Ngày hôm sau, hoàng thượng bãi triều liền đến đây dùng bữa sáng cùng Như Ý, Như Ý cũng không khác gì thường ngày, gọi người bưng bữa sáng lên. Dùng bữa được nửa thời gian, một tiểu thái y không biết tên của thái y viện đến đưa long tiên hương hoàng thượng dùng, hoàng thượng hắn đặt ở đó, đúng lúc bên trong lư hương còn có một chút long tiên hương còn sót lại, giờ phút này đang cháy rộ, mùi thơm rất nồng, từ từ bay vào mũi.
Thấy tiểu thái y kia rời đi, hai người yên lặng dùng xong bữa sáng, hoàng thượng nhìn Như Ý, thấy nàng hôm nay không nói gì hỏi: "Nàng sao vậy? Có tâm sự?"
Như Ý lắc đầu nói: "Không có gì, hai ngày nay hoàng thượng bận rộn chính vụ."
Hoàng thượng kéo tay nàng nói: "Đúng vậy, hai ngày nay bận rộn chính vụ, từng nhóm các đại thần cầu kiến, nhưng trẫm nhất định sẽ giành thời gian chăm sóc nàng, buổi trưa trẫm trở về cùng nàng dùng bữa được không?"
Như Ý nở nụ cười: "Được. Hoàng thượng bận rộn chính vụ, mau đi đi. Lát nữa thần thiếp phân phó người làm kem tuyết lê đưa đến cho hoàng thượng."
Thấy nàng không có việc gì, hoàng thượng đứng dậy ôm nàng, sau đó đến Cần Chính điện.
Buổi trưa, hoàng thượng đúng hẹn mà đến, chờ khi hắn trở lại Cửu Châu Thanh Yến, Như Ý đang phân phó nô tài dọn thức ăn lên, nói một câu: "Hoàng thượng đói bụng không? Hôm nay thần thiếp chuẩn bị rất nhiều món, đều là món hoàng thượng thích ăn."
Hoàng thượng kéo nàng ngồi xuống: "Nàng nhớ sở thích của trẫm, trẫm thời thời khắc khắc đều nhớ đến nàng."
Như Ý gật đầu, đang chuẩn bị dùng bữa, Tề Nhữ đi đã đến bên ngoài, hai ngày nay hoàng thượng bận rộn chính vụ, trong người có chút mệt mỏi cho nên phân phó Tề Nhữ đến bắt mạch bình an, Tề Nhữ vào cửa thấy hai người đang dùng bữa, sau khi thỉnh an đứng qua một bên chờ đợi, sắp dùng xong bữa trưa, Nhị Tâm đam thuốc nấu xong đi vào, hoàng thượng gọi Tề Nhữ vào bắt mạch.
Tề Nhữ run rẩy quỳ trên mặt đất, một lúc sau mới nói: "Hoàng thượng, vi thần phát hiện, long tiên hương trong tẩm cung của người không ổn."
Như Ý nghe vậy, quay đầu nhìn long tiên hương đang cháy trong lư hương tráng men kia, tiếp lời: "Có gì không ổn?"
Tề Nhữ đi vào trong lư hương lấy một ít long tiên hương, sau khi ngửi xong liền bẩm báo: "Hoàng thượng, trong hương này, đã bị trộn lẫn hương dược tránh mang thai."
"Ngươi nói gì? Tránh mang thai gì?" Hoàng thượng nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, Như Ý xác nhận: "Sao lại có thuốc tránh thai?"
Tề Nhữ vội vàng biện giải: "Hoàng thượng, vi thần đoán không nhầm, long tiên hương trong lư hương này là sáng nay vừa mới đổi. Buổi sáng thần phái người đưa long tiên hương đến cho hoàng thượng, trước khi đưa tới, đều kiểm tra tỉ mỉ, thần không dám cẩu thả, nếu nói có hương tránh thai, chỉ có thể là mới bị người ta thêm vào sáng nay."
"Ngươi nó linh tinh! Bổn cung đã ở đây cả sáng nay, làm sao có người thêm dược hương tránh thai vào?" Như Ý đứng dậy chất vấn Tề Nhữ.
"Tề Nhữ, ngươi có biết tội không?" Đáy mắt hoàng thượng lúc này tràn ngập khí lạnh: "Rõ ràng là Thái Y Viện cùng Nội Vụ Phủ làm việc không tận tâm, còn dám nói sau khi đưa tới mới xảy ra sai sót!"
Tề Nhữ vội vàng dập đầu: "Xin hoàng thượng minh giám, trước khi thần gọi người đưa tới đúng là đã kiểm tra tỉ mỉ, thần hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, không dám lừa dối hoàng thượng!"
"Vậy có phải là tiểu thái y đưa tới hay không, hoặc là trên đường bị người ta động tay động chân?" Như Ý nghe Tề Nhữ nói như vậy, có một loại dự cảm không tốt, trên mặt toát mồ hôi, cố gắng kìm nén giọng nói run rẩy của mình.
Hoàng thượng phái Lý Ngọc đến Thái Y Viện tìm tiểu thái y buổi sáng đến đưa long tiên hương, người đó nói hắn chỉ làm những công việc lặt vặt ở Thái Y Viện, không thể xuống tay, hắn không hiểu dược lý, càng không biết dược liệu đặt ở chỗ nào, trên đường tới cũng chưa từng gặp qua những người khác, cũng không có ai có cơ hội ra tay.
"Ý của ngươi là nói bổn cung sai người bỏ dược hương tránh thai vào sao?" Như Ý nghe hắn nói như thế, trong lòng chua xót cùng rung động nói không nên lời.
