Vương Cường quay trở về căn cứ sau một ngày dài. Hắn bước trên hành lang yên tĩnh dẫn vào phòng ăn, đôi tai nhạy bén đã nghe thấy giọng nói êm dịu của Aurelia vọng ra từ trong.
Cô đang cười đùa, giọng nói có phần mệt mỏi khi nói chuyện với hai con chó con. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi Vương Cường khi hắn tưởng tượng cảnh cả hai có con.
Khi bước vào trong phòng ăn, Vương Cường thấy Aurelia đang bế Luna - một trong hai con Lycaroth con, đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô ánh lên niềm vui.
Trong khi đó, Thiên – con còn lại – thì đang chạy lòng vòng quanh phòng, thỉnh thoảng va vào ghế hay cái bàn nhỏ, làm cho mấy thứ trên đó rung lắc. Nhìn cảnh tượng này, Vương Cường chỉ biết cười.
Aurelia ngẩng đầu lên thấy hắn, khuôn mặt rạng rỡ nhưng vẻ mặt có phần bất lực.
"Vương Cường, anh bắt thằng Thiên lại đi! Nó chạy phá cả buổi rồi." Giọng nói của cô nghe có chút trách móc nhưng rõ ràng là không thực sự nghiêm túc.
Vương Cường cười, rồi bước tới và ngồi xuống ghế. Hắn vỗ tay gọi.
"Thiên, lại đây nào!" Nghe thấy giọng của hắn, Thiên hí hửng chạy lại, đôi mắt sáng lấp lánh, cái đuôi vẫy không ngừng, rồi nhảy lên chân Vương Cường và liếm vào tay hắn, như thể đòi hỏi sự chú ý và vuốt ve.
Vương Cường nhìn con cún đang liếm láp, không khỏi cảm thấy thú vị. Những con Lycaroth này mới mấy ngày tuổi nhưng đã tung tăng chạy nhảy khắp nơi.
Hắn thầm nghĩ, không biết khi trưởng thành, loài này sẽ trông như thế nào – chắc chắn sẽ không còn cái vẻ ngây thơ và đáng yêu như thế này.
Aurelia cười nhẹ, đặt Luna xuống chiếc ổ nhỏ khá cá phong cách quý tộc, được chuẩn bị cho hai con cún rồi tiến tới bàn ăn. Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, với những món ăn ấm cúng và thân thuộc, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng.
Vương Cường đặt Thiên xuống cạnh Luna, vuốt ve chúng một chút rồi bước tới ngồi vào bàn cùng Aurelia.
Cả hai bắt đầu bữa ăn. Vẫn như thói quen cũ, họ thường hỏi han nhau về ngày hôm nay của đối phương trước khi nói đến những công việc lớn hơn.
"Tất cả đã đi theo kế hoạch. Bọn quý tộc khá hứng thú với dự án đầu tư lần này, nhưng tất nhiên, cũng có vài tên nghi ngờ."
Hắn cười nhẹ, ánh mắt lóe lên chút tinh ranh. "Nhưng cuối cùng, chúng cũng động tâm cả thôi."
Trong khi cả hai ngồi xuống dùng bữa, ánh đèn trong phòng ăn dịu dàng chiếu rọi, Aurelia quay sang nhìn Vương Cường, đôi mắt màu lục bảo của cô thoáng hiện lên nét trầm ngâm.
Cô cắn một miếng bánh mì phết ít sốt, nhai chậm rãi rồi hỏi.
"Vương Cường, em vẫn không có chút thắc mắc. Tại sao ta lại phải chọn đầu tư vào mấy lãnh thổ đó? Đặc biệt là khi lãnh thổ chúng ta đang phát triển như thế này?"
Vương Cường ngừng lại một chút, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng có phần bí ẩn. Hắn đặt đũa xuống bàn, rồi đáp.
"Aurelia, việc phát triển Thung Lũng Sao cũng chỉ là khởi đầu thôi. Đúng là nơi này đã rất tốt, nhưng nếu ta cứ bó buộc bản thân vào đây mãi, thì sẽ ra sao?”
“Nếu muốn phát triển tiếp, chúng ta buộc phải bành trướng ra ngoài, mở rộng ảnh hưởng và quyền lực, nhưng không phải bằng b·ạo l·ực… chí ít là với đồng loại."
Cô nhíu mày, tỏ vẻ tò mò hơn.
"Anh đang nói về việc khống chế kinh tế đúng không."
Trước đó Vương Cường có nói qua với Aurelia về sức mạnh của kinh tế.
