Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 37



Phòng ngủ tối tăm chỉ thấp thoáng ánh cam êm dịu khẽ ôm lấy tấm thân nhỏ bé từ lâu đã ngồi cuộn người trên giường.

Mặt mày tối sầm Minh Yên trên tay trầm ngâm màn hình tin nhắn với Minh Hồng Nhi, màn hình sáng quắc hợp tóc mái ám bóng lên sắc mặt vốn đã trầm mặc nay càng trông nghiêm trọng hơn, ấy vậy mà nàng lại như người mất hồn, luôn hai mắt mở to bần thần mà ngờ nghệch chậm rãi nhắn tin.

[ Minh Yên 8h23: Em làm được rồi! ]

[ Minh Hồng Nhi 8h24: Thật sao? ]

[ Minh Hồng Nhi 8h24: Vậy là tốt rồi. ]

[ Minh Hồng Nhi 8h24: Chúc mừng em, Minh Yên! ]

[ Minh Hồng Nhi 8h24: Nhưng… ]

[ Minh Hồng Nhi 8h24: …Chị muốn nghe từ chính giọng của em cơ. ]

[ Minh Hồng Nhi 8h25: *Sticker mặt cười* ]

Những dòng tin nhắn cứ vậy mà lũ lượt xuất hiện, Minh Hồng Nhi gửi tin đã nhanh, càng nhanh hơn khi biết được Minh Yên đã thành công thăm hỏi ý kiến của Chi Lệ Tâm.

Minh Hồng Nhi hoan hỉ lắm, vui đến độ ngón tay không kiềm được liền bấm gọi cho Minh Yên, nàng tâm trạng ủ dột bần thần nhìn những dòng tin, lại ngay lập tức hoàn hồn, cả kinh khi màn hình điện thoại bổng dưng sáng loé lên một màu xanh, kèm theo là dòng tên của Minh Hồng Nhi đang nối máy.

Khiến nàng mắt nhìn đã quen trong bóng tối, lại bị một màn này làm cho nheo mắt nhíu mày, mà ngón tay vô thức vuốt xuống.

[ Đang gọi… ]

[ Kết thúc cuộc gọi. ]

[ Minh Hồng Nhi 8h25: Sao lại không bắt máy? ]

[ Minh Yên 8h26: Em bấm nhầm. ]

[ Minh Hồng Nhi 8h26: Vậy chị gọi lại. ]

[ Minh Yên 8h26: Không được! ]

[ Minh Hồng Nhi 8h26: Tại sao? *Sticker mặt khó hiểu* ]

Nhíu chặt mày Minh Yên mím môi dường như rất đắn đo không biết phải làm sao để tự giải vây khỏi tình huống bí bách hiện tại.

Tâm trạng rối bời nàng từ đầu đã không ngờ mọi thứ sẽ trở tệ theo cách này, cứ ngỡ thông báo Minh Hồng Nhi một tiếng thì cô ấy sẽ chỉ chúc mừng thôi chứ, nào ngờ… Lại còn muốn gọi điện.

Để mà giờ đây Minh Yên ngón cái lả lướt trên màn hình điện thoại, hết viết lời giải thích lại xoá đi đầy nuối tiết trông vô cùng khổ sở, nghĩ mãi không thông nàng cũng đành từ bỏ liền nhắn bừa một câu.

[ Minh Yên 8h31: Em đang ngủ. Mai đi học rồi! ]

Nhắn xong Minh Yên ngay lập tức tắt thông báo của Minh Hồng Nhi đến khi bình thần rồi nàng sẽ bật lại, đặt báo thức rồi nằm cuộn người trong chăn dần vỗ giấc, lại trằn trọc không tài nào an yên lâm giấc nồng.

Thao thức Minh Yên nghĩ mãi về câu nói của Chu Lệ Tâm, rằng đứa con gái ruột của cái nhà này chính là một người học hành giỏi giang và nổ lực tự cường.

Vậy nếu nàng không phải là người con gái tài giỏi ấy thì sao? Liệu Chu Lệ Tâm sẽ thật sự vứt bỏ nàng?

À đâu…?

Minh Yên nàng từ lâu đã bị Chu Lệ Tâm xa cách bỏ rơi rồi… Chỉ là nàng cố chấp vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật ấy mà thôi.

