Nỗ Lực Cuối Cùng

Chương 49



Cậu… Cậu đang… Đang nói cái gì vậy Hàn Lâm?Minh Yên sửng sốt liền chỉ biết điếng hồn cao giọng không thể tin nổi, hai tay có chút dùng lực muốn gỡ bỏ vòng tay của Hàn Lâm lại bị cô ngày càng siết chặt hơn, hành xử thất thường cô lại không một lời giải thích, ngay lập tức làm cho nàng có hơi sợ hãi, nhưng giãy nảy vô dụng, đành chỉ nhẹ giọng khẽ run:

- Hàn… Hàn Lâm. Cậu… Cậu lạ quá đó, làm tớ có hơi sợ rồi đấy. Mau… Mau thả tớ ra đi.

- Xin lỗi, nhưng Minh Yên xin cậu đừng lảng tránh tớ, cũng xin cậu hãy lắng nghe lời tớ nói đi.

Hàn Lâm vòng tay vẫn siết chặt lấy đường eo Minh Yên mà cằm tựa vai nàng liền nhẹ giọng chân thành, hết đường tránh né nàng giờ đây chỉ biết mím chặt môi dần lâm vào trầm tư.

Rằng Hàn Lâm trước giờ vì yêu thích nàng mới nảy sinh đặc biệt đối đãi, cô nói cô thích nàng, nhưng chẳng phải cả hai đều cùng là con gái sao?

Mà đồng tính thế này liệu có đúng đắn? Chẳng phải tình yêu là thứ chỉ dành cho những cặp đôi nam nữ thôi sao? Nữ nữ thế này liệu có đi ngược với cộng đồng? Rồi liệu bàn dân thị phi sẽ định kiến và nhìn các nàng như thế nào?

Và liệu tình bạn giữa nàng với Hàn Lâm sẽ ra sao? Liệu có tiếp diễn bền lâu.

Với cả cô nói cô thích nàng, lại ưa thích một người không một nét nổi bậc như nàng? Không sở thích, không tài giỏi chỉ được mỗi tinh thần tự cường, nhưng như vậy đối một người tài sắc vẹn toàn như Hàn Lâm.

Liệu Minh Yên nàng xứng sao?

Để mà giờ đây, Hàn Lâm thành khẩn như vậy khiến Minh Yên nàng rất sợ hãi, sợ nếu trá ý phật lòng Hàn Lâm thì tình bạn tốt đẹp hiện tại sẽ chóng vánh tan nát.

Còn chưa kể trong tương lai, nhỡ đâu Hàn Lâm chán rồi sẽ bỏ nàng đi thì sao? Ai rồi cũng sẽ tìm được nửa kia của mình, Hàn Lâm cũng là con người đương nhiên không phải ngoại lệ, tìm được niềm hạnh phúc của riêng cô rồi sẽ không màng bận tâm đến nàng nữa, thế thì lời thổ lộ hiện tại, liệu có đáng để đánh liều không?

- Tớ… Xin lỗi Hàn Lâm! Tớ không thể! Thật sự xin lỗi cậu.

Minh Yên phải cắn rứt tâm can lắm mới nghẹn ngào gằn giọng khổ sở như vậy, trong lòng theo đó liền bổng chốc hụt hẫng, trống vắng cứ như đã đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy.

- Cậu… Cậu không thể cho tớ một cơ hội được sao, Minh Yên?

Hàn Lâm bị từ chối liền vội trầm giọng ủy khuất cố cứu vãn tình hình, hai tay vì thất thần cũng dần thả lỏng, khiến Minh Yên vô thức cảm thấy trong lòng đau lắm, quặn thắt đến cùng cực thâm tâm, tự hỏi.

Rằng tại sao Hàn Lâm đau khổ cũng khiến Minh Yên nàng phải day dứt khổ tâm theo thế này?

Chẳng lẽ Minh Yên nàng trong lòng đã trân quý một vị trí dành cho Hàn Lâm? Liệu thứ cảm xúc này có đúng đắn? Nhưng nếu thật sự như vậy thì Minh Yên nàng đành chỉ còn bước đường giấu nhẹm nó đi.

