Những Kỳ Án Ghê Rợn Nhất Thế Giới

Chương 13: Mật mã Taman shud



Được cho là một trong những xác chết bí ẩn nhất hành tinh

Vào ngày 1/12/1948, người ta phát hiện một thi thể ở bãi biển Somerton, Adelaide của nước Úc. Cơ quan chức năng không thể xác định được danh tính nạn nhân vì không thể nhận dạng được.

Sau khi khám nghiệm tử thi, các chuyên gia xác định đó là thi thể nam giới Anh tầm 40 - 45 tuổi. Người này cao khoảng 1,8m và ăn mặc chỉnh tề với áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, quần màu nâu, chân đi giày... Tất cả nhãn mác trên quần áo hay giầy đều không còn. 

Trong ví với số 1 mẫu kẹo cao su và vé tàu chưa trả phí. 

Những người có mặt trên bãi biển lúc ấy còn tưởng đấy là 1 gã say rượu, nhưng mà không có biểu hiện gì của việc giằng co hay đánh đập, tấn công

Các nhân viên điều tra không thể xác định danh tính hoặc nguyên nhân dẫn đến cái chết của người đàn ông bí ẩn này. 

Trong quá trình điều tra, họ đã phát hiện một mảnh giấy nhỏ với dòng chữ " Tamam shud ". Điều đặc biệt là mẩu giấy được khâu kín trong túi quần người đã chết. Cụm từ trên có nghĩa là "chấm dứt" hoặc " kết thúc "  và đây là cụm từ được dùng trong trang cuối của tuyển tập thơ " The Rubaiyat " của Omar Khayyam. Người ta lại thấy vụ án trên càng bí hiểm hơn sau khi phát hiện thêm một phiên bản thơ của Khayyam có chứa mật mã viết nguệch ngoạc mà người chết để lại.



( mẩu giấy với phông chữ đặc biệt được tìm thấy trong túi quần của nạn nhân )

Các tình tiết của vụ án

Một số chi tiết của vụ án thu hút mối quan tâm kỹ càng của người dân : xác chết xuất hiện vào thời điểm căng thẳng trong thời gian Chiến tranh Lạnh, mật mã kì quái trên một mảnh giấy được tìm kiếm thấy trong túi của nạn nhân, không phát hiện bất cứ chất độc hay chất kích thích hoặc có dấu hiệu của sự va đập nào.

Chiếc vali của nạn nhân 

 Vào ngày 14 tháng 1 năm 1949, nhân viên của ga đường sắt Adelaide phát hiện ra một va li màu nâu với nhãn hiệu đã được tháo ra, phát hiện ở kho xưởng của trạm sau 11:00 sáng ngày 30 tháng 11 năm 1948. Người ta tin rằng vali thuộc sở hữu của người đàn ông tìm thấy trên bãi biển. 

Trong đó là một chiếc quần đỏ, một chiếc dép có kích thước 7, đôi giày màu đỏ, bốn chiếc quần lót, đồ ngủ, dao cạo râu, một chiếc quần màu nâu nhạt với cát trong đó, một tuốc nơ vít của thợ điện, một con dao được cắt thành một dụng cụ ngắn, một cái kéo có điểm sắc hơn, một vỏ bọc hình vuông bằng kẽm bảo vệ cho dao, kéo và bàn chải đánh răng, được sử dụng bởi các sĩ quan  trên các tàu buôn để xếp hàng. 

Cũng trong vali là một tấm ren của sợi dây da cam màu da cam của thương hiệu Barbour có kiểu đặc biệt không có ở Úc - nó giống như cái đã sử dụng để sửa lại lớp lót trong một túi quần mà người đàn ông chết mặc. 

