Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 39



Giang Dịch Dịch rời khỏi phòng giam, cảnh ngục dọn dẹp bên cạnh vô thức nắm chặt dùi cui trên eo.

Giang Dịch Dịch quan sát đường đi nhưng không tìm được hướng mà cậu muốn tới, tròng mắt cậu nhúc nhích qua lại rồi dồn sang viên cảnh ngục đang cảnh giác trước mặt, nhoẻn miệng cười với anh ta.

*

Diệp Vương điều chỉnh lại cảm xúc, quay về phòng thẩm vấn.

Giản Tư vẫn giữ tư thế cũ, sự đơn độc hơi dài này không gây ảnh hưởng gì cho cậu ta.

Diệp Vương đi tới trước mặt Giản Tư, quan sát cậu ta. Giản Tư liếc hắn rồi không nhìn nữa, cũng không có hứng thú với mấy hành động tiếp theo của hắn.

Diệp Vương mím môi, rút thẻ mở khóa điện tử dây xích. Xích sắt nặng nề rơi xuống đất, phá vỡ bầu không khí đông đặc nơi đây.

Giản Tư ngồi về ghế, xoa cổ tay.

Diệp Vương ngồi vào ghế đối diện: “Đừng diễn nữa, chỉ là giết một người thôi, không đến nỗi phải giả điên giả ngu, nói chuyện đi.”

“Cậu biết cậu đã làm gì không?”

Giản Tư lặp lại lời bản thân từng nói: “Tôi giết Găng Tay Đen.”

“Vậy cậu biết vì sao Găng Tay Đen không được chết không?”

Giản Tư im lặng nhìn chằm chằm Diệp Vương.

“Vì trong tay gã có tư liệu liên quan tới tầng chót của Tinh Ngục.” Diệp Vương duy trì bình tĩnh: “Cậu biết tầng chót Tinh Ngục không?”

Hắn liếc Giản Tư, chẳng rõ Giản Tư biết chưa nên lại tiếp tục: “Đó là bí mật mà Tinh Ngục đã giấu nhẹm trăm năm nay, cũng là nguyên nhân Tinh Ngục mà siêu việt.” Diệp Vương đổi lời: “Rất nhiều người muốn biết bí mật này, mà trên tay Găng Tay Đen lại trùng hợp có tư liệu liên quan tới nó, cậu đoán xem bao nhiêu người muốn chiếm xấp tư liệu từ tay gã?”

“Vô số người.” Diệp Vương tự hỏi tự trả lời: “ Niên La Hội muốn Găng Tay Đen chết thật nhanh, vì chỉ khi gã chết, mọi thứ mới kết thúc được.”

Giản Tư chen lời: “Ông ta chết rồi.”

“Trước khi gã chết đã chép lại tổng cộng ba phần tư liệu, hai phần trên người Bái Gia, một phần trên người Lâm Dị.”

Diệp Vương cười: “Đều là giả.”

“Vậy có liên quan gì tới việc, anh nói Găng Tay Đen không được chết?”

“Liên quan ở chỗ gã không chết thì những thế lực bị phần tư liệu này hấp dẫn sẽ không dừng tay.” Diệp Vương cúi đầu nhìn Giản Tư: “Chúng tôi cũng có thể nhân cơ hội này, xử lý sạch sẽ lũ sâu bọ.”

“Nhưng giờ gã chết rồi.” Diệp Vương thở dài: “Mọi kế hoạch cũng đi tong.”

Giản Tư nhìn hắn vài phút, kết luận: “Nói dối.”

Diệp Vương bất ngờ, hắn quan sát Giản Tư giống như tận mắt chứng kiến quá trình vượn tiến hóa thành người vậy, tràn ngập ngạc nhiên cùng khó hiểu.

“Sao cậu nhìn ra được?”

“Thứ ở tầng chót Tinh Ngục đối với người thường là bí mật, nhưng với các anh thì không. Dù Găng Tay Đen chết, mấy anh vẫn có thể lấy ra một phần tư liệu khác để thu hút đám thế lực kia.” Giản Tư thờ ơ thuật lại logic: “Cái chết của Găng Tay Đen, không đủ làm rối kế hoạch của các anh.”