Một sự thật.

Rằng dường như… Minh Yên nàng cũng đã xao động trước lòng thành của Hàn Lâm từ lúc nào rồi a!

Để mà giờ đây, khoé mắt cay xè Minh Yên đầu mũi ngứa ran đến tê rần cảm giác, ngay lập tức mím chặt môi như ngăn không cho nước mắt tuôn rơi, hai tay cũng đồng thời vô thức nắm chặt lấy vòng tay của Hàn Lâm mà nàng giọng nghẹn ngào cất lên như sắp khóc:

- Hàn Lâm… Tớ xin lỗi! Thành thật rất xin lỗi…! Nhưng một người như tớ… Không tài cán lại chán ngắt tẻ nhạt, hoàn toàn không đáng để cậu đặc biệt quan tâm như vậy đâu!

Nỗi lòng Minh Yên Hàn Lâm đã hiểu, khắc cốt ghi tâm rồi lại thầm thở phào khẽ mỉm cười mà cô chậm rãi xoay cả người nàng lại, nàng lúc đầu có chút không tình nguyện, nhưng trong tình cảnh như thế này… Có trốn tránh cũng không được.

Để rồi Hàn Lâm hai tay áp nhẹ lên đôi má phúng phính của Minh Yên dần kéo về, trán chạm trán mà Hàn Lâm môi mảnh không kìm được liền nhè nhẹ mỉm cười, pha chút viên mãn cô ôn tồn cất giọng trầm ấm:

- Sự thật là… Người con gái tớ thích lại là một người nhạt nhẽo chán phèo mang tên Minh Yên đấy cậu có biết không? Cậu ta rất hay để tâm đến cảm nhận của người khác lắm, mỗi tội là cậu ta nhát cấy cứ không chịu thành thật mãi thôi cậu biết không?

- Nhưng… Chúng ta là con gái đấy. Cậu không sợ người ngoài thị phi sao? _ Ấp úng Minh Yên dù không nhìn rõ Hàn Lâm nhưng bị giữ mặt thế này, vẫn có chút ngượng ngùng đảo mắt tránh né.

- Sợ? Sao lại phải sợ khi ta đã sống thật với bản thân chứ? Không công khai ta hoàn toàn có thể riêng tư như thế này mà, với cả… Nếu có hẹn hò với ai khác, nam hay nữ cậu cũng đâu có muốn thẳng thừng hành xử giữa thanh thiên bạch nhật đâu đúng không, Minh Yên?

Hàn Lâm giọng ngọt vẫn không quên hai tay giữ lấy gương mặt nhỏ đang từng chút muốn quay đầu tránh né của Minh Yên, nàng nghe rồi cũng có chút lay động, nhưng vướng mắt vẫn còn đó liền chỉ đành nhẹ giọng muốn tiếp tục tìm đường thoát lui:

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết! Minh Yên à, nếu cậu vẫn còn bận tâm đến những khó khăn trong tương lai thì sao không cùng nhau giải quyết nó? Cậu trước giờ vẫn luôn tự canh cánh trong lòng không chịu thành thật gì cả, đến mức bị chèn ép cậu mới chịu vỡ oà, nhưng như vậy thì xấu lắm Minh Yên, cho tớ thời gian, chắc chắn mọi điều tốt đẹp nhất, tớ sẽ dành tặng hết cho cậu! Cũng như những khuất mắt ấy, tớ sẽ tận lực giúp đỡ cậu, là chổ dựa tinh thần cũng là niềm an ủi cho cậu từng chút đối mặt và vược qua nó.

- Hàn Lâm… Một người tài năng suất chúng như cậu, không đáng để hy sinh nhiều đến vậy chỉ vì một người như tớ, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.

