“Hả? À, vâng.” Vương Minh thu hồi đầy bụng nghi hoặc, nhanh chóng động thủ mang người vào nhà. Khẳng định ở chỗ của cậu chủ tốt hơn đi bệnh viện nhiều lắm, mấy bác sĩ phổ thông ở bệnh viện thông thường làm sao mà so sánh được với bác sĩ tư nhân nhà cậu chủ, để họ khám tuyệt đối là tốt hơn rất nhiều so với vào bệnh viện điều trị qua loa rồi. Chỉ là ông cảm thấy rất kỳ quái không biết hôm nay cậu chủ nhà mình bị cái gì nữa, bất quá rất nhanh ông lại tiếp tục cảm khái, thật ra cậu chủ cũng là một người tốt mà ha, chỉ là bình thường cậu ấy ngụy trang quá lạnh lùng thôi.
※
Ở trong phòng.
“Rốt cuộc cậu ta bị làm sao vậy?”
Lê Diễm vẫn giữ nguyên vẻ mặt không nhẫn nại mà nhìn Hạ Quân Dương.
“Trên người có không ít vết thương cũ và mới, phỏng chừng đây cũng không phải lần đầu tiên bị đánh. Thế nhưng, sở dĩ cậu ấy bất tỉnh lâu như thế, là bởi vì bị đói đến ngất xỉu.” “Đói đến ngất xỉu?” Đột nhiên Lê Diễm cảm thấy thập phần buồn cười. Anh không nghĩ tới xã hội bây giờ vẫn còn có người có khả năng đói đến ngất xỉu.
“Ừm.” Hạ Quân Dương – bác sĩ tư nhân của Lê Diễm – nhìn anh rất chăm chú mà gật đầu. Lê Diễm hiểu rõ không phải là cậu ấy đang nói đùa với mình.
“Thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Thân thể rất suy yếu. Phỏng chừng việc nhịn đói này cũng không phải chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”
Lê Diễm nhìn thoáng qua quần áo rách rưới bị vứt trên mặt đất, loại quần áo này phỏng chừng là chỉ hơn mười đồng tiền một bộ, cũng chính là loại mà cả đời này anh cũng sẽ không thèm nhìn vào mắt. Thật không biết thiếu niên này nghèo đến nông nỗi gì nữa rồi. Sẽ không phải là một kẻ ăn mày đâu nhỉ, đầu năm nay ngay cả ăn mày cũng đều có biện pháp tự mình tìm thức ăn mà. Quần áo của Lâm Văn Tịch đều đã bị cởi hết, chỉ còn lại duy nhất một cái qυầи ɭóŧ, sau khi cởϊ qυầи áo Lê Diễm mới phát hiện toàn thân của người này đều tụ máu bầm, có nhiều chỗ rách da rướm không ít máu. Nếu như chỗ nào không bị thương thì cũng là một màu tái nhợt, Lê Diễm có thể tưởng tượng được da của người này vào lúc không bị thương sẽ trắng đến cái dạng nào, đây hoàn toàn không phải là kiểu trắng nõn như người bình thường vốn có đâu. Hạ Quân Dương đã giúp cậu thoa thuốc, phỏng chừng là rất đau đi, Lê Diễm thấy từ nãy đến giờ cậu ta vẫn một mực cau mày.
“Vậy đi nấu chút gì đó cho cậu ta ăn đi. Chừng nào tỉnh kêu cậu ta mau rời khỏi một chút.” Kỳ thực Lê Diễm có tính khiết phích (nghiện sạch sẽ), cho dù là đã để cho cậu ngủ ở phòng dành cho khách rồi, thế nhưng anh vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái. Chờ cậu ta đi rồi, toàn bộ chăn mền đều phải gọi người đến giặt giũ mới được. Hạ Quân Dương nhìn Lê Diễm, đột nhiên bật cười, “Tớ nói cậu này, đã chán ghét em ấy như thế còn cứu về làm chi?”