“Tôi bắt đầu nghi ngờ bộ dạng lúc trước của cậu, cậu diễn trò thật ư? Diệp Vương vỗ tay vì suy luận của cậu ta: “Nếu thật vậy thì đúng là diễn xuất thần sầu, lừa dối hết thảy mọi người.”

Tiếng vỗ tay đơn độc vang lên rồi ngưng bặt, không ai hùa theo.

“Thế nên màn biểu diễn lúc trước, chỉ vì muốn tiếp cận Găng Tay Đen thôi sao?”

Diệp Vương lật sổ ghi chép, ra vẻ phỏng vấn nghiêm túc: “Cậu nên hiểu, nếu tiếp tục cứng với tôi thì không có gì tốt cho cậu, chẳng bằng giúp tôi nhanh chóng hoàn thành thẩm vấn, sau đó tôi thả cậu về, được không?”

Xem ra những lời mà cảnh ngục lúc nãy nói với hắn rất có tác dụng, tới mức khiến trí thông minh của hắn quay về.

Giản Tư nghiêng đầu nhìn đằng sau Diệp Vương, từ lúc bắt đầu cảnh ngục kia không còn xuất hiện nữa.

Diệp Vương thấy tầm mắt của Giản Tư: “Anh ta về rồi. Sao? Cậu hứng thú với anh ta à?”

Giản Tư cụp mắt.

“Nếu như hứng thú… Tôi tin các cậu sẽ nhanh gặp lại nhau thôi.” Diệp Vương gợi ý: “Nếu cậu không có ý kiến gì thì tôi bắt đầu hỏi nhé?”

“Găng Tay Đen là do cậu giết?”

“Đúng.”

“Vì sao lại giết gã?”

Giản Tư chớp chớp mắt, ngừng vài giây ở câu hỏi này. Trông có vẻ phải mất một lúc để tìm lý do, cuối cùng lựa chọn lý do đơn giản nhất.

“Ông ta đáng chết.”

Diệp Vương nhếch mày, không có nhìn nhận gì với lời khai dối trá trắng trợn này, tiếp tục hỏi: “Tả lại tình cảnh cụ thể lúc cậu ra tay.”

Giản Tư ngập ngừng lần nữa, cậu ta ngẫm nghĩ rất lâu, lâu tới nỗi khiến người ta chắc chắn cậu ta đang bịa lời nói dối.

Bình thường khi kể lại một chuyện vừa xảy ra không lâu thì không cần dùng nhiều thời gian như vậy để nhớ, trừ phi cần che giấu gì đó.

Điều này Diệp Vương biết rõ, Giản Tư càng biết rõ hơn.

Tuy trong lòng nắm chắc sẽ nhận được một lời khai nửa giả nửa thật, nhưng Diệp Vương vẫn không thể hiện bất cứ cảm xúc gì mà chỉ im lặng đợi đối phương bịa xong.

“Ông ta đứng trước mặt tôi, cầm dao chĩa về phía tôi…”

Diệp Vương cắt ngang cậu ta: “Vì sao Găng Tay Đen lại cầm dao chĩa về phía cậu?”

Giản Tư lần nữa im lặng, chầm chậm nói: “Vì ông ta muốn uy hiếp tôi.”

Diệp Vương nhanh chóng tiếp lời: “Vì sao gã lại muốn uy hiếp cậu?”

Giản Tư cân nhắc: “Vì ông ta muốn tôi trả lời câu hỏi của ông ta.” Không đợi Diệp Vương lên tiếng, Giản Tư đã giành trước: “Ông ta hỏi tôi, tôi do ai phái tới.”

Diệp Vương không nhịn được mà bật cười, vì lời nói dối này quá mức qua loa.

Giản Tư tiếp tục kể những chuyện xảy ra tiếp theo: “Sau đó tôi cướp dao của ông ta, chém ông ta mười ba nhát, ông ta ngã xuống rồi chết ngay đơ.”

“Có thể cướp dao từ tay Găng Tay Đen…” Diệp Vương vừa ghi chép vừa cảm thán: “Còn không bị thương chút nào, giỏi.”