Minh Yên cả nghĩ liền ngoan cố vẫn muốn tìm được thoát li, lại ngay lập tức bị Hàn Lâm húc nhẹ đầu cảnh tỉnh liền nhẹ giọng pha chút ý cười quả quyết:

- Không hề thiệt thòi. _ Nói rồi Hàn Lâm ngón cái xuýt xoa bờ má mềm mịn của Minh Yên mà lần nữa trìu mến tiếp lời:

- Dẫu sao thì… Bạn gái nhỏ bé của tớ… Cũng rất xứng đáng mà chẳng phải sao?

- Tớ… Tớ… Tớ chưa từng nói sẽ chấp nhận yêu đương với cậu nha Hàn Lâm! _ Minh Yên hai tay ôm lấy cái trán đau mà thoáng hồi hộp chột dạ lắp bắp.

- Rồi rồi… Thế, câu trả lời của cậu là gì? Có còn muốn từ chối tớ nữa không?

Hàn Lâm dù khuất dạng trong bóng tối nhưng Minh Yên vẫn có thể nhận ra thanh âm trầm ổn pha chút ý cười mãn nguyện ấy, để khi nghe hỏi nàng lại chỉ biết ấp úng mãi chẳng chịu nên lời.

Hồi lâu sau do dự mới chịu nhỏ giọng thủ thỉ, dường như rất không muốn Hàn Lâm nghe thấy vậy:

- Cho tớ thời gian… Tớ cần suy nghĩ.

- Tất nhiên là được, chỉ cần ở bên nhau, bao lâu tớ cũng sẵn lòng chờ đợi. Nhưng… Tớ rất không thích đêm dài lắng mộng đâu bạn gái nhỏ của tớ à.

Hàn Lâm nhẹ giọng hảo ngọt liền ngón tay vẽ một đường nhẹ tênh dưới cằm Minh Yên mà dần buông tha cho nàng, Hàn Lâm khó ưa nhưng nàng mặt mày lại bất thường nóng bừng liền vội thẹn thùng quay đầu tránh đi.

Cũng đồng thời làm cho Hàn Lâm khẽ bật cười thành tiếng trước điệu bộ ngượng ngùng này của Minh Yên.

Để mà giờ đây, khẽ vang tiếng cười khanh khách vừa đáng ghét lại êm tai ấm lòng vô cùng, khiến nàng như ngay lập tức đắm mình trong bầu không khí ái muội, hồi hộp không biết từ khi nào xuất hiện này.

Dù không nhìn thấy mặt nhau nhưng Hàn Lâm dường như biết rõ, rằng Minh Yên hiện tại chỉ là chưa thể chấp nhận được sự thật, rằng người hết mực đối đãi nàng lại đem lòng yêu thích nàng, đã vậy còn là nữ nhi.

Sự thật thì Hàn Lâm thổ lộ như vậy lại có hơi vội vàng, nhưng thời gian không còn nhiều cô chỉ đành tốc chiến tốc thắng, để khi thời khắc cô biến mất, trong lòng chỉ còn là sự nhẹ nhõm và thanh thản buông xuôi.

Nhưng liệu Hàn Lâm đã từng nghĩ đến cảm xúc của Minh Yên sau này chưa? Sáu năm… Không phải là ngắn, tình cảm của cô dành cho nàng là thật, nhưng rồi chính nó sẽ là thứ khủng hoảng nàng trong tương lai, khi cô rời đi, bỏ nàng lại một mình, như thế sẽ càng tội lỗi hơn.

Hàn Lâm từ đầu đã tận lực hái sao trên trời, gặt gốc tốt đẹp mang tặng hết cho Minh Yên, dù rất muốn giúp đỡ nàng với tư cách là một người bạn, nhưng thời gian qua bên cạnh nhau, biểu hiện của nàng dường như đang cố thôi thúc cô phải lấn sâu hơn vào đời tư của nàng vậy.

Minh Yên ngoài mặt vui vẻ hoà đồng nhưng sâu bên trong lại rất dễ tổn thương, chỉ cần chèn ép nàng đến bước đường cùng hoặc nói trúng tim đen thôi, chắc chắn sẽ khiến nàng không kìm được vỡ oà, cùng với dáng vẻ nhỏ nhắn yếu ớt như vậy, thật không khỏi khiến Hàn Lâm cảm thấy muốn bao bọc chở che cho nàng.