"Long tiên hương hôm nay mới đưa đến, nếu muốn thêm dược hương tránh thai vào, cũng chỉ có Nhàn phi nương nương mới làm được." Tề Nhữ bẩm báo với hoàng thượng một lần nữa.
"Đồ khốn khiếp!" Hoàng thượng tức giận đánh Tề Nhữ: "Rõ ràng là ngươi làm việc không chu đáo, ngươi còn dám vu khống Nhàn phi!"
Như Ý thấy tình cảnh này, lạnh lùng nhìn Tề Nhữ một cái: "Thần thiếp xin hoàng thượng điều tra rõ ràng việc này, thật sự không phải do thần thiếp làm."
Tề Nhữ run rẩy quỳ gối trước hoàng thượng, không ngừng dập đầu nói: "Thần không dám, nếu thần muốn hại Nhàn phi nương nương cũng là hại hoàng thượng, thần chết ngàn vạn lần cũng không đủ."
"Ngươi quả thật là khó thoát trách nhiệm." Dứt lời, hoàng thượng gọi người đến: "Đưa Tề Nhữ cùng tiểu thái y mới đưa thuốc hôm nay đến Thận Hình Ti, mỗi người đánh 100 trượng."
Người tới nhận mệnh lệnh mang theo Tề Nhữ cùng thái y kia đi xuống, trước khi Tề Nhữ vẫn luôn kêu mình bị oan, tiếng kêu vang vọng ở Cửu Châu Thanh Yến, hồi lâu không tiêu tan.
Như Ý thấy sắc mặt hắn âm trầm, hỏi: "Hoàng thượng không tin thần thiếp phải không?"
"Tề Nhữ hầu hạ trẫm đã lâu, trẫm cảm thấy việc này còn phải điều tra kỹ, có thể là người bên cạnh nàng làm việc không cẩn thận...."
Như Ý nghe vậy không bình tĩnh, đứng dậy hỏi: "Hoàng thượng nói lời này, đúng là nghi ngờ thần thiếp. Người bên cạnh thần thiếp coi như làm việc không cẩn thận, làm sao có thể có loại thuốc này?"
"Trẫm chỉ nói một câu, không nói nghi ngờ nàng."
"Hoàng thượng cảm thấy thần thiếp sẽ làm chuyện này sao?"
Hoàng thượng trầm tư một lát, Như Ý trờ hắn trả lời, hắn liền nói: "Như Ý, lần trước mất đi hài tử, có phải trong lòng không thoải mái hay không, sợ chuyện như vậy lại xảy ra, sợ có hài tử? Nếu là như vậy, nàng cứ nói thẳng là được, tạm thời chúng ta không cần gấp gáp, qua một thời gian nàng muốn, suy nghĩ lại cũng không muộn."
Như Ý nghe hắn nói như vậy, cố gắng kiềm chế nước mắt, cổ họng nghẹn ngào, mở miệng nói: "Cho nên hoàng thượng cho rằng là thần thiếp làm, cho rằng thần thiếp không muốn có hài tử, thêm hương tránh thai ở trong long tiên hương." Như Ý nhìn Như Ý nhìn chằm chằm vào bát thuốc đặt trên bàn, lúc này đã nguội lạnh, tiếp tục nói: "Hoàng thượng có biết mỗi ngày thần thiếp uống thuốc này, có bao nhiêu khổ sở không? Thần thiếp đang làm gì? Hoàng thượng biết không? Hoàng thượng nói thần thiếp không muốn có hài tử, đúng vậy, thần thiếp thực sự không muốn, hoàng thượng có nhiều nữ nhân sinh con cho nàng không thua kém hài tử này, cũng không thua kém thần thiếp. Vậy từ hôm nay, hoàng thượng phân phó người thêm thuốc tránh thai vào trong thuốc này, không phải tốt hơn sao? Mỗi ngày thần thiếp uống một bát, cũng tốt, không cần phải đốt hương. A, cũng không đúng, không cần! Bắt đầu từ hôm nay, hoàng thượng đừng tìm thần thiếp thị tẩm nữa."
Hoàng thượng chán ghét nhìn bát thuốc màu đen kia, lúc này đã không còn hơi nóng bốc lên, hắn cầm lấy bát thuốc kia ném ra ngoài cửa sổ, bát kia rơi xuống đất vỡ vụn, thuốc bên trong rơi đầy trên đất.
Như Ý thấy thế, quay đầu tìm một đĩa bên cạnh, ngày đó còn chưa ăn xong điểm tâm, liền nói: "Vậy những thứ này, đương nhiên cũng không cần thiết." Nói xong lần lượt ném ra ngoài cửa, thanh âm mảnh sứ rơi xuống vỡ vụn trên đất, từng chiếc đĩa một, cho thấy sự phẫn nộ trong lòng nàng rất lớn.
"Được, không thích tất cả thì hãy ném ra ngoài." Hoàng thượng nhìn nàng ném hết đĩa, trong viện ngoài cửa Thanh Yến Cửu Châu tràn đầy mảnh sứ vụn cùng từng món điểm tâm tinh xảo rơi xuống, đủ loại màu sắc, rối vỡ đẹp mắt.
"Đúng, thần thiếp không muốn, cũng không thích." Như Ý lạnh lùng nhìn hắn một cái, hắn cũng không quay đầu liền ra cửa, Như Ý đóng cửa lại, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống, nàng không khóc thành tiếng, kìm nén tiếng khóc của mình. Cho dù người ngoài cũng không trả lời, chỉ ngồi ở trên giường, mặc cho nước mắt rơi xuống.