 Tất cả các dấu nhận dạng trên quần áo đã được gỡ bỏ nhưng cảnh sát tìm thấy một cái tên "T. Keane" trên dây buộc, " Keane " trên một túi quần áo và " Kean " (không có e cuối cùng) trên một chiếc quần đùi. Cảnh sát tin rằng bất cứ ai đã tháo thẻ quần áo cố tình để lại các thẻ "Keane" trên quần áo, biết rằng Keane không phải là tên của người chết



( hình ảnh chiếc vali và đồ đạc của người đàn ông )

Một cuộc tìm kiếm kết luận rằng không có T. Keane bị mất tích ở bất kỳ nước nào  

Trên thực tế, tất cả những gì có thể thu được từ vali là vì một chiếc áo khoác trong vali có một bộ phía trước và dây buộc, nó chỉ có thể được thực hiện ở Mỹ, vì đây là quốc gia duy nhất sở hữu máy móc cho khâu đó . Mặc dù sản xuất hàng loạt, công việc của cơ thể được thực hiện khi chủ sở hữu được trang bị trước khi nó được hoàn thành. Áo khoác đã không được nhập khẩu, cho biết người đàn ông đã ở Mỹ hoặc mua áo khoác cũ từ một người có cùng kích thước 

Khoảng thời gian điều tra, một mảnh giấy cuộn tròn với dòng chữ " Tamam Shud " trong túi quần của người đàn ông chết. Cảnh sát đã tiến hành một cuộc tìm kiếm khắp Australia để tìm một bản sao của cuốn sách có một khoảng trống tương tự bị xé rách. Sau khi cảnh sát đưa ra lời kêu gọi của công chúng, bản sao của trang Rubaiyat đã bị rách trang. Một người đàn ông đã cho cảnh sát một ấn bản năm 1941 về bản dịch Rubaiyat của Edward FitzGerald của ( 1859 ) ở New Zealand



Trên vỏ mặt sau của cuốn sách, các thám tử xác định các dấu nhập từ viết tay. Các số này bao gồm số điện thoại, số không xác định và văn bản giống như một thư được mã hóa. 

Theo báo cáo của cảnh sát, cuốn sách đã được tìm thấy ở phía sau của một chiếc xe, cùng khoảng thời gian mà cơ thể của người đàn ông không xác định đã được tìm thấy. Nếu cuốn sách được tìm thấy một hoặc hai tuần trước, nó cho thấy người đàn ông đã đến thăm trước đây hoặc đã ở Adelaide trong một thời gian dài hơn. Hầu hết  đều cho biết cuốn sách đã được tìm thấy trong một chiếc xe mở khóa ở đường Jetty Road  

Chủ đề của bài thơ Rubaiyat của Omar Khayyam là người ta nên sống một cách trọn vẹn và không hối hận khi nó kết thúc. Chủ đề của bài thơ đã khiến cảnh sát đưa ra giả thuyết rằng người đàn ông đã tự tử bằng chất độc, mặc dù không có bằng chứng nào khác để chứng minh giả thuyết này 

Đoạn mã nằm ở trang cuối  

 Ở mặt sau của cuốn sách có những phần lõm mờ nhạt biểu thị năm dòng văn bản, bằng chữ hoa. Dòng thứ hai đã được phát hiện - một thực tế được coi là quan trọng, do sự giống nhau của nó với dòng thứ tư và khả năng nó đại diện cho một lỗi trong mã hóa.



Đoạn mã :

 WRGOABABD

MLIAOI 

WTBIMPANETP 

MLIABOAIAQC 

ITTMTSAMSTGAB 

Số điện thoại liên quan đến đoạn mã 

Một số điện thoại cũng được tìm thấy ở mặt sau của cuốn sách, thuộc một y tá có tên là Jessica Ellen "Jo" Thomson (1921-2007) ( Jessie Harkness ) ở ngoại ô thành phố Marrickville- sống ở Moseley St Gleneng , khoảng 400 m (1,300 ft) về phía bắc của vị trí xác định cơ thể.