Vương Cường gật đầu, mắt hắn ánh lên vẻ sắc bén nhưng đầy thận trọng.
"Ừ. anh đã lập ra một kế hoạch mở rộng tầm ảnh hương thông qua kinh tế, bằng cách đầu tư chiến lược vào cơ sở hạ tầng.”
“Cụ thể, chúng ta sẽ cung cấp tài chính và công nghệ để xây dựng đường xá, cầu cảng, và nhiều cơ sở hạ tầng thiết yếu khác cho các khu vực lân cận. Đổi lại, ta sẽ kiểm soát hoặc sở hữu một phần lớn các công trình này.”
“Điều đó sẽ tạo ra sự phụ thuộc lâu dài – họ cần chúng ta để phát triển."
Aurelia ngả người ra sau, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
"Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu họ không thể trả nợ hay hoàn thành các điều kiện?"
"Đó chính là điểm thú vị. Ta sẽ thiết lập cơ sở hạ tầng tài chính, các ngân hàng hoặc công ty tài chính để cung cấp tín dụng. Họ sẽ phụ thuộc vào dòng vốn mà ta kiểm soát. Nếu họ không thể trả nợ, chúng ta sẽ dùng chiến lược 'bẫy nợ'…"
Aurelia gật đầu, bắt đầu hiểu rõ hơn về kế hoạch của hắn.
"Cho họ vay với điều kiện khắc nghiệt và chiếm quyền kiểm soát tài sản khi họ không thể trả?"
"Chính xác." Vương Cường đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu nổi sự tham vọng.
"Ta sẽ nắm quyền sở hữu đất đai, tài nguyên, thậm chí cả quyền lực chính trị của họ. Mà không cần đổ máu.”
“Những thỏa thuận bí mật sẽ giúp chúng ta kiểm soát thêm tài sản và thay đổi quy định pháp luật để có lợi cho việc đầu tư của ta. Dần dần, những lãnh thổ đó sẽ không còn cách nào khác ngoài việc lệ thuộc hoàn toàn vào Thung Lũng Sao.”
Aurelia nhìn hắn chăm chú, rồi mỉm cười.
"Anh thật xấu. Nhưng anh có chắc mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ không?"
Vương Cường nhấp một ngụm nước, nở nụ cười tự tin.
“Khi mà những lợi ích trước mắt quá lớn, tham vọng sẽ làm phần việc còn lại. Không phải ai cũng đủ tỉnh táo để từ chối một món hời như vậy, nhất là khi họ nghĩ mình không mất gì."
Aurelia khẽ cười, tay mân mê ly rượu.
"Vậy thì em hy vọng kế hoạch này sẽ đi đúng như anh mong muốn. Nhưng hãy cẩn thận, dạo này có khá nhiều cặp mắt đang quan sát chúng ta."
Vương Cường nhìn Aurelia, ánh mắt đầy sự tự tin nhưng cũng không thiếu sự tôn trọng dành cho cô.
"Em yên tâm, anh sẽ cẩn thận."
Bữa ăn tiếp tục trong không khí thoải mái. Vương Cường đã gieo hạt mầm cho một sự bành trướng lớn lao, và giờ chỉ cần thời gian để nó nở rộ.
Ở một nơi khác.
Khi Kaldor quay trở về nhà, bước vào căn phòng với đôi mắt hổ phách luôn sáng rực, mang theo một vẻ ngoài không quá đáng sợ.
Dáng người cao, hơi gầy với làn da sẫm màu như gợi nhớ về một thứ gì đó nguyên sơ, tự nhiên, và trên cơ thể hắn là những hoa văn uốn lượn như một bức tranh sống động của thiên nhiên.
Đó là một hình săm sẵn có kể từ lúc hắn ra đời.
Tính cách thân thiện của Kaldor thể hiện ngay từ phong cách hoà nhã của hắn.
Hắn không chỉ là một nhà văn tự do, mà còn là người kể chuyện phiêu lưu, đi từ làng này đến làng khác, từ những thành phố nhỏ đến những vương quốc lớn, gieo rắc những câu chuyện mà hắn đã sáng tác hoặc nghe lỏm được trong những chuyến hành trình.
Chỉ mới đến thành phố này được vài tuần, nhưng hắn đã trở nên thích nơi này. Dù ban đầu tìm việc ở đây có vẻ hơi khó, nhưng gần đây toà thị chính có tuyển người hát rong và hắn đã được chọn.
