đến thăm ngạch nương và muội muội nhiều một chút ạ."
"Đương nhiên rồi." Hoàng thượng nói xong, Vĩnh Giác ngọ nguậy trong lòng hắn, hoàng thượng liền thả hài tử xuống, bảo hài tử đi tìm thứ mình muốn chơi.
Như Ý ngẩng đầu mắt liền nhìn thấy hắn dựa nghiêng người vào tường, ánh mắt cười híp lại, ánh chiều tà chiếu lên mặt hắn, làm cho hắn càng thêm tuấn lãng. Mà trong ánh mắt Như Ý nhìn hắn có một loại ý tứ "Ai muốn người" sau đó xúi người tiếp cho Cảnh Ngọc bú sữa.
Hắn sải bước đi đến bên cạnh Như Ý, kéo ghế ngồi song song với nàng: "Trẫm đến thăm hài tử."
Như Ý không để ý tới hắn, chỉ cúi đầu trêu chọc nữ nhi trong lòng, nô tài hầu hạ trong viện đều làm việc rất chậm rãi, nhìn bộ dạng xấu hổ của hoàng thượng không dám làm gì chỉ cảm thấy buồn cười.
Như Ý thấy hắn nhìn nàng chằm chằm, có chút mất tự nhiên, nàng cúi đầu hỏi Cảnh Ngọc: "Cảnh Ngọc, hoàng a mã ở đâu?"
Cảnh Ngọc vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, dùng ngón tay chỉ vào hoàng thượng. Như Ý đưa hài tử cho hắn ôm, tay kia nhận chậu sen trong tay Nhị Tâm, cẩn thận chọn lựa.
Như Ý quay đầu phân phó Nhị Tâm một câu: "Nhị Tâm, bổn cung ngâm tuyết lê cũng lâu rồi, bây giờ đang là giữa mùa hè, có thể uống nước giảm ho giải nhiệt. Đợi lát nữa hoàng thượng trở về ngươi đưa cho Lý Ngọc, bảo hắn mang về Dưỡng Tâm điện."
Như Ý cảm thấy mấy ngày nay hắn tặng rất nhiều thứ, nếu mình không tỏ vẻ, cũng khó tránh khỏi có chút không hợp lý.
Thấy hoàng thượng trừng mắt nhìn hắn, có chút tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ có thể cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Hoàng thượng nghe nàng có ý muốn đuổi hắn đi, liền đáp lời: "Nhị Tâm, trẫm sẽ uống ở Dực Khôn cung."
Nhị Tâm đang định đi vào trong tẩm điện pha trà, Như Ý đã kéo nàng lại: "Ở Dực Khôn cung không có chén trà hoàng thượng có thể dùng, mang về Dưỡng Tâm điện dùng đi."
Lý Ngọc thấy hoàng thượng bị hoàng hậu nương nương giễu cợt, hoàng thượng lại không tức giận, hắn quả thực cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không dám cười, chỉ có thể cúi đầu cười trộm.
Hoàng thượng đưa Cảnh Ngọc nhũ mẫu, đứng dậy kéo cánh tay Như Ý vào trong tẩm điện. Hắn kéo nàng đến bên cạnh bàn, Như Ý muốn thoát ra, nhưng hai cánh tay của hắn đã giữ chặt ở hai bên tay nàng, Như Ý không dãy dụa nữa. Lúc này hắn mới ôm eo nàng, ôn thanh dỗ dành: "Trẫm biết vì chuyện lúc trước trong lòng nàng không thoải mái, hôm nay lại đúng lúc hoàng hậu có hỉ, trong lòng khó tránh khỏi có chịu. Nhưng cô ta động tay động chân hạ thuốc trong rượu mới có đứa bé đó, trong lòng trẫm cũng không muốn có con với cô ta."
Như Ý không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm, hắn liền tiếp tục nói: "Cũng có thể trẫm làm sai chuyện gì khác khiến nàng không vui, nhưng dù sao sự tình cũng phải qua đi, bài này liền lật qua đi. Mỗi ngày mỗi ngày gọi người đưa đồ cho nàng, nàng vô lương tâm ngay cả một câu cũng không đáp lại. Hiện tại trẫm tự mình đến xin lỗi nàng, nàng đừng chấp kẻ tiểu nhân này, đừng so đo, được không?"
Như Ý đảo mắt, lôi hắn đi xem "chuyện tốt" hắn làm thời gian trước. Như Ý tức giận chỉ vào đống đồ nói: "Hoàng thượng mang hết những thứ này đi, những thứ này không thiếu, để nhiều chiếm chỗ!"