Dù Găng Tay Đen đã có tuổi, lâu rồi không đánh nhau nhưng gã có thể làm phó hội trưởng Niên La Hội không phải chỉ vì gã là huynh đệ kết bái của hội trưởng, mà còn vì sức chiến đấu cực tốt của gã.

Mà thực lực của Giản Tư và Găng Tay Đen cách biệt xa, xa tới nỗi người ta phải nghi ngờ cái người chết kia sao có thể là Găng Tay Đen. Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, Găng Tay Đen chết rồi, Giản Tư không bị thương tích gì.

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Vương tin chắc rằng Bác Sĩ đã nhúng tay vào. Trừ khi Giản Tư thật sự diễn giả heo ăn thịt hổ giỏi tới mức qua mặt được cả Tinh Ngục, không thì chẳng còn lý do gì khác để giải thích trong tình huống giá trị vũ lực cách biệt như thế mà người chết lại là Găng Tay Đen.

Mà Tinh Ngục thì không thể bị lừa. Ngoài Giang Dịch Dịch ra, Tinh Ngục chưa bao giờ sai cả.

“Nhưng theo như pháp y, có một vết dao vị trí không đúng lắm.” Diệp Vương dừng bút nhìn Giản Tư: “Hướng và độ sâu của vết thương không giống các dấu dao khác.”

Giản Tư suy nghĩ một lúc, trả lời cộc lốc: “Ồ.”

“Cậu có gì muốn nói không?”

“Tôi nên nói gì?”

“Ví dụ như giải thích vì sao độ sâu và hướng của vết dao đó… lại không giống các vết khác?”

“Lúc đó quá hỗn loạn, tôi không nhớ.”

Diệp Vương dừng bút nhìn Giản Tư, nhắc nhở cậu: “Hỗn loạn mà cậu còn nhớ chém mấy nhát dao, giờ lại nói không nhớ?”

“Không nhớ.”

“Được thôi, hay để tôi nhắc cậu tỉnh nhé?” Diệp Vương rút một tấm ảnh từ trong sổ ghi chép, đẩy tới trước mặt Giản Tư: “Nhìn cái này, có nhớ được gì không?”

Tấm ảnh là những vết thương trên người Găng Tay Đen, chụp cận cảnh vết thương sâu nhất ở giữa, miêu tả rõ nét trước mặt Giản Tư.

“Đây là vết thương chí mạng của Găng Tay Đen.” Diệp Vương gõ lên tấm ảnh: “Cũng là vết thương có phương hướng và độ sâu không giống các vết khác.”

“Không giống tới mức như là do người khác làm.” Diệp Vương quan sát vẻ mặt Giản Tư: “Hoặc tôi đoán, lúc đó ở hiện trường còn một người nữa?”

“Một người có thể giúp cậu khống chế Găng Tay Đen, thậm chí cướp dao của gã, cuối cùng một kích chí mạng.”

Giản Tư nhìn những vết thương méo mó trên ảnh một lúc mới chậm rãi nói: “Ở đây đâu đâu cũng có camera giám sát, anh phải biết lúc đó chỉ có hai người là tôi và Găng Tay Đen.”

“Tôi rất tò mò, rốt cuộc Bác Sĩ đã nói gì với cậu.” Diệp Vương ngả người ra sau dựa vào ghế, mắt ghim chặt Giản Tư: “Để có thể khiến cậu thay da đổi thịt, trở thành một người khác.”

“Chuyện cần khai, tôi đã khai xong rồi.” Giản Tư đẩy tấm ảnh về trước mặt Diệp Vương: “Tôi về được chưa?”

“Xem ra cậu đã quyết tâm gánh tội này.”’

Diệp Vương có chút lo âu, sự kín kẽ của đối phương khiến hắn càng lúc càng xa đáp án mà hắn muốn, cũng cách Bác Sĩ càng lúc càng xa. Đừng nói tới việc nghe được Giản Tư nhắc tới tên Bác Sĩ, sợ rằng vụ án này tới cuối chẳng liên quan chút nào tới Bác Sĩ rồi.

Giống như vụ án Độc Lang tự sát vậy. Tuy mọi người đều biết do Bác Sĩ làm, nhưng tới cuối văn kiện và tư liệu đều không có tên Bác Sĩ.

