Nhóm quý tộc tiếp tục bước đi giữa phố ẩm thực, ánh đèn lung linh từ các quầy hàng tạo nên không khí ấm cúng và náo nhiệt.
Mùi thơm từ những gian hàng nướng lan tỏa khắp nơi, khiến họ không thể cưỡng lại sự tò mò. Ánh lửa từ các bếp than hoa lóe lên trong đêm, làm cho những miếng thịt nướng trở nên hấp dẫn hơn.
Một tên quý tộc, dáng người to lớn với khuôn mặt đầy vẻ tò mò, không thể kìm lòng mà tiến lại gần một quầy xiên nướng.
"Cho ta hỏi, những món này là gì vậy?" hắn hỏi, mắt chăm chú nhìn vào những xiên thịt đang chảy nước mỡ.
Chủ quầy, một người đàn ông lớn tuổi nhưng đầy nhiệt huyết, nở một nụ cười thân thiện rồi bắt đầu giới thiệu.
"Thưa ngài, đây là Thịt bò xiên nướng. Thịt bò được tẩm ướp với dầu, Devil Herb, Veloria (tỏi) và một chút mật ong, sau đó xiên với của Ulomine (hành tây) Zindar (ớt chuông) rồi nướng chín tới. “
“Món ăn này có vị ngọt của thịt bò, vị cay nồng của ớt, và hương thơm của hành tây.”
“Còn đây là Thịt lợn xiên nướng ngũ vị, ướp với công thức gia vị bí mật, tỏi, nước tương và dầu thơm. Thịt nướng lên sẽ rất mềm, ngọt, và thơm nồng. Xiên kèm dứa hoặc cà chua bi để tăng thêm hương vị."
Hắn chỉ vào một xiên tôm nướng bơ tỏi, mỉm cười nói tiếp.
"Đây là xiên tôm nướng muối, được tẩm ít hương liệu cùng tỏi, muối, tiêu và một ít nước chanh. Nướng nhanh trên than, tôm mềm ngọt, đậm đà vị thơm, và có thể ăn kèm với rau."
Một tên quý tộc khác nhướng mày, nhìn những xiên tôm với vẻ mặt có phần xem thường.
"Tôm? Mấy con côn trùng dưới nước đấy à? Ai lại đi ăn chúng bao giờ!" Hắn nói, giọng mỉa mai.
"Chẳng nhẽ các ngươi đói đến mức phải ăn cả côn trùng sao?"
Chủ quầy vẫn giữ thái độ niềm nở, không tỏ ra khó chịu trước lời bình phẩm. Hắnmỉm cười và nhẹ nhàng nói.
"Thưa ngài, quả thực trước kia không ai lại ăn loại thực phẩm này, nhưng cách đây một thời gian, rộ lên phong trào ăn tôm khi đây là món mà ngài cố vấn rất thích ăn.”
“Nhất là món tôm càng hấp chấm muối chanh, ngài nên thử."
Lời nói của ông khiến nhóm quý tộc hơi ngạc nhiên. Nghe đến "ngài cố vấn" họ có phần tò mò và muốn biết vị cố vấn nổi danh của thành phố này tại sao lại thích món ăn này.
Tên quý tộc ban đầu có vẻ xem thường liếc nhìn xiên tôm, rồi quyết định tiến lên và thử.
Hắn cắn một miếng tôm, và ngay lập tức ánh mắt hắn thay đổi. Hương vị đậm đà của bơ tỏi hòa quyện với vị ngọt tự nhiên của tôm khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
"Thật sự rất ngon!" hắn không nén nổi sự ngỡ ngàng, lời khen bật ra một cách tự nhiên.
Một quý tộc khác cũng thử xiên tôm, rồi thốt lên.
"Không ngờ... Vị này thực sự hoàn hảo. Thứ này ăn cùng nước sốt có vị chua chua này đúng là tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời."
Tên quý tộc áo choàng đỏ đứng cạnh cười lớn, rồi quay sang chủ quầy.
"Có vẻ như chúng ta đã đánh giá sai món ăn này rồi. Ta thừa nhận, hương vị này hoàn toàn vượt qua mong đợi của ta."
Chủ quầy cười vui vẻ, cúi đầu cảm ơn. "Cảm ơn các ngài đã thử và đánh giá. Mọi món ăn ở đây đều được chế biến cẩn thận, với hy vọng mang lại trải nghiệm tốt nhất cho các quý ngài."
Những lời tán dương không ngừng vang lên, bọn họ tiếp tục thưởng thức thêm vài món nữa, từ thịt bò xiên cho đến thịt lợn xiên nướng.
Những tên quý tộc, với dáng vẻ cao sang và kiêu hãnh, chẳng thể che giấu được sự ngạc nhiên khi thưởng thức những món ăn ngon lành của thành phố này.
Biểu cảm trên gương mặt bọn họ - sự kinh ngạc, đôi mắt mở to và đôi khi nhăn nhó trước sự mới lạ - trông hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài sang trọng và kiêu kỳ.