Người đã chết, con người ta cầu mong điều gì liền cho rằng điều đó đều đúng đắn, mong họ yên bình thanh thản họ sẽ an phận nơi đất thiêng, mong họ tha thứ thì đương nhiên con người ta sẽ nghĩ rằng họ đã chấp thuận bỏ qua mọi lỗi lầm.

Nhưng Chu Lệ Tâm lại khác, bà vẫn còn ở đó, trong căn nhà vốn đã chẳng còn tình thương yêu mến, có cũng như không có cảm xúc luôn lạnh nhạt lướt ngang qua Minh Yên.

Một lời hỏi thăm suốt hơn ba năm qua Chu Lệ Tâm chưa một lần cất lên, đến lúc đối diện với nàng thì bà lại vội vội vàng vàng dường như đang rất bận bịu, coi nàng như không khí, như vật cản trở cũng là gánh nặng liền không màng thu nàng vào tầm mắt, hoàn toàn ngó lơ.

Nhiều lúc nàng lại tự hỏi lòng, rằng tại sao Chu Lệ Tâm lại vô tâm với nàng như vậy?

Rằng với sự mất mát của Minh Hào Viễn thì liệu có đáng để tình mẹ con rạn nứt, bất lực hàn gắn như hôm nay không?

Rằng tại sao bà lại cho nàng nhận thức lại mặc xác nàng tự sinh tự diệt như vậy? Đã thế còn đòi hỏi nàng phải trở thành một người giỏi giang nữa chứ!

Thật sự nếu nàng không đáp ứng được nguyện vọng của bà thì sao? Liệu Chu Lệ Tâm sẽ tống cổ nàng ra khỏi nhà?

Nhưng…

Có bệnh hoạn và mất trí không khi nàng lại chấp nhận trở thành một con người bình thường, hoặc thấp kém hơn cả hạng xoàng, chỉ để có một khoảnh khắc ngắn ngủi được gào thét, cầu xin Chu Lệ Tâm khi bà bắt ép nàng rời khỏi nhà?

Bởi chỉ khi như vậy nàng mới có thêm hy vọng thay đổi suy nghĩ của Chu Lệ Tâm, cũng là thay đổi cái nhìn về nàng trong mắt bà.

Còn hơn là nổ lực phấn đầu trở thành một người tài giỏi, là tấm gương sáng trong mắt mọi người, để rồi sau cùng… Vẫn chỉ là không khí trong mắt Chu Lệ Tâm.

Để mà giờ đây, nước mắt khẽ khàng lăn dài trên gương mặt an tĩnh giấc nồng, để lại phía sau một vệt nước long lanh ánh cam cũng là để lại sau lưng mọi muộn phiền, trĩu nặng ở góc cạnh xương quai hàm rồi dần thấm nhuần lên mặt gối những giọt lệ rơi.

Nước mắt đi rồi, mang theo mọi uất hận dần vơi đi trong lòng, cũng là nổ lực cuối cùng, về quyết tâm một ngày hạ hèn bình dân, về một ngày không còn tài giỏi.



Sáng hôm sau đi học, Minh Yên vẫn như thói quen đã dậy sớm từ bốn giờ sáng, đồng phục chuẩn chỉnh cùng bữa sáng đạm bạc, xong xuôi nàng liền cất bước ra khỏi nhà.

Lướt ngang Chu Lệ Tâm đang kiểm tra xe hơi chuẩn bị đi làm, có chút bất ngờ bà thoáng nhìn bóng lưng đã dần khuất dạng phía xa, Minh Yên gặp bà lại không hề tỏ ra dè chừng hay e ngại như ngày thường, nàng cứ vậy mà lẳng lặng rời đi, không màng nhìn mặt bà lấy một nét.

Bắt xe chuyến đầu tới O thị Minh Yên thoáng nhướng mày bất ngờ khi bắt gặp Hàn Lâm cũng đi chung chuyến vào giờ này.

Nhưng tâm trạng hôm nay nàng không tốt, cả hai vốn còn chẳng phải là bạn nên nàng càng không có lí do để trò chuyện với cô, cứ vậy mà hai người các nàng cùng nhau đến trường trong im lặng.



Buổi sáng bốn tiết thì hết hai tiết đầu là môn tiếng anh, đã vậy còn có thêm cả bài kiểm tra đầu năm nữa chứ, Minh Yên tối qua không ôn được gì liền làm bài rất tệ hại, nếu không muốn nói là không làm được câu nào.