Giọng nói của hắn nhiệt huyết, đầy sự sống động, và ánh mắt thì luôn sáng rực lên mỗi khi hắn bước vào câu chuyện.
Những cử chỉ hào hứng của hắn cuốn hút bất cứ ai nghe kể, đến mức họ không thể rời khỏi câu chuyện. Chính sự đam mê và tài năng truyền tải của hắn khiến những câu chuyện tưởng chừng đơn giản lại trở nên sống động, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chiều hôm nay, sau khi rời khỏi buổi gặp gỡ với quản lý tổ truyền và ngài cố vấn, Kaldor vẫn không thôi ấn tượng với câu chuyện mà Vương Cường đã kể.
Đó là một câu truyện Giông Tố của Vũ Trọng Phụng là một tác phẩm nổi bật của dòng văn học hiện thực phê phán thời kỳ trước Cách mạng tháng Tám. Tập trung khai thác sâu sắc sự suy đồi của xã hội phong kiến và tư sản Việt Nam trong thời kỳ thuộc địa.
Vương Cường cũng đã chỉnh lại một số phân đoạn để phù hợp với thế giới này.
Những phân đoạn táo bạo và sâu cay mà Vương Cường trích từ một câu chuyện đầy bi kịch và bất công này khiến Kaldor không khỏi bức rức trong lòng.
Trong đầu hắn, hình ảnh cô gái nông thôn ngây thơ bị cưỡng bức bởi Nghị Hách, kẻ quyền lực và giàu có, hiện lên như một vết nhơ đáng sợ của xã hội.
“Dù nghĩ lại mình vẫn không thể tưởng tượng được rằng, một câu chuyện có mở đầu lại là một vụ cưỡng bức.” Hắn nghĩ thầm, đôi mắt sáng lên khi nhớ lại từng chi tiết.
Kaldor không thể ngừng hình dung những phân đoạn đó, viết nó thành một vở kịch đầy cảm xúc.
Hắn ngồi xuống, bút nhanh chóng lướt trên giấy, trong đầu vang lên từng dòng lời thoại, từng cử chỉ của nhân vật.
Cảnh vợ chồng Nghị Hách, hai con người giàu có nhưng lại sống trong một cuộc hôn nhân đầy giả dối và thối nát.
"Nếu mình viết kịch bản theo yêu cầu của ngài cố vấn thì sẽ có khá nhiều quý tộc cảm thấy khó chịu đây." Kaldor tự nhủ.
Dù vậy hắn vẫn tiếp tục viết vì đã có Vương Cường bảo kê, mỗi câu chữ mang theo sức sống từ niềm đam mê của hắn.
Cuộc đối thoại giữa bà Nghị và ông Lý, nơi sự giả tạo và thủ đoạn được phơi bày qua từng lời nói.
Kaldor muốn biến cảnh đó thành một cuộc tranh đấu ngầm giữa danh dự gia đình và tham vọng cá nhân, nơi mà bà Nghị sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ địa vị của mình.
Và rồi, hắn đến cảnh sụp đổ của gia đình Nghị Hách.
"Đây sẽ là đỉnh điểm, nơi mọi thứ sụp đổ như một chiếc gương vỡ, phản chiếu tội lỗi và sự tham lam của họ."Hắn nghĩ.
Mỗi từ, mỗi lời thoại đều được hắn cân nhắc kỹ lưỡng, sao cho người xem cảm nhận được sự suy tàn không thể tránh khỏi của tầng lớp thượng lưu khi họ tự hủy hoại chính mình vì lòng tham không đáy.
Cuối cùng, Kaldor không thể bỏ qua kết cục bi thảm của Thị Mịch. Một cái kết quá đau buồn.
Trong ánh đèn mờ ảo, Kaldor viết không ngừng nghỉ, bút của hắn như thể chạy đua với cảm hứng bừng bừng đang dâng trào. Kế hoạch cho vở kịch đã hình thành rõ ràng trong đầu hắn.
Từng nhân vật, từng cảnh quay đều sống động như thể hắn đã thấy chúng diễn ra ngay trước mắt.
Và với mỗi dòng chữ, Kaldor biết rằng mình đang chuẩn bị tạo ra một tác phẩm nghệ thuật mới, một câu chuyện mà hắn sẽ mang đi khắp nơi, từ làng này đến thành phố khác, để truyền tải thông điệp về công lý và sự thật đắng cay của xã hội.
---
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ, nếu có ý tưởng gì cho bộ truyện xin đừng ngần ngại comment phía dưới, mình rất ham học hỏi.