Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

Chương 62: Quy tắc xấu



Sáng hôm sau hoàng thượng tnhr lại thấy Như Ý còn ngủ say trong lòng hắn, nhẹ nhàng rút cánh tay đặt đầu nàng lên gối, ăn mặc xong ra khỏi tẩm điện, Lý Ngọc và Nhị Tâm canh giữ bên ngoài thấy hắn đi ra, vừa muốn quỳ xuống cung nghênh, hắn lại vẫy tay ý bảo bọn họ dừng lại, bảo bọn họ không nên đánh thức Như Ý, gọi Lý Ngọc ra khỏi Cửu Châu Thanh Yến thượng triều.

"Lý Ngọc."

"Có nô tài."

"Nhớ thông báo cho những người có mặt tối qua biết, chuyện tối hôm qua, không được tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài."

"Nô tài đã hiểu, hoàng thượng, hôm qua nô tài đã dặn dò kỹ càng."

Hoàng thượng gật đầu, hài lòng mỉm cười đi về phía trước.

Hôm nay bước đi của hắn rất nhẹ nhàng, trên mặt không giấu được ý cười, Lý Ngọc đi theo phía sau nhìn trộm hai lần, khẽ nhếch miệng, một đường đi theo cho đến khi hắn đến Cần Chính điện. Sau khi bãi triều, Lý Ngọc hỏi: "Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong bữa sáng, nên truyền vào không?"

Hắn khoát tay áo: "Không cần, trẫm đến Cửu Châu Thanh Yến dùng bữa."

"Nhưng hoàng thượng, chuyện này...." Lý Ngọc bất đắc dĩ, sáng sớm hoàng thượng không phân phó một tiếng, người hầu hạ bận rộn cả buổi sáng, làm theo khẩu vị của hoàng thượng, hoàng thượng lại không ăn một chút, cũng thật sự là lãng phí thức ăn.

Hoàng thượng nhìn Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc không dám nhiều lời nữa, đành phải nói một câu: "Vâng."

Mãi cho đến khi hắn trở lại Cửu Châu Thanh Yến, vào cửa thấy màn che chưa kéo lên, không khỏi buồn cười, gọi những người khác lui xuống, đi đến kéo màn che lên, Như Ý vẫn đang nằm ngủ ở đó. Hoàng thượng giơ tay lên vuốt ve mái tóc mai của nàng, giống như cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, nàng chậm rãi mở mắt ra, nghe thấy hắn nói: "Tiểu tham ngủ quỷ này của nàng, còn không mau dậy?"

Như Ý còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nửa mở mắt nói: "Buồn ngủ quá." Lại nhìn quanh bốn phía một chút nói: "Hoàng thượng mau đi lên triều đi."

Hoàng thượng chỉ cảm thấy buồn cười, nhéo mặt nàng nói: "Trẫm đã bãi triều rồi."

Như Ý không thể tin được, kinh ngạc nói: "Bãi triều rồi sao?"



"Đúng vậy. Nàng ngủ đủ lâu chưa?"

Như Ý duỗi thắt lưng hỏi: "Sao hoàng thượng không gọi thần thiếp? Nhị Tâm cũng không gọi thần thiếp."

"Thấy nàng ngủ say như vậy, trẫm phân phó bọn họ không cần gọi nàng, cũng không nghĩ đến nàng ngủ đến lúc trẫm bãi triều cũng chưa dậy."

Như Ý nắm lấy tay hắn, làm nũng nói: "Chính là rất mệt mỏi."

Hoàng thượng nhìn nhìn người đáng yêu trước mắt này, cúi người hôn nàng: "Mau dậy dọn dẹp đi, hôm nay chúng ta hồi cung."

Như Ý gật đầu, đứng dậy nắm lấy chăn nói: "Lấy y phục."

Hoàng thượng quay đầu muốn kêu Nhị Tâm đưa y phục cho nàng, Như Ý nắm lấy tay hắn nói: "Hoàng thượng đi lấy cho thần thiếp được không?"