Thanh Ân bên cạnh trong giờ kiểm tra dù đã có nhắc bài nhưng Minh Yên ngồi bàn đầu đã khó quay cóp, cộng thêm tâm thế đã hạ quyết tâm từ bỏ thì không lí gì nàng phải tiếp tục cố gắng, hoàn toàn trượt môn tiếng anh.

Đầu giờ ra chơi Thanh Ân níu kéo hỏi thăm nhưng Minh Yên lại không màng trả lời cô ấy lấy một câu, chỉ dặn dò không được đi theo rồi một mình bước nhanh xuống căng tin, bỏ lại phía sau một Thanh Ân ngớ ngẩn không biết trước mắt vừa xảy ra chuyện gì.

Hàn Lâm ngồi phía sau cũng trông thấy hết thảy mọi chuyện, có chút không yên lòng liền chậm rãi bám theo.

Thanh Ân vô tình mắt chạm mắt với Hàn Lâm liền e ngại ngoảnh mặt đi, khép nép ngồi tại chổ Thanh Ân cũng không ngờ Hàn Lâm vì Minh Yên mới thoáng nhìn cô ấy như vậy, dường như có sự hiểu lầm rồi a.



Dọc theo bờ tường phía sau toà nhà C là dãy ghế đá trải dài, bụi cây um tùm cùng tán cây khá rộng rũ bóng mát rượi, khuất đi cái nắng chớm trưa có phần gay gắt, liền mang lại bầu không khí thanh mát và dễ chịu.

Tuy là nơi lí tưởng để nghỉ ngơi trò chuyện nhưng vì cách xa căng tin sau toà nhà A nên nơi đây thường xuyên vắng vẻ, cũng là nơi Hàn Lâm đoán chắc Minh Yên sẽ tới đây, vì dáng vẻ yên bình và tĩnh lặng nơi đây bao trùm.

Và đúng thật, ngồi ở băng ghế khuất sau thân cây tại một góc trường là dáng người nhỏ nhắn quen mắt, ngẩn đầu Minh Yên ngước mắt bần thần luôn đưa đi cái nhìn vô định lên nền trời quang đãng, lại bị gián đoạn vì tiếng bước chân dần rõ ràng.

- Biết ngay cậu ở đây mà, Minh Yên.

Hàn Lâm nhẹ giọng bình thản dần tiến đến ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, nàng chỉ thoáng nhìn cô rồi lần nữa ngước mắt thẩn thờ, bộ dạng lạnh lùng dường như rất không muốn bắt chuyện vào lúc này.

- Cậu sao vậy Minh Yên? Có phải do Thanh Ân đã nói gì làm cậu phiền lòng không?

Hàn Lâm không để ý lắm đến thái độ dửng dưng của Minh Yên mà nhẹ giọng tiếp lời, nghe hỏi Minh Yên khẽ nhíu mày thoáng chút khó chịu.

Bởi Thanh Ân vì quan tâm mới thăm hỏi nàng dồn dập như đầu buổi ra chơi, thế mà Hàn Lâm ngồi phía sau không nghe rõ liền phán đoán cô ấy quấy nhiễu nàng, rõ ràng bất công, quay đầu nàng liền trầm giọng cam đoan:

- Thanh Ân chỉ là hỏi thăm, không quấy rầy hay làm phiền tớ. Với cả, cậu cũng không nên tùy tiện phán đoán khi chưa có bằng chứng như vậy.

- Tớ… Đã hiểu nhầm rồi. Xin lỗi cậu, Minh Yên.

Hàn Lâm ăn năn đã nhẹ giọng hối lỗi liền khẽ quay đầu tránh đi cái nhìn đầy trách vấn của Minh Yên, nàng lần đầu bắt gặp cô như vậy cũng cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng tâm trạng không tốt, còn thêm cả việc cả hai vốn đã không phải là bạn mà nàng liền chỉ đành nhẹ giọng lãnh đạm:

- Tớ không trách cậu. Cũng coi như cậu có lòng hỏi thăm.

- Cảm ơn… Nhưng hôm nay trông cậu lạ lắm Minh Yên, có thể nói tớ biết chuyện gì đã xảy ra được không?

