Lý Ngọc đi theo hoàng thượng trở về, hai tay Lý Ngọc cầm lư hương trắng cùng long tiên vừa mới lấy ra, cách Cửu Châu Thanh Yến hơi xa một chút, hoàng thượng lấy những món đồ này trên tay của Lý Ngọc, đem hương liệu kia đổ vào trong bụi cỏ, hương liệu màu xám trắng ở trong bụi cỏ xanh mướt kia rất dễ nhìn thấy, nhiệt độ còn lại đang bốc lên một chút. Hắn lại đưa lư hương trắng kia cho Lý Ngọc lần nữa, bảo hắn cầm đến chỗ khác ném đi, không được dùng nữa.
Lý Ngọc được mệnh lệnh đi tìm chỗ vứt đi lư hương trắng, bên này Như Ý đợi hoàng thượng rời đi, nàng mới cầm lấy đũa, gắp thức ăn đưa vào miệng, hết lần này đến lần khác đem thức ăn hắn chạm vào đẩy sang một bên, không muốn dính dáng chút nào. Ăn được một chút, liền kêu Nhị Tâm vào nói chuyện với nàng.
Nhị Tâm đi vào đóng cửa lại, tiến lên thì thầm bên tai Như Ý: "Nương nương, Giang Dữ Bân phái người đến báo, tất cả mọi chuyện đã xong."
Như Ý vui mừng gật đầu: "Vậy thì tốt, nỗ lực của chúng ta cũng không uổng phí."
"Chỉ là nô tỳ không biết, nương nương sao có thể biết, việc này là do thái hậu gây ra..."
"Muốn suy đoán, kỳ thật không khó. Thái hậu vốn không quen với hành động của ta, bởi kiêng kỵ về gia thế của ta. Tuy nói thái hậu trách phạt ta, nhưng với tính cách của bà ta, sẽ không từ bỏ ý định. Lần này là long tiên hương, từ lúc chuẩn bị, đến lúc trước khi đưa đến vẫn là Tề Nhữ xử lý, Tề Nhữ chẳng qua chỉ là một tiểu thái y nhỏ không đáng kể, hắn không có gan ở trước mặt hoàng thượng vu oan ta, càng không có can đảm, chỉ điểm hắn làm tất cả chuyện này, chính là thái hậu. Một mặt hạ xuống trước để ta không thể phản kháng, sau đó lại sắp xếp một mưu kế tốt như vậy để hại ta, cắt đứt tình cảm giữa ta và hoàng thượng, chuyện này rất có ích với thái hậu. Đương nhiên, ta liền tương kế tựu kế, sử dụng cùng thủ đoạn, sử dụng nó trên người bà ta. Tuy nhiên, dược hương này không phải là dược hương bình thường, người bên cạnh thái hậu không cẩn thận đem hương tránh thai thêm vào an thần hương của thái hậu, đúng là khiến người ta chế giễu. Nhưng suy cho cùng người khác suy nghĩ sâu xa như vậy, hoàng thượng sẽ biết, rốt cuộc tất cả những chuyện này, là ai đứng sau sai khiến, oan khuất của ta đương nhiên sẽ được minh giải."
"Nương nương thông minh, nhân lúc thái hậu không phòng bị, lập kế ngược lại. Bảo Giang Dữ Bân thêm dược hương vào an thần hương của bà ta, mà Tề Nhữ do thái hậu dùng, như vậy an thần hương của thái hậu cũng là một tay Tề Nhữ làm. Nói đi nói lại, cũng không cản trở chuyện của chúng ta." Nhị Tâm dọn dẹp bát đũa trên bàn, nghe Như Ý nói vậy, liền hiểu tâm tư của nàng.
Như Ý chỉ mỉm cười không nói gì.
"Chỉ là trải qua chuyện này, giữa nương nương cùng hoàng thượng lại xảy ra hiềm khích, nương nương vẫn là không muốn tha thứ cho hoàng thượng sao? Hoàng thượng nói như vậy xem ra đã biết nguyên nhân của sự tình, cũng bởi vì vậy mà hôm qua hoàng thượng liền xin lỗi người, nương nương cùng hoàng thượng giằng co như vậy, nô tỳ nhìn...."
