Chỉ vài phút sau Giang Dữ Bân đã đến cửa Dực Khôn cung, Giang Dữ Bân đi vào hành lễ nói: "Vi thần thỉnh an hoàng thượng, thỉnh an Nhàn phi nương nương."
Lúc này sự chú ý của hoàng thượng đều ở trên người của Như Ý, không quá quan tâm đến lễ nghĩa, khoát tay phân phó Giang Dữ Bân: "Mau đứng lên, đến xem Nhàn phi bị làm sao vậy."
Như Ý cảm thấy dạ dày rất khó chịu, sắc mặt cũng không tốt lắm, cố nén khó chịu, ngồi ở chỗ để Giang Dữ Bân bắt mạch, hoàng thượng thấy Như Ý không khỏe, cũng không còn hứng thú dùng bữa. Một bàn thức ăn cũng bắt đầu nguồi lạnh.
Giang Dữ Bân dần dần lộ ra vẻ vui mừng, dừng động tác trên tay lại, quay người quỳ trên mặt đất nói: "Nhàn phi nương nương là hỉ mạch, đã gần hai tháng. Vi thần chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng nương nương!"
"Thật sao?" Hoàng thượng bị tin vui này làm cho choáng váng, trong lúc nhất thời không thể tin vào tai mình.
"Vô cùng chính xác, vi thần lấy tính mạng bảo đảm!" Trong giọng nói của Giang Dữ Bân không che giấu được vui mừng, vui vẻ trả lời hoàng thượng.
"Rất tốt! Trẫm giao cho ngươi chăm sóc Nhàn phi, nhất định phải bảo đảm Nhàn phi và thai nhi trong bụng an toàn, làm tốt sẽ có thưởng!" Hoàng thượng vui vẻ phân phó Giang Dữ Bân, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất hạnh phúc.
"Vâng, vi thần nhất định tận tâm tận lực bảo vệ tốt sự an toàn của nương nương và thai nhi trong bụng." Giang Dữ Bân cáo lui, Lý Ngọc gọi những người còn lại cũng đều lui xuống, trong điện chỉ còn lại hai người hoàng thượng và Như Ý.
Hoàng thượng đi đến bên cạnh Như Ý nắm tay nàng: "Như Ý, chúng ta có hài tử rồi! Trẫm rất vui vẻ."
Như Ý cười gật đầu, nắm lấy tay hắn.
"Cứ lặng lẽ như vậy mà có sao? Trẫm không cảm thấy gì."
Hoàng thượng cúi đầu áp vào bụng nàng, không nhịn cười được.
"Hoàng thượng cũng quá gấp gáp, hài tử mới được hai tháng, có thể nghe thấy gì chứ?" Như Ý thấy hắn vui vẻ như vậy, ngửa người ra, nhướng mi đáp.
"Trẫm rất vui vẻ, trẫm rất mong chờ hài tử của chúng ta được sinh ra." Hoàng thượng đứng thẳng người vuốt ve khuôn mặt của nàng, cưng chiều nói.
Như Ý cười: "Không thể vội được, còn tám tháng nữa."
Hoàng thượng vui vẻ nắm chặt tay nàng, gọi người hầu hạ dựa vào cung Dực Khôn cung đi vào, phân phó nói: "Từ hôm nay trở đi, mọi việc đều phải cẩn thận, hầu hạ nương nương thật tốt, bảo đảm nương nương thuận lợi sinh con, trẫm sẽ ban thưởng. Nếu dám không tận tâm hầu hạ, khiến Nhàn phi nương nương xảy ra chuyện gì, trẫm cắt đầu tất cả các ngươi!"
Tất cả mọi người đều quỳ trên mặt đất đáp một tiếng "Vâng", Như Ý liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, vừa rồi vì việc này mà trì hoãn giờ đã trở nên nguội lạnh, cười nói với Nhị Tâm: "Nhị Tâm, đem thức ăn này đi hâm nóng một lần nữa đi."
Sau khi mọi người rời khỏi, Như Ý nói: "Vừa rồi vì chuyện này, còn chưa dùng bữa cẩn thận."