Hiểu lầm đã được giải quyết, Hàn Lâm liền nhẹ giọng muốn thúc ép Minh Yên san sẻ muộn phiền, lại chỉ nhận về sự im lặng, trầm ngâm nàng cúi đầu hoàn toàn không nói gì, dường như đã chẳng còn tâm trạng đoái hoài đến lời nói của Hàn Lâm nữa rồi.

- Minh Yên… Cậu hôm nay bị làm sao vậy? Đừng tưởng tớ không nhận ra, bài kiểm tra tiếng anh của cậu, thời gian làm bài lâu gần một tiết mà cậu lại chẳng làm được câu nào, hoàn toàn để giấy trắng.

Khẽ nhíu mày Hàn Lâm vừa nhẹ giọng lo lắng vừa dịch người đến sát bên Minh Yên, vai chạm vai nàng có chút không tình nguyện liền khẽ nhúc nhích tránh né, vẫn cúi đầu sầm mặt không màng giải thích.

Minh Yên bộ dạng rất cự tuyệt lại khiến Hàn Lâm mất kiên nhẫn, ngay lập tức hai tay giữ chặt lấy hai vai của nàng mà khẽ lay lay, cũng đồng thời trầm giọng khẩn thiết:

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy Minh Yên?

- Tớ muốn trở thành một người bình thường. Vừa lòng cậu chưa? _ Cười nhạt Minh Yên trầm giọng bất cần đời, cứ như bản thân buông bỏ đã chấp nhận số phận bất công này vậy.

- Đó là lí do cậu thành ra như thế này? Bỏ giấy trắng rồi hành xử như người mất hồn? Thật sự trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?

Hàn Lâm trầm giọng quở trách lại vô thức nắm chặt hơn hai vai của Minh Yên, thoáng đau nàng khẽ nhíu mày khó chịu với thái độ tùy tiện này của cô, ngay lập tức đẩy hai tay của Hàn Lâm muốn thoát khỏi khống chế lại bất lực vùng vằn, hết cách nàng đành trầm giọng gầm gừ, liền thay đổi cách xưng hô:

- Phải đấy! Để giấy trắng là cách nhanh nhất để trở thành một người tầm thường, tôi đã quá mệt mỏi với việc phải nổ lực, phấn đấu đạt những thành tích cao rồi!

- Tại sao?

Hàn Lâm bị một lời này làm cho ngỡ ngàng mà hai tay vô thức buông tha Minh Yên, nhưng chóng thôi, sự bỡ ngỡ lại trở thành nguồn cơn cho Hàn Lâm tức giận gằn giọng quả quyết:

- Tớ tuyệt đối sẽ không để cậu sa sút như vậy! Minh Yên, cậu nhất định phải thành tài giỏi giang!

- Tương lai tôi tự quyết! Không đến lượt cậu quan tâm!

Minh Yên gằn giọng cự tuyệt với Hàn Lâm, lại không ngờ vì cô mà bản thân nàng bị ép đến bước đường phải nói lên những lời cay đắng như vậy.

Khoé mắt dần cay xè nàng cổ họng dường như vướng mắc một điều gì đó thật sự rất khó nuốt trôi.

Để mà giờ đây, Minh Yên bao nhiêu ủy khuất và bất mãn dồn nén suốt bấy lâu, nay trước mặt Hàn Lâm nàng khoé mắt ửng đỏ, không màng giữ gìn hình tường liền mặc cho cơn nghẹn ngào vẫn còn ứ động mà gắng sức gào thét, nhíu chặt mày nhe nanh đầy phẫn uất, bộ dạng thống khổ trông vô cùng thảm thiết nàng uất ức trầm giọng:

- Tại sao cậu cũng bắt tôi phải trở thành thế này thế nọ! Hết bà ấy giờ lại đến cậu, không lẽ cả thế giới này đều muốn Minh Yên tôi phải tài giỏi thành công sao?! Mệt mỏi! Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Thật sự…

Chưa kịp dứt lời Minh Yên đã bất ngờ được Hàn Lâm dang tay ôm chặt vào lòng, thoáng ngạc nhiên rồi chóng thôi, hết đẩy lại đánh vào người Hàn Lâm mà Minh Yên thật sự rất bất lực chống cự.

Hàn Lâm càng đau, vòng tay ôm nàng càng chặt hơn, nhưng vẫn dịu dàng trấn an người con gái nhỏ không biết đã phải chịu bao nhiêu dày vò, uất hận mới thành ra bộ dạng hiện tại.