Lê Diễm cũng không biết là đầu óc mình có bị hư chỗ nào không nữa, thế nhưng trong một khắc kia anh lại cảm thấy đau lòng. Sau đó cho Vương Minh ôm người lên đây. Hạ Quân Dương ngoại trừ là bác sĩ tư nhân của Lê Diễm ra, người này còn là bạn tri kỉ nhiều năm của anh, sở dĩ Hạ Quân Dương biết Lê Diễm hành động giống như hôm nay, hẳn là ít nhiều có liên quan đến sự kiện trước đây.
“Kỳ thực cậu cũng không cần phải bài xích như vậy, sự kiện kia đều đã đi qua nhiều năm lắm rồi, đừng để ý làm gì nữa.”
Sắc mặt của Lê Diễm lập tức trầm xuống. “Đừng nhắc lại sự kiện kia nữa. Cậu chăm sóc cho cậu ta đi, khi nào tỉnh thì nói cậu ta đi nhanh lên.” Nói xong Lê Diễm đi tới cửa. Đúng lúc này, thiếu niên phát ra vài tiếng rêи ɾỉ mềm yếu.
“Mẹ. . . Xin lỗi. . .”
“Trả đồ vật. . lại cho tôi. .” .
Lê Diễm dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn người trên giường, sau đó đi ra khỏi phòng.
Ngược lại Hạ Quân Dương cảm thấy khá hứng thú nhìn người đang nằm trên giường kia.
Hạ Quân Dương giúp Lâm Văn Tịch truyền một bình đường gluco, sau đó lấy một ít thức ăn hòa vào nước cho cậu ăn.
Đến buổi tối thiếu niên mới mở mắt ra một chút, dường như có chút mơ hồ, sau đó tiếp tục khép mắt lại. Không chỉ vậy mà còn phát sốt rất cao nữa. Hạ Quân Dương nói đó có thể là bởi vì vết thương đã bị nhiễm trùng rồi.
Lê Diễm chỉ mới nghe thôi mà cũng đã nhức đầu rồi.
Đến khi Lâm Văn Tịch tương đối thanh tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện quần áo của mình đã bị cởi bỏ, sợ đến mức khiến cậu trực tiếp lăn từ trên giường xuống dưới, cũng may mắn cậu phát hiện mình vẫn còn mặc qυầи ɭóŧ. Khi nãy ngã xuống đụng phải tủ đầu giường, phát sinh thanh âm “lạch cạch lạch cạch” đã kinh động đến người bên ngoài. Mà cũng bởi vì chuyện này nên vết thương trên người Lâm Văn Tịch lại bị rách ra, khiến cậu đau đến nhe răng trợn mắt. Sau khi Lê Diễm bước vào vừa lúc thấy một cảnh tượng bừa bộn như thế, người thiếu niên kia toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ ngồi dưới đất, cậu ta đây là ngại bệnh của mình còn chưa có quá nghiêm trọng đúng hay không?
“Cậu làm gì thế?” Hạ Quân Dương vừa mới đi về rồi, cho nên hiện tại chỉ có thể để anh nhìn cậu trước xem sao.
“Tôi. . . Tôi. . . Ừm… Quần áo của tôi. . .” Lâm Văn Tịch cúi đầu, không dám nhìn nam nhân kia. Cậu đang muốn hỏi tại sao mình lại ở chỗ này, còn người trước mặt này là ai, có phải đã phát hiện bí mật của mình hay không. . . Thế nhưng đầu óc đảo quanh một vòng, lập tức phát hiện quan trọng nhất chính là nên hỏi tại sao mình lại không mặc quần áo.