Sự lo âu này khiến hắn muốn thử gây áp lực tâm lý lên ’hung thủ’ lần nữa: “Cậu biết rõ hậu quả không?”

Giản Tư nhếch môi, bình tĩnh không lung lay: “Vấn đề là do tôi làm.” Dáng vẻ bây giờ của cậu ta đã hoàn toàn dung hòa vào Tinh Ngục, không còn bóng dáng mơ màng yếu ớt của Thỏ Trắng ngày trước.

Diệp Vương khép sổ tay, khó lòng bỏ cuộc: “Thân phận của Găng Tay Đen đặc biệt, giết gã, độ nguy hiểm của cậu sẽ tăng lên một cấp khác. Cậu sẽ xuống tầng năm.”

Hắn nhìn thái độ thờ ơ của Giản Tư, biết đối phương vẫn chưa hiểu tầng chót của Tinh Ngục là khái niệm gì.

Nếu cậu ta biết thì sẽ hiểu nó không đơn giản chỉ là tạm biệt quá khứ, những tầng khác ít ra còn có cơ hội sửa độ đánh giá nguy hiểm để lên tầng trên, hoàn lương tốt còn được giảm tội. Nhưng không-có-một-phạm-nhân nào bò lên được từ tầng chót, xuống đó là mang nghĩa cả đời sẽ bị trói chặt với lũ điên loạn biến thái, thậm chí là tử vong.

Diệp Vương thấy thương hại cho Giản Tư, vì cậu ta bị lợi dụng, bị hủy hoại cả tương lai.

Cuộc đời của vài người trên thế gian này rất tồi tệ, giống như bị thượng đế lãng quên từ khi sinh ra vậy, dấn thân trong kiếp nạn biến cố nhưng vẫn không thoát được vòng vây số mệnh, mà Giản Tư chính là một trong số đó.

So với Bác Sĩ, người không thể bị quy

vào nhân cách phạm tội thì mọi hành vi và tư duy của Giản Tư đều rất dễ hiểu. Chồng tư liệu dày liên quan tới cậu ta trên tay Diệp Vương đã đủ để hắn biết, rốt cuộc Giản Tư là một người thế nào.

Công dân bình thường vô tội không may bị kéo vào phân tranh, chú thỏ trắng bị đưa tới nơi không nên tới, người đáng thương bị uy hiếp, bị lợi dụng.

Người như vậy ở tầng bốn, nếu không chết sớm thì cũng trở thành một trong số những người trốn chạy khỏi cái chết. Lúc đầu hắn cho rằng Giản Tư là loại trước, nhưng hoá ra cậu ta là loại sau. Nhưng kết cục của cả hai đường, chưa dám nói bên nào tốt hơn.

Chết đi một cách sạch sẽ tốt hơn? Hay bị vực sâu đồng hóa thành quái vật nhiễm máu tươi, sau đó đáng tội bị ban chết tốt hơn?

“Có lẽ, cậu vẫn chưa rõ bản thân đã chọn con đường tồi tệ đến mức nào đâu, nhưng rồi cậu sẽ hiểu thôi…” Diệp Vương nhìn Giản Tư đầy thương hại: “Kết quả khi kết bạn với Bác Sĩ.”

“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ.

Diệp Vương quay đầu xem thử rồi vô thức nhăn mày. Người gõ không phải cảnh ngục, bọn họ sẽ không tới làm phiền hắn, thế thì chỉ còn…

“Diệp Vương…” Là tiếng trong bộ đàm.

Diệp Vương quay đầu nhìn Giản Tư, vẻ mặt trầm trọng.

“Diệp Vương, Bác Sĩ tới tìm anh.” Giọng người trong bộ đàm run rẩy: “Cậu ta ở ngoài cửa.”

Diệp Vương thở dài, gần như có thể mường tượng ra dáng vẻ đồng nghiệp khi đứng trước Giang Dịch Dịch, chắc hẳn đã sợ lắm, muốn trốn nhưng không kịp.

Nói ra cũng kì, rõ ràng Bác Sĩ không làm gì cả. Ít nhất là ở tầng bốn, tới giờ phút này cậu vẫn chưa làm gì cả. Nhưng mọi người đều vô thức duy trì khoảng cách và kính sợ cậu ta như một loại… bản năng.

