Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 11: 11





Nguyên Gia Khánh sẽ không bao giờ quên khi em trai biết chân mình vì không có tiền chữa trị có khả năng sẽ không tốt lên được, sau này có thể cả đời sẽ giống như người què trên tv, buổi tối nằm bên cạnh cậu khóc thút thít.

"Anh à, sau này em không còn được đi câu cá với anh nữa sao? Sau này em sẽ không được đi học nữa sao? Các bạn cùng lớp sẽ không chơi với em nữa vì em là một kẻ què..."
Nguyên Gia Khánh lau mặt một cái, cậu sẽ không để chuyện này xảy ra, cậu nhất định sẽ kiếm đủ tiền chữa khỏi bệnh cho em trai!
Thật ra ban đầu chân của Nguyên Gia Bảo chỉ là bị té nhẹ, cậu bé nghĩ mẹ bận rộn như vậy nên không nói với bà, nói không chừng qua mấy ngày bản thân sẽ tốt thôi nhưng không ngờ có mấy tổn thương không thể kéo dài càng kéo càng nghiêm trọng hơn.

Đợi đến khi mẹ Nguyên phát hiện điều gì đó không ổn, Nguyên Gia Bảo đã đau đến khó đứng xuống đất nhưng cậu bé vẫn cố nhịn đau nói với mẹ không sao, qua hai ngày nữa sẽ ổn.

Mẹ Nguyên thấy cậu bé đi một bước vẻ mặt đều tái đi một phần, lập tức đưa cậu bé đến bệnh viện công lập trong thị trấn, bởi vì nghe nói bệnh cảm nhỏ ở bệnh viện công cũng phải trên trăm, nhà nghèo không đi nổi cho nên bà tìm đến bệnh viện tư nhân quy mô không phải đặc biệt lớn cũng chính là phòng khám dỏm.

Bác sĩ cũng không nói cái gì trực tiếp kêu bà làm giải phẫu.

Mẹ Nguyên là một người phụ nữ nông thôn, bệnh viện lớn nhất từng đi qua là bệnn viện thị trấn, một chút kiến thức y học cơ bản cũng không hiểu, chứng kiến com trai đau dữ dội như vậy, bà cảm thấy nhất định rất nghiêm trọng, lập tức lấy toàn bộ tiền tiết kiệm làm giải phẫu.

Thế nhưng sau phẫu thuật mới là sự khởi đầu của ác mộng.

Chân của Nguyên Gia Bảo không thuyên giảm mà ngày càng nghiêm trọng hơn, Nguyên Gia Bảo bị nhiễm trùng bởi vì điều kiện phẫu thuật và thuốc men thấp kém.


Các cơ bắp phẫu thuật qua nhanh chóng sinh mủ mục rữa khiến cho Nguyên Gia Bảo ngay cả ngủ đều ngủ không được.

Mẹ Nguyên đi tìm bác sĩ kia hai lần, lần nào bác sĩ cũng bảo thời gian hồi phục của ca mổ vẫn chưa qua, chỉ cần uống thuốc liền tốt nhưng đến lần thứ ba thì bệnh viện đã là người đi nhà trống.

Mẹ Nguyên thế mới biết mình gặp phải bác sĩ lòng dạ hiểm độc bệnh viện chui.

Lau khô nước mắt rồi bế Nguyên Gia Bảo đến bệnh viện thị trấn, bác sĩ xem xong mắng bà rất nặng lời, vốn dĩ chân của Nguyên Gia Bảo thương thế bình thường do cậu bé không chú ý tu dưỡng cho nên vẫn luôn không khá lên, kết quả hiện tại quá tốt bị mẹ Nguyên đưa tới bệnh viên chui, trực tiếp xảy ra vấn đề lớn.

Nhân tiện nói bệnh viện thị trấn không có điều kiện phải lên bệnh viện lớn trong thành phố chữa trị.

Khi vội vã lên thành phố, bác sĩ sau khi nhìn qua bảo có thể điều trị được nhưng vẫn phải mổ.

Và vì chân của Nguyên Gia Bảo đã bị chấn thương một lần vẫn chưa hồi phục nên bác sĩ kê một số loại thuốc để điều trị vết thương bị nhiễm trùng, chờ điều dưỡng một thời gian thì tới làm phẫu thuật.

Thế nhưng phẫu thuật trước đó đã tiêu hết tất cả tiền trong nhà, sau đó thuốc men và chẩn đoán chữa trị cũng đã tiêu hết bảy tám phần tiền thừa còn lại, còn vay mượn bạn bè người thân không ít tiền.

Bác sĩ nói, chi phí mổ không nhiều, chỉ cần bốn nghìn.

Thế nhưng bọn họ lấy bồn nghìn nhân dân tệ ở đâu?
Cũng may Nguyên Gia Khánh đã trưởng thành đến công trường bán mạng làm việc vất vả hai ba tháng, trả hết tiền nợ cho người khác, tiền chữa bệnh cho em trai cũng vừa đủ, một người miễn cưỡng nuôi sống được cả gia đình.

Thời gian thấm thoát trôi qua hai giờ, tính toán thời gian một lát mẹ Nguyên và em trai cũng nhanh đến, cậu nhìn nhiệt độ bên ngoài vẫn như cũ giống một cái lò hấp, cậu cắn môi bỏ ra sáu đồng tiền mua hai chai nước, chuẩn bị một lát cho mẹ và em trai giải khát.

Tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài phòng chờ vang lên, Nguyên Gia Khánh cũng nghiêng người ra nhìn, đó là xe đưa đón của bọn họ.

Sau khi mọi người trong xe xuống xe, mẹ Nguyên mới cõng Nguyên Gia Bảo xuống, vừa xuống xe Nguyên Gia Khánh đã ôm Nguyên Gia Bảo trên lưng xuống đặt lên ở phía sau lưng cậu.

Lần lượt đưa hai chai nước cho mẹ và em trai, thấy ánh mắt trách cứ của mẹ, Nguyên Gia Khánh cười đi về phía trước: "Mẹ, bây giờ con có thể kiếm tiền, sau này chúng ta không cần tiết kiệm như vậy, muốn uống thì uống!"
Nguyên Gia Bảo nằm sấp trên người cậu cầm chai nước uống từng ngụm lớn, biết mình rất nhanh sẽ phẫu thuật lại vừa phấn khởi vừa hồi hộp.


Bóng ma lần trước vẫn còn lưu giữ trong đầu cậu bé, thế nhưng lại không ngăn được phấn khích của cậu bởi vì chỉ cần phẫu thuật lần này thì cậu có thể đi bộ lại bình thường.

"Anh ơi anh thật tuyệt vời! Anh thế mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy!"
:Anh không tuyệt vời đâu nhưng vì mẹ với em, anh sẽ cố gắng trở nên lợi hại, cho nên một lát em phẫu thuật không được khóc nhè nha."
"Em đương nhiên sẽ không, anh ơi em đã chín tuổi rồi!"
Mẹ Nguyên nhìn hai đứa bé, nhất là Nguyên Gia Bảo, lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy sau khi sinh bệnh, lại nhìn đứa con trai lớn khuôn mặt rám nắng giống như bà còn thêm bàn tay bị chai thật dày, quay mặt lén lau đi nước mắt.

Khi đến bệnh viện Nguyên Gia Bảo đang chuẩn bị đi vào không cẩn thận đánh rơi chai nước xuống đất, Nguyên Gia Khánh vô thức cúi người nhặt lên.

Kết quả là một chiếc ô tô màu đen vừa lúc quay đầu lại mà thân hình thấp bé của Nguyên Gia Khánh bị cây xanh bên cạnh che khuất, người lái xe không nhận ra có người ở phía trước cho đến khi anh ta rẽ vào góc cua và phanh gấp.

Két ——!
Cả ba người trong xe đều bị nghiêng về phía trước, dù đã thắt dây an toàn nhưng đầu của hai người ngồi sau vẫn đập mạnh vào ghế trước khiến họ đau đớn bật dậy.

Tài xế còn khốn khổ hơn, suýt nữa đụng vỡ kính chắn gió.

Nhìn hai người ngã ngồi trên mặt đất, thanh niên mặc thường phục màu trắng ngồi ghế sau trực tiếp bước xuống xe.

"Mấy người không có mắt à! Không trông thấy xe tới mà tránh sao? Muốn gì, muốn giả bộ bị đụng xe trước cửa bệnh viện? Nghĩ hay thật!"
Nguyên Gia Khánh lo lắng kiểm tra xem em trai có bị thương hay không, thấy cậu bé không có gì nghiêm trọng thì nhẹ nhàng thở ra, vừa quay đầu lại thì nghe thấy lời nói như thế, cậu im lặng ôm lấy em trai mình.


Mẹ Nguyên lấy lại tinh thần thấy hai đứa bé hoàn hảo không bị gì, bà không ngừng khom lưng xin lỗi.

Nhưng người vừa nói chuyện hiển nhiên tức giận không nhẹ, trong miệng lẩm bẩm bọn họ là những người giả bộ bị đụng xe còn mang theo con ra lừa đảo, thật sự không biết xấu hổ.

Mẹ Nguyên giải thích bọn họ là đến khám bệnh, vì chai nước rơi xuống đất liền đi nhặt nên không có chú ý tới phía sau, thật sự xin lỗi.

"Xin lỗi? Xin lỗi xong cái cục u trên trán của tôi bao giờ mới biến mất, tôi chắc hết sợ hãi không? Xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì!"
"Cái này, cái này, ngài nói làm sao bây giờ, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho ngài."
Mẹ Nguyên khom người xuống ăn nói khép nép có thể nói không một chút tôn nghiêm nào.

Bà từ trước tới nay là một kẻ lạn hảo nhân, xảy ra chuyện gì luôn tìm nguyên nhân từ bản thân.

(*) Lạn hảo nhân (烂好人)/ Lạm hảo nhân (滥好人): người biểu hiện ra ngoài quá mức tốt, luôn muốn làm vừa lòng mọi người xung quanh
Nguyên Gia Khánh thấy bộ dáng tay chân luống cuống của mẹ, nhìn lại khuôn mặt cao ngạo dáng vẻ hùng hổ dọa người của tên kia, ôm lấy Nguyên Gia Bảo tay vô thức nắm chặt, tiến lên một bước vừa định kéo mẹ ngăn ở phía sau, một giọng nói trong xe từ chỗ ngồi phía sau truyền ra.

"Văn Huy, đủ rồi.".