Nhớ tới trước khi hôn mê người kia đã nói muốn đem bán cậu đi làm MB, hiện tại chẳng lẽ. . . Nghĩ đến khả năng này, toàn thân Lâm Văn Tịch run rẩy càng thêm dữ dội hơn. “Tôi đã vứt bỏ quần áo của cậu rồi.” Lê Diễm thấy cậu sợ thành như vậy, cũng lười để ý đến cậu mà tiếp tục nói. “Hiện tại cậu còn đang phát sốt, nếu như không muốn chết thì tự mình trèo lên giường trùm kín chăn tiếp đi.”
Lần đầu tiên Lê Diễm cảm thấy chính mình lại tốt đến thế.
Lúc này Lâm Văn Tịch mới cảm giác được đầu của mình rất nặng. Còn có trên người mình không mặc quần áo mà cứ như vậy để lộ ra trước mặt người khác, may là qυầи ɭóŧ vẫn chưa bị cởi, không thôi đảm bảo ngay cả ý định tự sát cậu cũng đều có rồi. Lâm Văn Tịch nhanh chóng đứng lên tiến vào trong chăn, quấn chặt chẽ lấy thân thể của chính mình.
“Cậu không nên bày ra bộ dáng như tôi chuẩn bị cưỡиɠ Ꮒϊếp cậu đến nơi đâu. Tôi không có hứng thú với thân thể của cậu.” Lê Diễm nói ra suy nghĩ của mình, vốn chính là anh cũng sẽ không thích nam nhân đâu. Nghe được nam nhân nói như vậy, Lâm Văn Tịch run càng thêm lợi hại hơn. Có phải người này đã biết hay không? Cho nên mới trào phúng mình như vậy?
“Ừm. . . Tại sao tôi lại ở chỗ này. . .”
Lê Diễm bĩu môi, không muốn tiếp tục nói lời vô ích với cậu. “Nếu như cậu đã không sao rồi, vậy thì mau đi đi.”
Nam nhân này không có đánh mình? Cũng không có cười nhạo thân thể mình? Cứ như vậy mà để cho mình đi? Lâm Văn Tịch có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên. Một khắc kia khi nhìn đến Lê Diễm, cậu liền cảm thấy đầu óc vang lên một tiếng “bùm” rồi nổ tung.
Là y? Thật là y? Cho dù đã trải qua năm năm cậu chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra nam nhân này, là người mà chính mình tâm tâm niệm niệm đã lâu, là nam nhân ngay cả tên cậu cũng không biết. Y vừa mới cứu cậu? Lâm Văn Tịch lập tức trở nên có chút kích động. “Làm sao. . . Lại là anh?”
“…”
“Anh. . . Anh còn nhớ tôi không?”
Lê Diễm cau mày một cái, đây là đang diễn kịch sao? Chẳng lẽ lại là một vụ mượn cớ để lừa gạt mình? Thực chán ghét những người này mà. Lê Diễm bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với thiếu niên. Trước kia khi nhìn đứa nhỏ này anh vẫn cảm thấy cậu là một đứa nhỏ đơn thuần, kết quả hiện tại khiến anh phải hoài nghi đây cũng chỉ là một âm mưu mà thôi.
Lâm Văn Tịch nhìn phản ứng của Lê Diễm, phát hiện biểu tình của anh có chút chán ghét, cậu chỉ biết có lẽ là mình đã nói sai rồi đi. Biết rất rõ ràng y không nhớ rõ mình, tại sao cậu còn muốn hỏi nha. Năm năm, cậu đã từ một đứa bé lột xác thành thiếu niên, y không nhận ra mình cũng là một chuyện rất bình thường mà thôi. Nhưng y cứ như là không có thay đổi gì nha. Vẫn là đẹp như vậy. Thế nhưng, y lại không biết mình. . . Năm năm qua, khi nghĩ đến chuyện kia sẽ khiến cậu cảm thấy trong lòng ấm áp hơn rất nhiều. . . Thế nhưng y bây giờ cũng quá lãnh đạm đi, hoàn toàn bất đồng với khí chất của người kia, có khả năng bọn họ không phải là cùng một người đâu ha? Chắc là do mình nhận lầm rồi.