Diệp Vương tập trung tinh thần, nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu, hoàn toàn không phát hiện bản thân chẳng có tư cách gì nói người khác.

“Tôi biết rồi, anh về trước đi.” Diệp Vương tắt bộ đàm và nhìn ra cửa.

Giản Tư quan sát toàn bộ những phản ứng bất chợt của Diệp Vương, tới giờ phút này cậu ta hết nhịn nổi mà nhoẻn miệng cười, nụ cười ngây thơ như Thỏ Trắng ngày trước, nhưng lời tuôn khỏi miệng thì không hề liên quan tới nụ cười đó.

“Nhìn có vẻ anh rất căng thẳng.” Răng khểnh của Giản Tư lấp ló sau môi, giọng cậu ta thân thiện khác hẳn vẻ không phối hợp ban nãy, hoặc nên nói là sung sướng khi thấy người gặp nạn mà nhắc nhở đối phương: “Cảnh ngục sau lưng anh kia không ở đây, một mình anh tiếp xúc với Bác Sĩ có phải rất nguy hiểm không?”

Diệp Vương vô thức quay đầu nhìn vị trí Ảo Thuật Gia từng đứng nhưng sau đó hắn đã giật thót vì phản ứng của mình, cố nhịn xuống xúc động muốn nhìn sang Giản Tư.

Giản Tư thấy được đáp án từ phản xạ của Diệp Vương: “Xem ra… anh quả thật rất lo lắng.”

Diệp Vương đanh mặt đứng dậy, quẹt thẻ mở cửa phòng thẩm vấn.

Giang Dịch Dịch im lặng đứng đợi bên ngoài, cậu lia mắt đánh giá Diệp Vương.

“Nóng nảy”, “bất an”, “căng thẳng”, “sợ hãi”, “tức giận”…

Vô số cảm xúc hiện lên trên mặt hắn.

Diệp Vương bị ánh mắt thăm dò của cậu làm sợ hãi, nhất là trong tình huống không có Ảo Thuật Gia ở đây.

Tuy lý trí biết rõ Bác Sĩ sẽ không làm gì, không để lại bất cứ dấu vết gì, nhưng không có nghĩa không ảnh hưởng tới phản xạ của hắn.

“Bác Sĩ tới có việc chi?”

Giang Dịch Dịch không quan tâm hắn, cậu nghiêng đầu quét mắt một vòng quanh phòng thẩm vấn: “Đón người.”

Diệp Vương nhịn xuống cảm giác muốn nhìn vẻ mặt của Giản Tư: “Tôi vẫn đang thẩm vấn…”

“Chưa hỏi xong à?” Giang Dịch Dịch nhìn Giản Tư: “Ảo Thuật Gia đi đâu rồi?”

Giọng điệu khi hỏi của Giang Dịch Dịch rất thản nhiên, gần như khiến người ta cho rằng cần trả lời cậu ngay lập tức.

May mắn Diệp Vương vẫn còn biết mình là quản lý từng được huấn luyện chuyên nghiệp, hắn im lặng vài giây rồi tỏ quyền uy người quản lý một cách khó khăn: “Cậu biết mình đang làm phiền quy trình thẩm vấn của Tinh Ngục không?”

Giang Dịch Dịch nhếch mày, còn chưa mở miệng thì sau lưng Diệp Vương đã có tiếng Giản Tư đáp lại.

“Tôi nhớ anh thẩm vấn xong rồi mà?” Giản Tư đứng dậy, bước ra từ sau bàn, lướt qua Diệp Vương đang cản Giang Dịch Dịch mà đứng sau lưng cậu.

Đứng lên không có chút do dự nào ha, rốt cuộc Bác Sĩ đã cho cậu ta cái gì mà khiến cậu ta… một lòng một dạ?

Diệp Vương nhìn chằm chằm Giản Tư thật lâu, mẫn cảm phát giác có chỗ dị thường.

Giản Tư cúi mặt nhìn nền nhà, tần suất lông mi run rẩy quá cao so với nhu cầu sinh lý bình thường, chẳng bằng nói… là cảm xúc không thể khống chế quen thuộc nào đó.

Cậu ta cũng đang sợ hãi.