"Đúng vậy, hiện giờ nàng có thai, nhất định phải tẩm bổ thật tốt, hiện giờ là mùa đông, cần phải thêm đủ than cùng chăn, trẫm phân phó người đem da thú mới lấy kia làm thành chăn đưa tới cho nàng."
"Ừm." Như Ý đồng ý, thấy người hầu hạ bưng thức ăn nóng lên, hoàng thượng kéo nàng ăn một chút, Như Ý nhìn thấy những món ăn kia chỉ cảm thấy buồn nôn, một ít cũng không ăn được, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng vẫn miễn cưỡng ăn một chút, ăn một ít canh, liền phân phó nô tài bưng những món này đi. Dùng bữa xong, các nô tài hầu hạ nàng tắm rửa, Nhị Tâm xoa bóp vai nàng, mừng rỡ nói: "Hôm nay nương nương có hỉ, nô tỳ nhìn thấy cũng rất vui mừng."
"Đúng vậy, là vui vẻ." Như Ý khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận lực xoa bóp vừa phải ở vai, chậm rãi nói.
"Nương nương đừng lo lắng chuyện trong quá khứ, chuyện quan trọng trước mắt chính là dưỡng thai thật tốt, đừng lo lắng nhiều."
"Có đứa con này, hoàng thượng cũng rất vui vẻ, cũng coi như là giải quyết một khúc mắc trong lòng hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn luôn muốn có một đứa con, đoạn thời gian trước vì chuyện kia trong lòng vẫn có chút bất an, hiện giờ nhìn người vui vẻ như thế, đương nhiên ta cũng cảm thấy mãn nguyện. Mỗi ngày hoàng thượng đều lo lắng, chính vụ quấn thân, nhìn thấy người vui vẻ như thế, thật là tốt. Đứa con này, đến thật đúng lúc."
Như Ý nhắm mắt tán ngẫu với Nhị Tâm, hồi lâu không thấy Nhị Tâm đáp lời nàng, nghi ngờ nhìn về phía sau, người đứng sau lưng nàng xoa bóp vai cho nàng không biết đã đổi thành hắn từ lúc nào.
Nàng không hề phòng bị cứ như vậy bị hắn nhìn không sót chỗ nào.
Nàng cảm thấy rất xấu hổ.
Như Ý hoảng hốt quay đầu lại: "Hoàng thượng vào từ lúc nào vậy?"
Nhìn bộ dạng Như Ý xấu hổ cúi đầu xuống, hắn cảm thấy buồn cười hỏi một câu: "Lực đạo ổn không?"
Như Ý không trả lời, chỉ gật đầu.
"Có chuyện gì vậy? Có chỗ nào là trẫm chưa nhìn thấy?" Hoàng thượng tiếp tục động tác trên tay, khiêu khích hỏi nàng.
Nghe xong lời này như Ý càng khó giấu sự xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, tắm rửa xong rồi."
"Được, tắm rửa xong hãy đi ngủ sớm."
Hoàng thượng ôm nàng từ tromng bồn tắm đi ra, nhận lấy khăn Nhị Tâm đưa đến quấn thân thể cho nàng, khuôn mặt của Như Ý không biết là bị hơi nóng làm cho đỏ bừng hay là hành động của hắn làm cho thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng thật đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn rụt vào trong lòng hắn giống như một đứa nhỏ chưa trưởng thành. Nhưng nàng cũng phải làm ngạch nương, nhưng vẫn ỷ lại hắn như vậy.
Hoàng thượng một đường ôm nàng đi đến tẩm điện, Như Ý ở trong lòng hắn nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có thai, sẽ làm tổn thương hài tử."
"Trẫm biết, chỉ là ở lại chăm sóc nàng cùng hài tử của chúng ta." Hoàng thượng đặt nàng xuống giường, gọi người đưa vào mặc y phục cho Như Ý, Như Ý mặc y phục xong, hoàng thượng nằm ở bên cạnh nàng hôn lên trán nàng một cái nói: "Mau ngủ sớm đi, ngủ sớm tốt cho hài tử."
Như Ý gật đầu, hắn ôm nàng vào trong lòng, chìm vào giấc ngủ.