Hoàng thượng mỉm cười, nắm lấy tay nàng: "Được, nàng chờ trẫm đi lấy."

Như Ý ngồi ở trên giường chờ hắn không lâu, hắn cầm y phục nào, nàng mặc rất nhanh, sau đó Nhị Tâm bưng thức ăn lên, sau khi dùng bữa sáng, dọn dẹp tất cả xong, đã là một canh giờ sau.

Đóng cửa các cung điện xong, các phi tần đem theo nô tài cùng đồ đạc chuẩn bị lên kiệu hồi cung, Như Ý và hoàng thượng đi tới, nhìn thị vệ cùng hạ nhân đi theo đều đã chuẩn bị nghênh đón. Các phi tần đều lên kiệu, Như Ý mơ hồ nhìn kiệu có phủ vải màu vàng tươi trước mắt, biết đó là kiệu của hoàng thượng, liền nói: "Hoàng thượng mau đi đi. Kiệu của thần thiếp là cái nào vậy?" Nàng quay đầu nói với Tam Bảo: "Ngươi đi hỏi một chút."

Hoàng thượng kéo cánh tay của Như Ý, nói với Tam Bảo: "Không cần đi, nó ở đây."

Như Ý cúi đầu nói: "Vậy hoàng thượng muốn thần thiếp trở về?"

Hoàng thượng cười, ghé vào bên tai Như Ý: "Đương nhiên là không phải, nàng ngồi cùng kiệu với trẫm là được rồi."

Như Ý giỏ giọng lẩm bẩm: "Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ."

Hoàng thượng không để ý những lời nàng nói, nắm chặt tay nàng đi về phía chiếc kiệu màu vàng tươi kia.



Chờ sau khi mọi người lên kiệu, kiệu di chuyển, hoàng thượng tươi cười nhìn nàng, khoing ngờ Như Ý lại nói: "Được, được lắm! Hoàng thượng chính vì muốn tiết kiệm một cái kiệu, mới bắt thần thiếp chen chúc với người!"

"Nàng nói gì?"

"Nói hoàng thượng chính là đồ kẹt sỉ!"

Lực đạo trên cánh tay của hoàng thượng đột nhiên mạnh hơn, kéo nàng vào trong lòng, lại cúi đầu nâng mặt Như Ý lên trực tiếp hôn lên môi nàng, phút này xe ngựa đang đi trên đường, hòn đá nhỏ trên đường khiến cho kiệu lắc lư, Như Ý ở trong lòng hắn lắc lư qua lại, nhưng vẫn bị hắn ôm chặt vào lòng. Nụ hôn của hắn rất sâu đậm, khiến hô hấp của nàng rối loạn, thanh âm nàng khó thở hô truyền vào tai hắn, nàng nằm trong lòng hoàng thượng, không nói lời nào.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút ửng hồng của nàng, đắc ý nói: "Nàng nói năng lung tung, còn ăn nói lung tung nữa không?"

Như Ý ôm eo hắn nói: "Sau này còn nói lung tung."

Hoàng thượng nở nụ cười xấu xa, ôm eo nàng nói: "Được, xem đêm nay trẫm trừng phạt nàng như thế nào."

"Vậy sau này không được nói sao?"

"Lời đã nói ra không thể thu hồi được. Muốn đổi ý cũng không được. Nhưng về sau nàng muốn nói, trẫm có rất nhiều cách trừng phạt nàng."

Như Ý cười, ôm eo hắn không nói gì.

Hoàng thượng cúi đầu hỏi: "Sao nàng không nói gì?"

"Xe ngựa sóc quá, sóc đến nỗi xương cốt thần thiếp sắp vỡ tan rồi."

"Nàng gầy trơ xương, xem ra sau này trẫm phải chăm sóc nàng mập mạp một chút mới tốt." Nói xong, hoàng thượng phân phó người phía trước: "Đi chậm một chút."

Người phía trước được dặn dò, giảm tốc độ, khi về đến Tử Cấm Thành đã là buổi chiều.