Lời tỏ tình hôm nay cũng chính là một lời khẳng định cho tấm lòng của Hàn Lâm dàng cho nàng, cũng đồng thời mong nàng cho phép cô dần tiến sâu vào cuộc đời của nàng hơn, cùng nhau, khuất mắt và uất ức bấy lâu của nàng dần sẽ được giải quyết.

Để rồi ngay tại giây phút này đây, phòng ngủ tối mịt lại bổng dưng lờ mờ ánh đèn vàng cam của đền ngủ trên chiếc tù đầu giường.

Khiến Minh Yên ngỡ ngàng lắm, kinh ngạc xen lẫn hờn dỗi mà nàng ngay lập tức trở mình, gằn giọng tới người con gái đang dửng dưng ngồi tại mép giường kia:

- Hàn Lâm, cậu đây là cố tình đúng không!?

Nghe hỏi Hàn Lâm lại lặng thinh không nói gì, chỉ đơn giản là chậm rãi nằm xuống rồi trở mình, mặt đối mặt Hàn Lâm môi mảnh cười nhẹ.

Cảm thấy có chút uy hiếp mà Minh Yên bất giác lùi người về sau, nhưng xa cách Hàn Lâm bao nhiêu thì cô lại rút ngắn khoảng cách bấy nhiêu, có chút sợ sệt nhưng lưng đã chạm tường, nàng chỉ đành mím chặt môi cúi đầu chuẩn bị tinh thần chịu đựng một điều không rõ.

Phỏng nhỏ mờ ảo ánh vàng cam, hợp tóc mái đan bóng lên đôi mắt đen láy thoáng lấp lánh rung động đang rũ nhẹ rèm mi ái ngại, môi nhỏ vì căng thẳng mà mím chặt đến căng mọng, khiến Hàn Lâm có chút xao động, vươn tay chậm rãi chạm lên cánh tay đang khẽ run của nàng.

Minh Yên thấp thỏm cao độ lại bị Hàn Lâm bất ngờ động chạm liền có chút giật thót, nảy mình rõ thấy lại khiến cô khoé môi khẽ mỉm cười, dịch người rồi nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của nàng kéo về, dịu dàng ôm vào lòng dần tan chảy sự run rẩy căng thẳng của đầu giờ của Minh Yên.

Minh Yên bị ôm liền có chút cự quậy muốn thoát li, gắng gượng lại công cốc, vô ích nên nàng cũng đành bấc đắc dĩ chấp nhận.

Minh Yên an tĩnh rồi Hàn Lâm môi mảnh vẫn lưu luyến ý cười, cúi đầu rồi nhè nhẹ đặt lên chiếc trán lán nhẵn của nàng một nụ hôn ngủ ngon, xong liền tươi cười nhẹ giọng:

- Ngủ ngon nhé… Bạn gái nhỏ của tớ.

Minh Yên hai mắt trợn tròn bỡ ngỡ dường như không thể tin nổi, thất thần ngơ ngác mà nàng mặt mày liền vô thức nóng ran đỏ bừng hết cả lên, không phát giác, liền chỉ biết ngơ ngác đăm chiêu tới nụ cười ngày càng rạng ngời hơn khi trông thấy bộ dạng lú lẫn này của nàng a.

Phải mất đến vài giây sau Minh Yên mới lập tức có phản ứng, thẹn thùng cúi đầu, áp trán lên ngực Hàn Lâm liền tránh ánh mắt rơi trên nụ cười toả nắng ấy, xong liền thủ thỉ thầm rủa:

- Hàn Lâm, đồ đáng ghét!

- Chỉ đáng ghét mình cậu thôi, Minh Yên à.

Hàn Lâm một tay vuốt suông sau gáy của Minh Yên mà dứt lời ngọt ngào, nàng nghe rồi liền mặt mày không khỏi đỏ bừng, khoé môi bất giác mỉm cười khó thấy dần cùng cô lâm vào giấc nồng.