Khi cô được cảnh sát phỏng vấn, Thomson nói rằng cô ấy không biết người đã chết. Cô ấy nói rằng cô ấy không biết tại sao người đàn ông đã chết sẽ có số điện thoại của cô ấy và đã chọn để thăm khu ngoại ô của cô ấy vào đêm ông ta qua đời. Cô cũng đã báo cáo rằng vào cuối năm 1948, một người đàn ông lạ mặt đã cố gắng đến thăm cô và hỏi một người hàng xóm bên cạnh cô. Trong cuốn sách của ông về vụ án, Gerry Feltus nói rằng khi ông phỏng vấn Thomson năm 2002, ông thấy rằng cô đang lẩn tránh hoặc cô ấy chỉ không muốn nói về nó. Feltus tin Thomson biết danh tính của người đàn ông Somerton. Con gái của Thomson, Kate, trong một cuộc phỏng vấn truyền hình năm 2014 cũng nói rằng bà tin rằng mẹ cô biết người đã chết.

 Năm 1949, Jessica Thomson yêu cầu cảnh sát không lưu giữ hồ sơ vĩnh viễn tên của cô ấy hoặc tiết lộ thông tin của cô ấy cho các bên thứ ba, vì nó gây lúng túng và có hại cho danh tiếng của cô ấy liên quan đến trường hợp cái chết bí ẩn này. Cảnh sát đồng ý - một quyết định cản trở các cuộc điều tra sau đó. 

Ngoài ra khi cô ấy được thám tử Sergey Leane cho xem ảnh của người chết, Thomson nói rằng cô ấy không thể nhận diện thi thể là ai. Theo Leane, ông mô tả phản ứng của cô khi thấy thi thể là hoàn toàn ngạc nhiên

Thomson cũng nói rằng trong khi cô làm việc tại ở Sydney trong Thế chiến II, cô đã sở hữu một bản sao của Rubaiyat.  Năm 1945, tại khách sạn Clifton Gardens ở Sydney, cô đã trao nó cho một trung úy quân đội tên là Alf Boxall, người đã phục vụ quân đội tại thời điểm đó. Thomson nói với cảnh sát rằng, sau khi chiến tranh kết thúc, cô đã chuyển đến và kết hôn với người khác. Cô còn nhận được một lá thư từ Boxall và đã trả lời với anh rằng cô đã kết hôn. 

Nhờ những cuộc trò chuyện của họ với Thomson, cảnh sát đã nghi ngờ Boxall là người đã chết. Tuy nhiên, vào tháng 7 năm 1949, ông được tìm thấy ở Syney  và trang cuối cùng trong bản Rubaiyat của ông ( báo cáo là ấn bản năm 1924 xuất bản ở Sydney ) vẫn còn nguyên vẹn, với những từ " Tamam Shud " vẫn còn. Boxall hiện đang làm việc trong bộ phận bảo trì tại trạm Xe buýt Randwick  ( nơi ông đã làm việc trước chiến tranh ) và không biết bất cứ liên kết nào giữa người chết và ông



( Alfred Boxal ) 

Các giả thuyết về cái chết của người đàn ông 

Người đàn ông có thể chết ở một địa điểm khác

Một cuộc điều tra của nhân viên điều tra về cái chết do tiến sĩ Thomas Erskine Cleland tiến hành đã bắt đầu vài ngày sau khi cơ thể được tìm thấy nhưng đã được hoãn lại cho đến ngày 17 tháng 6 năm 1949. Nhà nghiên cứu bệnh lý học kiểm tra lại cơ thể và thực hiện một số khám phá. Cleland lưu ý rằng đôi giày của người đàn ông đã được rõ ràng sạch sẽ và dường như đã được đánh bóng gần đây

Thomas Cleland đã suy đoán rằng vì không ai trong số các nhân chứng có thể xác định người đàn ông mà họ nhìn thấy đêm hôm qua là người cùng khám phá vào sáng hôm sau, vẫn có khả năng người đàn ông đã chết ở nơi khác và đã bị đến đây

Người đàn ông là gián điệp phục vụ cho quân đội

Một giả thuyết như vậy liên quan đến Alf Boxall, người được báo cáo là tham gia vào công tác tình báo trong và ngay sau Thế chiến II. 