Hoàng thượng nhìn những thứ đó, không nhận ra mình đã gửi nhiều như vậy. Những thứ bày sắp có thể chất đầy nửa cái Tây Noãn Các, sắc mặt hắn không thay đổi nói: "Hiện tại không dùng được, về sau luôn có thời điểm hữu dụng. Hơn nữa không có đạo lý đã tặng đồ vật nào liền có thể lấy lại."
Như Ý không còn cách nào khác, ngày mai đành phải gọi người đến dọn dẹp Tây Noãn Các một chút. Hoàng thượng ôm eo nàng, hôn lên môi nàng: "Trẫm thật sự rất nhớ nàng, rất nhớ nàng."
Như Ý bĩu môi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng thượng quay đàu nàng lại, chậm rãi nói: "Trẫm đói bụng."
Bữa tối rất nhanh đã bày đầy một bàn, hoàng thượng nhìn kỹ những món mình thích, mới đầu còn có chút đắc ý, nhưng vừa động đũa liền cảm thấy trong mỗi món ăn đều thêm rất nhiều mắm muối và giấm. Hoàng thượng liếc nhìn sắc mặt hai người Nhị Tâm và Lý Ngọc đứng ở cửa, liền hiểu được đây là trò đùa nhỏ của Như Ý. Lại quay đầu nhìn, Như Ý đang gắp cơm traqsng trong bát, chỉ ăn món thịt xào nấm gần mình nhất. Hoàng thượng nghĩ đó là món bình thường duy nhất.
Hoàng thượng nhìn gắp một miếng vịt kho, đưa vào miệng mặn đến nỗi suýt nữa hắn chết ngay tại chỗ, liếc mắt nhìn Như Ý, Như Ý ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi cười hỏi: "Ăn ngon không?"
Hắn khó khăn nuốt thức ăn kia xuống, mỉm cười ôn nhu: "Đặc biệt rất ngon."
Như Ý gắp rất nhiều thức ăn vào bát của hắn: "Nếu thấy ngon thì ăn nhiều một chút."
Hoàng thượng cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Như Ý, vẻ mặt nàng không chút gợn sóng không sợ hãi gì, hoàng thượng thầm nghĩ đây là trò đùa của nàng. Lý Ngọc liếc nhìn hoàng thượng ăn, bộ dáng khổ sở không nói nên lời, hắn ním môi cười trộm.
Như Ý thấy hắn khó khăn giơ đũa lên, nói: "Nếu hoàng thượng cảm thấy không ngon, vậy ngày mai đừng tới nữa."
"Rất ngon, rất ngon! Mỗi ngày trẫm đều đến."
Hắn gắp thức ăn vào trong miệng, trong lòng thầm quở trách nàng.
Thật vất vả mới qua được bữa tối gian nan này, hai người súc miệng, dưới ánh trăng mờ ảo hoàng thượng nhìn Vĩnh Giác bước tới gần, hắn liền ôm hài tử đặt lên đùi. Vĩnh Giác nghịch ống tay áo của hắn: "Hoàng a mã, ngạch nương nói muội muội còn nhỏ, mỗi đêm đều ngủ cùng muội muội, hôm nay hoàng a mã đến, hoàng a mã và hoàng ngạch nương ngủ cùng Vĩnh Giác được không ạ?"
Hoàng thượng nhìn vẻ mặt không vui của Vĩnh Giác, liền nói: "Được, hoàng a mã đồng ý với con."
"Được rồi!" Lúc này Vĩnh Giác mới vui vẻ đáp lời.
Như Ý đi thổi tắt ngọn nến, đặt Vĩnh Giác nằm giữa hai người. Vĩnh Giác nói muốn nghe nàng kể chuyện trước khi đi ngủ, Như Ý vuốt đầu Vĩnh Giác, liền chống cánh tay kể chuyện cho hài tử nghe. Giọng giọng nói của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, đợi đến khi câu truyện gần kết thúc Vĩng Giác đã nhắm mắt ngủ say, nàng nhìn lại thấy hắn đang ôm Vĩnh Giác, truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Như Ý đắp chăn cho hai người, chìm vào giấc ngủ. Trong sân ánh trăng như nước, ánh sáng chiếu xuống mặt đất trong veo, trong bầu trời đêm điểm xuyết những ngôi sao nhỏ, giống như tinh linh lấp lánh linh động.