Vô lực giãy nảy Minh Yên cũng không muốn tiếp tục gắng gượng nữa, toàn thân cứ thế mà thả lỏng, mặc cho cảm xúc chi phối mà nàng áp mặt vào lòng ngực Hàn Lâm rồi thoả sức gào thét, cô vẫn ngồi đó, vẫn sẵn sàng làm điểm tựa tinh thần của Minh Yên, mặc cho tiếng chuông đã reo, cô vẫn sẽ không bỏ rơi nàng.



Không màng việc tiết học đã bắt đầu mà Hàn Lâm vẫn ngồi đó, một tay ôm nàng một tay dịu dàng vuốt suông tấm lưng nhỏ bé vỗ về, đợi đến khi Minh Yên sụt sùi đã dần dịu đi cô mới nhẹ giọng trấn an:

- Xin lỗi vì đã không hiểu gì về những việc cậu đã trải qua Minh Yên à. Nhưng cậu cũng đừng vì vậy mà hủy hoại cả tương lai, phấn đấu học hành, tốt nghiệp, ra đời ổn định công ăn việc làm, liền được mọi người công nhận, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

- Cậu không hề hiểu gì về tôi liền không thể quả quyết như vậy…

Minh Yên giọng mũi sụt sùi vẫn còn mà ngay lập tức trầm giọng phản bác, hai tay cũng đồng thời gắng sức đẩy cả người Hàn Lâm ra.

Hàn Lâm hoang mang vẫn dịu dàng chậm rãi buông thả cho Minh Yên, cũng không biết bản thân đã lỡ lời không đúng gì lại khiến cho nàng vốn đã uất ức nay càng tuyệt vọng hơn.

Khoảnh khắc này đây, mắt đối mắt nàng khẽ cười nhạt, khoé môi run run khẽ cong lên ý cười đầy chua xót mà gằn giọng đầy phẫn uất:

- Tình thương, quan tâm cả sự công nhận từ người thân duy nhất đều đã không còn, vậy thì nổ lực để làm gì chứ? Ra đời thì dù có tiền tài danh vọng, sau cùng… Cũng chỉ là một hạt cát trong mắt người ấy, có khi còn không đáng được thu vào tầm mắt.

- Liệu người ấy quan trọng với cậu đến vậy sao? Có đáng không khi hy sinh cả tương lai để được người ấy công nhận?

Mắt đối mắt Hàn Lâm kiên quyết muốn hiểu rõ Minh Yên hơn mà nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay của nàng, Hàn Lâm ngón cái xuýt xoa mu bàn tay mềm nhỏ cũng đồng thời nhẹ giọng bân khuân.

Minh Yên bần cùng lại vì một hành động ân cần nhỏ nhoi này của Hàn Lâm làm cho xao động, trong lòng theo đó cũng không còn cảm thấy muốn xa cách hay lạnh nhạt với Hàn Lâm nữa.

Thêm cả việc vì chính mình mà Hàn Lâm mới bị liên lụy trễ tiết, cảm giác tội lỗi Minh Yên chỉ biết cúi đầu tránh đi cái nhìn lo lắng của cô, lần nữa mím chặt môi chìm vào đắn đo.

Hồi lâu trầm tư Minh Yên nay đã không còn lưu luyến dáng vẻ tuyệt vọng bất lực hồi đầu giờ, thay bằng điệu độ ủ dột chỉ muốn tâm sự mà nàng sầu rĩ nhỏ giọng:

- Người ấy là mẹ tớ. Có công sinh thành lại không đáng để tớ báo hiếu? Nhưng phấn đấu mãi lại chẳng được công nhận, còn bị khi dễ rằng biết bao nhiêu nổ lực ấy chỉ là tầm thường, đã vậy còn đòi tuyệt tình nếu tớ không trở nên tài giỏi nữa chứ!

- Vậy… Không lẽ chỉ vì một người mà cậu lại chấp nhận hủy hoại tương lai?

Hàn Lâm tay vẫn mân mê bàn tay của Minh Yên mà nhẹ giọng cảnh tỉnh, bị một lời làm cho ngớ ngẩn nàng liền chỉ biết hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn Hàn Lâm, chất giọng không nặng không nhẹ theo đó liền không thể tin nổi chậm rãi vang lên:

- Nhưng… Người ấy là mẹ tớ mà.