Trong một cuộc phỏng vấn trên truyền hình năm 1978, Stuart Littlemore  hỏi : " Anh Boxall, anh đã làm việc trong một đơn vị tình báo, trước khi gặp người phụ nữ trẻ tuổi này ( Jessica Harkness ) . Anh đã nói chuyện với cô ấy về điều đó không ? "  Boxall trả lời : " Không ", và khi được hỏi liệu Harkness có thể biết được hay không, Boxall trả lời " Trừ khi ai đó nói với cô ấy ". Khi Littlemore gợi ý trong cuộc phỏng vấn rằng có thể đã có một liên kết vụ án người chết ở Adelaide với gián điệp, Boxall trả lời : " Đó là một luận án kịch tính, phải không ? ".  

Hồ sơ phục vụ của quân đội Boxall cho thấy ông phục vụ ban đầu trong Công ty Vận tải Nước lần thứ 4, trước khi được chuyển đến ( NAOU ) - một đơn vị hoạt động đặc biệt - và trong thời gian làm việc với NAOU, Boxall tăng tiến nhanh chóng , được thăng thành Lance hạ sĩ Trung uý  trong vòng ba tháng

Ngoài ra khi lang thang trên internet tìm kiếm vụ án này tôi đã gặp một bài viết đứa ra một chứng cớ khá thuyết phục

Bài viết này tập trung vào hình ảnh chính thức được đưa bởi cảnh sát lúc đó. Tôi đưa những hình ảnh sau đây để mọi người cùng xem xét. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách nói rằng đó là một cái gì đó sai sai với hình ảnh này :



Hình ảnh này chỉ đơn giản là các vị trí như vậy mà chúng ta đang nhìn thấy trong ảnh, mọi người hãy zoom ( phóng to ) kích thước của hình ảnh vì vậy mà chúng ta có thể thấy các điểm kỳ lạ trong ảnh. Nhìn kỹ lưỡng hơn bây giờ ở bên má giữa thùy tai, thấp và một điểm giữa trên cằm, mọi người thấy một đường thẳng gần như thẳng các điểm đó lại ( xem kỹ ảnh các bạn nhé )

Một đường thẳng ? Thật kỳ lạ đúng không ?

Và bây giờ tôi sẽ đánh dấu x vào các vị trí đó.



Các bạn nhìn thấy rõ chứ ? 

Nhìn kỹ lại phần cổ và trán có rất nhiều nếp nhăn và các dấu hiệu tuổi già nhưng những nếp nhăn đó lại biến mất ở phần đánh dấu. 

Điều này cho thấy rằng hình ảnh này đã được thay đổi và có thể là một bức ảnh ghép : một khuôn mặt trẻ được chồng lên một cái đầu già 

Vì vậy, làm thế nào điều này có thể được làm cho rằng trong những năm 1940 khi mà những phần mềm chỉnh sửa ảnh và công nghệ cao chưa tồn tại? Một câu trả lời đơn giản là nhiếp ảnh gia có tay nghề cao có thể tạo ra một " Montage " xén hình ảnh và sau đó thao tác các bộ phận cắt để đạt được kết quả mong muốn.

Kiểu như này :



Rồi sau đó chúng ta sẽ đi tìm một cái đầu của người đàn ông khác là đây :



Và sau đó dán đè lên cái đầu ở trên sẽ được một bức ảnh như thế này. 



Trong trường hợp bức ảnh chỉnh sửa trên chỉ cần tìm một bức ảnh cùng với màu ảnh và góc chụp phù hợp là chúng ta có thể ghép thành công tạo thành một khuôn mặt mới.

Các bạn hiểu rồi chứ ?

Đây có thể là một hình ảnh FAKE

Câu hỏi là : tại sao cảnh sát lại cố tình chỉnh sửa lại bức ảnh trong khi đang điều tra về danh tính của người đàn ông ? Rõ rành họ muốn che giấu một điều gì đó.

Người đó là ai, kẻ du hành thời gian hay một điệp viên ?