Khi Diệp Vương kết luận, thậm chí còn không dám chắc phán đoán của bản thân có phải sai rồi hay không. Từ đầu tới cuối cậu ta luôn bao che Bác Sĩ, lúc Diệp Vương ám chỉ hiềm nghi về phía Bác Sĩ thì cậu ta lập tức thay Bác Sĩ nhận chất vấn, Giản Tư đứng bên cạnh Bác Sĩ, theo lý phải là trung thành vô cùng.

Nhưng cậu ta đang sợ hãi.

Đây không phải phản ứng mà một kẻ trung thành tuyệt đối nên có.

Diệp Vương híp mắt, cảm giác bản thân đã tìm được chìa khóa tấn công tấm khiên tâm lý của Giản Tư.

“Còn vài nghi vấn cần hỏi.” Đầu óc Diệp Vương không yên, ném những nỗi sợ với Bác Sĩ ra sau đầu, bảo với Giang Dịch Dịch: “Hay là Bác Sĩ đợi thêm một lát nhé?”

Sự thay đổi cảm xúc của hắn hiện ra rõ ràng trước mắt Giang Dịch Dịch, thú vị ghê!

Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Giản Tư, bình tĩnh đặt mốc: “Năm phút.”

Năm phút…

Diệp Vương còn chưa kịp nảy ra suy nghĩ “thời gian quá ngắn” thì đã vô thức chấp nhận điều kiện mà Bác Sĩ đưa ra, kéo Giản Tư trở vào phòng thẩm vấn đóng sầm cửa.

Cửa lớn ngăn cách hai người họ và Giang Dịch Dịch, cũng cho Diệp Vương tranh chút thời gian nói chuyện ngắn ngủi.

“Thời gian rất vội, tôi lời ít ý nhiều nhé.” Diệp Vương nhìn cánh cửa dày nặng, nhớ đến hồ sơ của Giang Dịch Dịch không có ghi thính lực siêu phàm này nọ thì hắn mới miễn cưỡng yên tâm, vào thẳng vấn đề: “Cậu không phải người của Bác Sĩ.”

Giản Tư chớp chớp mắt.

“Cậu đang sợ cậu ta.” Giọng Diệp Vương rất chắc chắn: “Cậu ta uy hiếp cậu?”

Các manh mối gần như đã xâu chuỗi lại với nhau, lý do Giản Tư bao che cho Bác Sĩ, Bác Sĩ tới đây không phải để đón Giản Tư mà là chắc chắn sự uy hiếp của cậu vẫn còn hiệu quả, cũng để khống chế Giản Tư lần nữa.

Diệp Vương tự viết ra lời giải thích hợp lý, nghiêm túc hứa hẹn với Giản Tư: “Bất kể cậu ta uy hiếp cậu cái gì, cậu không cần phải sợ, tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cậu.”

Rốt cuộc điều gì khiến Diệp Vương dũng cảm nói ra lời này? Rõ ràng bản thân hắn lúc nãy còn lo lắng sự an toàn của bản thân mà…

Giản Tư muốn nói lại thôi, nhưng thời gian gấp rút, Diệp Vương không rảnh quan sát biểu cảm của Giản Tư, nói thẳng: “Cậu vẫn còn cơ hội cứu lấy cuộc đời mình.”

Diệp Vương tăng thêm lực siết cánh tay Giản Tư, chân thành khuyên: “Nếu nhận tội giết Găng Tay Đen, cậu sẽ bị đưa xuống tầng chót.”

“Tầng chót không giống tầng bốn, đó là địa ngục thật sự, dù là Bác Sĩ thì xuống dưới cũng chỉ là một người bình thường thôi.” Diệp Vương gần như dùng hết sự chân thành của bản thân: “Tôi là cảnh sát, tôi chỉ mong người tốt không bị oan uổng, người xấu không thoát khỏi vòng lao lý.”

“Tin tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Giản Tư im lặng dưới ánh nhìn tha thiết của Diệp Vương.

“Diệp Vương, anh là người tốt.” Cậu ta cũng thật sự thấy ngại vì lời sắp nói ra: “Nhưng vấn đề là…”

“Chuyện này không có liên quan tới Bác Sĩ.” Giản Tư buông lời tận đáy lòng: “Người… thật sự là do tôi giết.”