Như Ý nắm lấy tay Nhị Tâm, ngăn cản nàng nói tiếp: "Tình phận bất tình, là thật hay giả ai biết, chỉ là để mình vô ích chịu ủy khuất, phải học cách tự cứu phản kích, bằng không, liên hoàn bao cứ rơi xuống như vậy, ngày nào đó chết cũng không biết."
Nhị Tâm gật đầu, không nói gì, thu dọn đồ xong liền ra khỏi tẩm điện.
Gần tối, hoàng thượng gọi Lý Ngọc vào, đuổi các nô tài khác ra khỏi điện, Lý Ngọc theo quy củ hành lễ nói: "Hoàng thượng yên tâm, chỗ thái hậu đã không có gì đáng lo. Nô tài phụng ý chỉ của hoàng thượng thẩm vấn người bên cạnh thái hậu, Phúc Già không chịu được đã nói hết, nhưng chỉ là từ trong miệng một thái giám nô tài biết được, hai ngày trước, thái hậu quả thật có triệu Nhàn phi nương nương đến Thiên Địa Vạn Xuân, hơn nữa...." Trên trán Lý Ngọc đầy mồ hôi lạnh, sau đó bối rối nhìn hoàng thượng một cái, hoàng thượng lạnh lùng, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp: "Thái hậu còn sai người, vả miệng Nhàn phi nương nương hai mươi cái...."
"Cái gì? Vì sao thái hậu vả miệng Như Ý?"
"Thái hậu nói, hiện tại hoàng thượng độc sủng Nhàn phi nương nương, dùng hết thủ đoạn đê tiện câu dẫn, lại làm loạn hậu cung, hơn nữa hôm đó thỉnh an hoàng thượng vì Nhàn phi mà chống đối thái hậu, làm cho thái hậu mất mặt, nên thái hậu mới sai người vả miệng trừng phạt Nhàn phi."
"Ngày mà hoàng ngạch nương triệu kiến Như Ý là ngày nào? Có phải ngày trẫm tiếp đón đại thần không?"
"Đúng vậy. Hơn nữa, Nhàn phi nương nương thấy hoàng thượng bận rộn triều chính, chính vụ quấn thân, cũng không muốn thêm gánh nặng cho hoàng thượng, mới khẩn cầu thái hậu không nên giận cá chém thớt với hoàng thượng, một mình gánh vác hình phạt của thái hậu."
Hoàng thượng đỡ long ỷ, tự trách: "Là trẫm không tốt, không thể che chở nàng, mới khiến cho nàng bị hoàng ngạch nương trách phạt như vậy, ngày đó lại vừa lúc sứ giả Ngọc thị cùng Cao Bân đến diện kiến, trẫm vì mặt mũi bọn họ, đi đến chỗ Gia quý nhân và Tuệ phi, lạnh nhạt Như ý. Lúc nàng cần trẫm nhất trẫm trẫm không ở bên cạnh nàng, ngày hôm sau lại nỗi giận với nàng.... Là trẫm không tốt...."
"Hoàng thượng, Nhàn phi nương nương thật lòng với người, các nô tài đều nhìn thấy..."
"Trẫm biết, trẫm đều biết. Là trẫm đối với nàng không đủ tốt, còn làm nàng ấy bị tổn thương. Đêm nay ngươi gọi Dục Hồ đến, trẫm có chuyện muốn hỏi Dục Hồ."
Lý Ngọc nhận lệnh, liền lui ra ngoài.
Hoàng thượng đứng dậy đi ra ngoài điện, nhìn bóng đêm mênh mông, trong lúc hoảng hốt phảng phất nhìn thấy bóng lưng cô đơn của nàng ở kiếp trước, khi đó nàng cũng là như thế, đều suy nghĩ mọi chuyện đều suy nghĩ vì hắn, một mình nàng gánh vác tất cả, hắn lại không thể cho nàng thứ gì, lại còn đả thương nàng khiến nàng bị tổn thương sâu như vậy.
Tính tình chết tiệt này, làm sao hắn không thể tiềm chế tính tình của mình một chút! Biết rõ nàng đối tốt với hắn như vậy, vẫn không nhịn được mà nghi ngờ nàng, nổi giận với nàng.
Nỗi đau của nàng, còn lớn hơn gấp ngàn vạn lần nỗi đau của hắn.
Hoàng thượng đứng ở ngoài điện ngẩn người một lúc, liền đi đến Cửu Châu Thanh Yến.