Mấy tên trong nhóm không ngừng trầm trồ trước hương vị của các xiên thịt, rồi đan xen là những cái nhìn bối rối như thể họ không thể tin nổi mình lại bị hấp dẫn bởi một món ăn đường phố.
Cảnh tượng đó không khỏi thu hút sự chú ý của những con quỷ dân địa phương xung quanh.
Một vài quỷ dân đứng gần đó bắt đầu khúc khích cười, ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú khi nhìn những tên quý tộc lúng túng như những kẻ lần đầu trải nghiệm món ăn mới.
Một bà lão bán hàng rong lắc đầu, cười tủm tỉm khi nhìn thấy biểu cảm ngỡ ngàng của tên quý tộc áo choàng đỏ, vừa nhai xiên tôm nướng bơ tỏi vừa thốt lên những lời khen ngợi không ngừng.
Đối với các quỷ dân của thành phố, cảnh tượng này thật thú vị, bởi thường thì những kẻ quý tộc luôn tỏ ra cao quý, kiêu ngạo và không bao giờ dễ dàng thể hiện sự thích thú như vậy.
Dù nhìn nhiều lần họ vẫn thích nhìn, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy tự hào vì là cư dân của nơi này.
Một đứa trẻ quỷ, tay cầm chiếc bánh mì nướng, chỉ vào nhóm quý tộc và bật cười.
"Mẹ nhìn bọn họ kìa, trong thật là buồn cười." Nó reo lên với một giọng nói trẻ thơ, đầy hứng khởi.
Mẹ của đứa trẻ, một phụ nữ quỷ, khẽ mỉm cười, đặt tay lên đầu con mình như để bảo con bớt ồn ào, nhưng bản thân cô cũng không kìm được tiếng cười nhẹ.
Xa xa, một vài người dân đang tụ tập trò chuyện với nhau, họ nhìn nhóm quý tộc bằng ánh mắt pha lẫn sự hiếu kỳ và hài hước.
"Thật buồn cười khi thấy mấy tên quý tộc cũng có lúc như vậy."
Một con quỷ nói, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát bọn họ.
"Ai mà ngờ được họ lại bị món ăn đường phố của chúng ta làm cho kinh ngạc đến thế!"
Một tên khác gật đầu, cười đùa thêm.
"Chẳng phải bình thường họ hay khoe rằng mình đã nếm đủ món ăn sơn hào hải vị sao? Có lẽ những món này đối với họ còn ngon hơn cả thứ họ có ở nhà."
“Không hẳn vậy, có thể là nhờ ngài cố vấn thì sao.”
Những quỷ dân vẫn đứng đó, cười cười nói nói, không quên liếc nhìn nhóm quý tộc tiếp tục thưởng thức món ăn một cách đầy thích thú.
Cảnh tượng này như một sự tương phản thú vị, giữa vẻ ngoài quý tộc của họ và sự ngạc nhiên như trẻ thơ trước những điều nhỏ bé, giản dị nhưng lại vô cùng đặc biệt của thành phố Sao Rơi.
Một thành phố nơi sự phát triển và nét đẹp văn hóa giao hòa, thậm chí khiến cả những kẻ cao sang cũng phải thay đổi suy nghĩ.
Khung cảnh bữa tiệc ở tòa thị chính.
Bữa tiệc diễn ra trong một căn đại sảnh rộng lớn, được trang hoàng lộng lẫy. Những bức tường được lát đá cẩm thạch sáng bóng, trên đó treo những tấm thảm lớn màu đỏ sẫm, được thêu hình biểu tượng của thành phố Sao Rơi.
Những chùm đèn pha lê lơ lửng trên cao, phát ra ánh sáng dịu nhẹ nhờ ma thuật, khiến cả căn phòng như chìm trong ánh vàng lung linh. Các dãy bàn ăn dài được bày biện đẹp mắt với những bộ dao nĩa bằng bạc sáng loáng, những chiếc cốc thủy tinh trong suốt đựng rượu vang đỏ sánh mịn.
Thức ăn được chuẩn bị tinh tế, từ thịt nướng thơm lừng, hải sản tươi ngon, đến những chiếc bánh ngọt mềm mịn, tất cả đều như một lời tuyên bố về sự thịnh vượng và tinh tế của thành phố này.
Vương Cường đứng trên bục, với dáng vẻ tự tin và bình thản. Hắn mặc một bộ trang phục màu đen, đường may sắc sảo tôn lên vóc dáng cao ráo, mạnh mẽ.
Khi hắn cất tiếng chào hỏi các vị khách quý, ánh mắt Vương Cường không ngừng quan sát biểu cảm của họ, từng cái nhíu mày, từng ánh mắt tò mò hay đầy tham vọng đều không thoát khỏi tầm mắt hắn.
Những tên quý tộc, mỗi người khoác lên mình những bộ trang phục sang trọng, trang trí phức tạp và đính những viên đá quý, trông vô cùng lộng lẫy.