Biểu cảm của Diệp Vương dần bình tĩnh, hắn quan sát Giản Tư, moi móc từng ngóc ngách biểu cảm để lôi ra thứ hắn muốn: “Cậu sợ Bác Sĩ phải không?”

Giản Tư điềm nhiên dưới cái nhìn phân xét, hỏi lại Diệp Vương: “Chắc anh không sợ?”

Diệp Vương thừa nhận bản thân lần nữa thất bại, nhưng lần này biểu cảm của Giản Tư không có gì để bới móc, thậm chí còn khiến Diệp Vương sinh ảo giác. Có lẽ chuyện này không liên quan gì tới Bác Sĩ thật?

Vì khách quan mà nói, không có chứng cứ gì chứng minh Bác Sĩ có liên quan.

Bọn họ đã trách nhầm Bác Sĩ thật rồi chăng?

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa lại vang, nhắc nhở bọn họ thời gian hết rồi.

Diệp Vương đi tới trước cửa, nhìn Giản Tư lần cuối.

Giản Tư bình tĩnh nhìn lại hắn, dứt khoát và thờ ơ.

Diệp Vương hít sâu, đẩy cửa.

Giang Dịch Dịch lẳng lặng đứng ngoài cửa, như không biết chút gì về mọi chuyện xảy ra trong phòng: “Hỏi xong rồi à?”

Diệp Vương gật đầu.

Giang Dịch Dịch liếc Diệp Vương, thâu hết cảm xúc của đối phương vào mắt, ngừng một chút rồi mở miệng: “Không có gì muốn hỏi tôi sao?”

Diệp Vương ngơ ngác, hắn biết mình không nên làm theo ý Giang Dịch Dịch, nhưng hắn vẫn không cầm lòng được trước đề nghị này.

“Cái chết của Găng Tay Đen… có liên quan tới cậu không?”

Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Giản Tư, dưới ánh mắt đó, trái cổ Giản Tư trượt nhẹ, cúi gằm mặt nhìn xuống đất.

“Nếu là Giản Tư giết thì có liên quan tới tôi.”

Diệp Vương giật mình, vội vứt cái suy đoán “có lẽ không liên quan tới Bác Sĩ” ban nãy ra sau đầu.

“Vì sao lại giết ông ta? Bác Sĩ cũng hứng thú với phần tư liệu đó ư?” Diệp Vương biết Giang Dịch Dịch sẽ không để lại manh mối cho bọn họ, thay vì cố tìm cách kết án, chẳng bằng đi đường vòng, tra ra mục đích Giang Dịch Dịch làm vậy.

Đối với phân tích nhân cách Giang Dịch Dịch bọn họ đã hết đường xoay sở, chẳng những logic mâu thuẫn mà còn xung đột hành vi. Nếu tra được nguyên do… có lẽ sẽ tìm thấy cách giải quyết.

“Liên quan tới tôi, nhưng không có nghĩa là ý của tôi.” Giang Dịch Dịch thản nhiên thừa nhận.

Diệp Vương vội động não, tầm mắt vô thức dừng trên người Giản Tư.

Giản Tư cúi đầu nhìn đất, không nhìn bất cứ ai.

Diệp Vương buộc miệng: “Cho nên, Giản Tư giết người thật.”

Giang Dịch Dịch vươn tay móc tấm ảnh chụp vết thương trong túi áo hắn, coi xong thì bật cười.

“Chụp nét ghê.” Giang Dịch Dịch trả tấm ảnh về túi áo Diệp Vương, thuận thế vỗ vai hắn: “Cũng không phải cậu ta.”

“Gì cơ…” Diệp Vương còn chưa nói hết thì Giang Dịch Dịch xoay lưng đi, Giản Tư lẽo đẽo theo sát cậu. Thoáng chốc hai người đã đi một đoạn xa.

“Ơ kìa, cậu nói vậy là có ý gì?” Diệp Vương rút tấm ảnh ra nhìn vết thương được cố ý chụp kĩ, cao giọng hỏi Giang Dịch Dịch: “Không phải cậu ta thì là ai?”

Giang Dịch Dịch không thèm quay đầu, vẫy tay nhưng chẳng có ý định giải thích.