- Tớ biết, nhưng như vậy thì đã sao chứ? Ta sống vì bản thân, không vì người khác. Trưởng thành rồi ổn định công ăn việc làm, ta muốn thế, người bậc cha bậc mẹ càng muốn con cái mình hạnh phúc ấm no hơn.

Hàn Lâm nói rồi liền nhẹ nhàng kéo về hai tay Minh Yên tới trước ngực, tay nâng niu Hàn Lâm mắt chạm mắt, vẫn luôn đưa đi cái nhìn đầy trìu mến tới một Minh Yên bỡ ngỡ, môi mảnh khẽ cong lên ý cười liền lần nữa từ tốn cất giọng trầm ấm, hết lòng thuyết phục:

- Minh Yên à… Đừng vì một người mà chấp nhận tương lai bại hoại, nếu mẹ cậu đã không công nhận thì hãy coi như đấy là một thử thách đi, một thử thách buộc cậu phải nổ lực hơn nữa, để khi ra đời rồi, thành công bao nhiêu, chắc chắn mẹ cậu sẽ tự hào bấy nhiêu, mặc cho việc cảm xúc không được biểu lộ ngoài mặt, thì không lẽ bà không cảm thấy hãnh diện?

- Nhưng… Mọi thứ không hề đơn giản như cậu đã nghĩ… Cái cảm giác bản thân chính là nguồn cơn cho mọi sự rạn nứt trong gia đình, cậu có thể hiểu được không?

Lòng thành của Hàn Lâm Minh Yên rất biết ơn, nhưng tâm tình bấn loạn nàng chỉ đành cúi đầu, mím chặt môi cắn rứt dường như vẫn không muốn từ bỏ ý định ngay cả khi Hàn Lâm đã hết lòng khuyên nhủ như vậy.

Để mà giờ đây, Hàn Lâm chân mày khẽ giật giật khó chịu liền chậm rãi đưa tay lên trước mặt Minh Yên, rồi không nói không rằng mà thật mạnh búng lên chiếc trán lán nhẵn, Minh Yên trầm mặc cũng vì đau điếng liền bất giác ngẩn cao đầu.

Nhíu chặt mày bực dọc nàng môi nhỏ mấp mấy như muốn chửi rủa lại bị cô nhẹ giọng tranh lời:

- Không ngờ lớp phó học tập thông minh vậy mà lại là một người thiếu chính kiến như vậy a.

- Cậu nói vậy là có ý gì? _ Minh Yên hai tay xoa xoa cái trán đau mà vừa ngả người đề phòng vừa nhẹ giọng hoang mang.

- Nhìn xa trông rộng đi Minh Yên. Nếu cậu đã một mực muốn trở nên yếu kém như vậy, cứ cho rằng mẹ cậu sẽ công nhận và yêu thương cậu đi, thì đến khi bà ấy từ trần, bỏ cậu lại một mình, bỏ cậu tự mình đối diện với một tương lai đen tối, đến lúc đó, lẽ nào cậu có thể ngóc đầu vực dậy tinh thần? Nếu đúng vậy thì quá trễ rồi Minh Yên à!

Hàn Lâm rất kiên trì khuyên nhủ liền dứt khoát nói ra nỗi lo sợ hòng thẳng thắng cảnh tỉnh Minh Yên, nàng cũng vì một lời này mà dần lâm vào trầm tư, rằng Hàn Lâm nói không sai, ai rồi cũng sinh lão bệnh tử, đi rồi để lại phía sau những lưu tâm phiền muộn.

Nhưng Minh Yên nàng là một người con hiếu thảo, muốn được nhìn thấy Chu Lệ Tâm thật sự hạnh phúc và hãnh diện khi được ở cạnh nàng, một người con gái giỏi giang tự cường.

Ấy vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc hoạn nạn, Minh Hào Viễn mất cũng khiến cho niềm tin ấy của nàng tan thành cát bụi, bần cùng nàng mới lựa chọn con đường liều lĩnh và cực đoan này, chỉ mong Chu Lệ Tâm có thể suy nghĩ lại, lần nữa cho nàng toả sáng, mang lại niềm tự hào đã mất từ lâu.