Tuy nhiên, dù vẻ ngoài tỏ ra lịch lãm, họ không giấu nổi sự ngạc nhiên và khao khát khi Vương Cường bắt đầu nói về kế hoạch của hắn.
Khi nghe Vương Cường hỏi về cảm nhận của họ đối với thành phố Sao Rơi, hầu hết quý tộc đều nở nụ cười, ánh mắt rạng ngời sự ngưỡng mộ.
Một tên quý tộc với mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt sắc sảo, không giấu nổi sự ngưỡng mộ.
"Thành phố này thật đẹp, thưa ngài Brian. Ta không nghĩ một vùng biên giới lại có thể phát triển đến mức độ này. Những con đường rộng lớn, những cửa hàng đông đúc, và cả những ánh đèn ma thuật rực rỡ – tất cả đều khiến ta cảm thấy thật ấn tượng."
Một tên quý tộc khác, dáng người mập mạp với đôi mắt sáng, liếc nhìn xung quanh như để chắc chắn rằng không ai chú ý đến mình, rồi nhỏ giọng hỏi.
"Ngài Brian, liệu ngài có thể chia sẻ bí quyết của sự thành công này không? Chúng tôi cũng muốn lãnh thổ của mình có được sự phát triển như vậy."
Vương Cường mỉm cười, nụ cười của hắn thân thiện nhưng không kém phần bí ẩn.
"Nếu tôi nói rằng các vị có thể biến lãnh thổ của mình trở nên như thế này, liệu các vị có hứng thú không?" Hắn hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng một sức hút khó cưỡng.
Không gian bữa tiệc như ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc. Những tên quý tộc, vốn là những kẻ khôn ngoan và thận trọng, giờ đây đều tỏ ra bất động, ánh mắt dán chặt vào Vương Cường, sự kỳ vọng và tham vọng hiện rõ.
Một số con quỷ trong số họ thậm chí còn không nhận ra mình đã nín thở chờ đợi câu trả lời tiếp theo.
Khi bảng kế hoạch được phát ra, Vương Cường tiếp tục giải thích về kế hoạch đầu tư. Những quý tộc cầm bảng kế hoạch trong tay, đọc từng dòng một, vẻ mặt từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên, rồi dần dần là sự thích thú.
Một tên quý tộc, khuôn mặt béo tốt với chiếc cằm đôi, không giấu nổi niềm vui khi nhìn vào những con số và điều kiện.
"Chúng tôi không cần bỏ ra thứ gì mà lại có thể phát triển được lãnh thổ như thế này? Đây đúng là cơ hội hiếm có."
Tuy nhiên, một tên quý tộc khác, khuôn mặt gầy gò và sắc lạnh hơn, nhướng mày hỏi.
"Ngài Brian, thế đổi lại, ngài muốn chúng tôi phải trả giá gì?" Giọng nói của hắn mang vẻ nghi hoặc, nhưng không giấu nổi sự tò mò.
Vương Cường mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, như một cái bẫy đang từ từ khép lại.
"Tất nhiên, không có gì là miễn phí. Nhưng những gì tôi yêu cầu chỉ là một số quyền lợi cho các doanh nghiệp của Sao Rơi và một khoản để cải thiện lãnh thổ của các vị. Đổi lại, mọi hạ tầng sau này sẽ thuộc về các ngài."
“Nếu không đủ tài chính, chúng tôi có thể hỗ trợ vay với lãi suất thấp.”
Một vài tên quý tộc quay sang nhìn nhau, vẻ mặt thể hiện sự cân nhắc. Tuy nhiên, khi nghe Vương Cường nói rằng chỉ có ba lãnh thổ sẽ được chọn để hợp tác, sự do dự của họ lập tức tan biến, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Họ bắt đầu nói chuyện với nhau, tìm cách để chứng minh lãnh thổ của mình xứng đáng.
Một tên quý tộc với bộ trang phục đỏ thẫm, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng giọng nói mang chút vội vã.
"Ngài Brian, lãnh thổ của tôi rất tiềm năng, tôi tin chúng tôi có thể hợp tác tốt nhất với ngài."
Một kẻ khác thì lo lắng, vội vàng nói thêm vào.
"Chọn tôi đi thưa ngài, chúng tôi sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của ngài."
Vương Cường đứng nhìn bọn họ, đôi môi nở một nụ cười bí hiểm, ánh mắt lóe lên một tia sáng của sự toan tính.
Hắn biết rằng kế hoạch của mình đã bước đầu thành công.
Cảnh tượng những kẻ quyền quý đang tranh nhau giành lấy sự ưu ái của hắn giống như một ván cờ mà hắn là người điều khiển – một sự mở đầu đầy hứa hẹn cho tham vọng bành trướng quyền lực của Vương Cường, không chỉ ở Sao Rơi mà còn lan rộng ra nhiều vùng đất khác.
___
Cảm ơn bạn Nhân Thiện đã tiếp tục ủng hộ và đề cử mình ạ.
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.