Nhưng Hàn Lâm thật lòng cảnh tỉnh như vậy, Minh Yên dù muốn hay không cũng phải cắn rứt tâm can đành chấp nhận, rằng nàng đã thật sự sai rồi.

Sau tất cả, Minh Yên cúi đầu sầm mặt rõ vẻ lưỡng lự, rũ nhẹ rèm mi nàng môi nhỏ căng mọng vì mím chặt đắn đo, để rồi chóng thôi, bần cùng Minh Yên sắc mặt nhợt nhạt liền trầm giọng nghẹn ngào đầy khẩn thiết:

- Hàn Lâm… Tớ bây giờ phải làm gì đây? Tớ sợ lắm, sợ không được mẹ mình công nhận hàn gắn tình cảm, không còn tâm trạng học hành tớ cũng rất sợ phải đối diện với tương lai sau này. Hàn Lâm, nói tớ biết đi… Liệu mọi chuyện thành ra như hiện tại có phải đều do tớ lựa chọn sai? Rằng bản thân đã không thể thông suốt mới dại dột thế này?

Hàn Lâm lặng thinh không nói gì, Minh Yên cúi đầu càng không biết thần sắc của cô hiện tại thế nào, liền muốn ngẩn đầu lại trông thấy hai bàn tay từ đâu bổng dưng rơi vào tầm mắt, để rồi dứt khoát cũng thật dịu dàng nâng cả gương mặt lấm lem của nàng lên.

Mặt đối mặt Hàn Lâm trong tình cảnh này lại trên môi một nụ cười rạn ngời, đến tít cả mắt mà cô nhẹ giọng trầm ấm an ủi:

- Đúng vậy! Cậu thành ra thế này đều là do cậu bồng bột tự chuốc! Nhưng đừng từ bỏ Minh Yên à. Bên cạnh tớ, cậu nhất định sẽ không phải đối mặt với cái tương lai tăm tối ấy đâu!

Nói đến đây, Hàn Lâm ghé sát mặt Minh Yên liền trán chạm trán, mắt đối mắt ánh bóng một màu đen tuyền tuyệt đẹp, mà Hàn Lâm tít mắt vui tươi liền lần nữa nhẹ giọng tiếp lời:

- Đừng bao giờ từ bỏ Minh Yên à. Trở thành bình thường không có nghĩa là cậu phải từ bỏ tất cả. Không quan trọng cậu ở hiện tại lựa chọn đúng hay sai, hay tương lai có đưa đẩy cậu khổ sở đến nhường nào thì cũng đừng nản chí, chắc chắn vẫn có thể kịp thời cứu vớt. Còn về mẹ cậu, nếu đã trở thành một hạt cát thì sao chứ? Hạt cát áp lực nén thành kim cương, đừng buông bỏ tất cả và hãy trở thành một hạt cát có tiềm năng Minh Yên à, trưởng thành và đứng trước bà ấy, đến lúc đó, dù ngoài mặt hay trong lòng, mẹ cậu đều sẽ cảm thấy tự hào cho mà coi!

Dứt lời Hàn Lâm chầm chậm tách khỏi Minh Yên nhưng hai tay vẫn lưu luyến đôi má mềm mịn mãi không chịu rời, nàng không chán ghét hay cấm cản lại còn muốn cô cứ việc tùy tiện.

Bởi Minh Yên nàng đã nhận ra rồi, rằng bản thân đã ngu muội và khờ dại đến nhường nào mới có thể lựa chọn liều lĩnh như vậy.

Để mà giờ đây, Minh Yên toàn thân mỏi nhừ, mệt mỏi vì đêm qua trằn trọc chỉ chập chờn không yên giấc, còn khóc rất nhiều liền khiến cho cơ thể vốn đã kiệt quệ nay càng vô lực hơn.

Chỉ có thể trăm sự cậy nhờ Hàn Lâm mà Minh Yên hai mắt trĩu nặng liền ngất đi lúc nào không hay, ngả vào lòng Hàn Lâm khiến cô hoảng lắm, kiểm tra biết nàng đang ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.

Để rồi Hàn Lâm đứng dậy liền đột nhiên bế bổng cả người Minh Yên trên tay, liền hướng đến phòng y tế mà cô vừa khẽ khàng bước đi tránh kinh động đến nàng, vừa mỉm cười viên mãn, rằng cuối cùng cũng đã có cớ để biện minh rồi a.