Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 46



Đang lúc đôi vợ chồng đại ca đại tẩu định thể hiện chức trách, nói gì đó dạy bảo đôi vợ chồng Tam phòng, thì bên tây sương truyền đến tiếng thét chói hoảng sợ.

“Tiểu cô, tiểu cô, người làm sao vậy!”

Cả đám vội vàng vọt qua.

Sau khi thấy Thôi thị rời khỏi đây, Lư Quế Lệ vội vàng kéo Lư Kiều Hạnh hỏi chuyện.

Lư Kiều Hạnh ấp úng, chỉ là không nói, Lư Quế Lệ hổn hển, lại không biết nên ép hỏi như thế nào.

Lư Kiều Hạnh cảm thấy trêu đùa đã đủ rồi, mới làm ra bộ dáng không muốn nói thẳng cho đối phương biết.

Vừa lúc đó, hình như bên nhà chính đang bắt đầu làm ầm ĩ.

Lư Kiều Hạnh hiếu kỳ chuyện gì, nhưng Lư Quế Lệ không hề có tâm tình này.

“Hạnh nhi, cháu nói mau đi!”

Lư Kiều Hạnh liếc nhìn ra cửa mới nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, cháu nói, người không nên gấp. Mọi chuyện không thể oán người khác, đều oán Lư Kiều Nguyệt kia là kẻ quyến rũ đấy.”

“Làm sao việc này lại có liên quan tới Nguyệt Nhi?”

Lư Quế Lệ mặc dù ngày thường không ra khỏi cửa phòng, nhưng cũng biết chất nữ Lư Kiều Nguyệt là đứa ít chuyện, chẳng lẽ là ——

Lư Kiều Hạnh gật đầu nhẹ với Lư Quế Lệ mặt mũi tràn đầy hồ nghi, giống như thương cảm nói: “Tiểu cô, cháu trong lúc vô tình biết được, Đại bá mẫu nói vun vào cho Nhị phòng cùng Đỗ gia, giống như hai nhà có ý định kết thân rồi.”



Nhị phòng chỉ có một con gái, mà Đỗ gia cũng chỉ có một con trai, ai cùng kết thân ai, còn phải nói gì nữa sao?

Lư Quế Lệ thở gấp một ngụm, sắc mặt trắng bệch, nàng nắm chặt tay Lư Kiều Hạnh.

“Hạnh nhi, cháu nói thật à.”

Lư Kiều Hạnh gật đầu.

Lư Quế Lệ lảo đảo con mắt rồi ngất lịm.

Lư Kiều Hạnh thấy vậy, trong lòng vừa tức vừa nóng nảy, thầm mắng Lư Quế Lệ một cái ma ốm bệnh liên tục, còn suốt ngày mong muốn những thứ không nên có, ngoài miệng vẫn lo lắng gọi người tới.

Đám người Lư lão hán tràn vào trong phòng, Thôi thị vừa thấy con gái hôn mê bất tỉnh nằm lệch trên giường gạch, vội vàng nhào tới.

“Nhị nha đầu, con làm sao vậy? Hạnh nhi, rốt cuộc cháu nói gì với tiểu cô vậy?”

Quả nhiên, một khi thấy nữ nhi của mình xảy ra chuyện, lập tức biến sắc với nàng.

Lư Kiều Hạnh trong nội tâm giễu cợt, trên mặt lại sợ hãi nói: “Nãi nãi, cháu không nói cái gì mà!”

Kiều thị vô duyên vô cớ bị đánh, lúc này cuối cùng cũng tìm được ra bè rồi, bà ta tiến lên một bước kéo Lư Kiều Hạnh, một cái tát đánh tới.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, ta bảo ngươi đừng chọc tiểu cô, ngươi không nghe, nó tinh quý lắm, là đỉnh đỉnh tinh quý của nhà chúng ta đấy, là ngươi có thể chọc sao…” Miệng mắng chửi, tay đổ ập xuống đánh.



Mai thị không nhìn được, khuyên nhủ: “Tam đệ muội, ngươi đánh hài tử làm cái gì.”

Kiều thị trở mình nói: “Ta đánh hài tử nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi!”

Mai thị bị tức không nhẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng lại mắng mình không nhớ dài, chuyện của Tam phòng không thể dính vào.

Lư lão hán sốt ruột trông con gái, lại thấy tức phụ lão Tam làm ầm ĩ không ngớt, mượn đánh hài tử mỉa mai tiểu nữ nhi, tức giận đến tay run lên.

“Cút, Kiều thị ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Kiều thị bĩu môi, ngừng động tác trong tay, dắt Lư Kiều Hạnh đi ra ngoài, vừa đi còn bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ai muốn ở lại chỗ này chứ!”

Lư lão hán lập tức bị tức ngã xuống.

“Lão Tam, ngươi bỏ nó cho ta!”

Lư Minh Sơn ngượng ngùng cười, vội nói: “Cha yên tâm, con đi trừng trị cái xú bà nương kia.” Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vừa thấy hắn bộ dáng này, là không nghe vào tai lời lão hán nói.

Lư lão hán tức giận mặt xanh lét.

Nhưng con trai là con của mình, con dâu là lúc trước nhà mình chọn, lão chỉ có thể nói một câu oan nghiệt à. Lại thấy bên kia lão bà tử véo người con gái không có phản ứng, cũng bất chấp đôi vợ chồng Tam phòng, vội vàng sai lão đại Lư Minh Xuyên đánh xe trâu đi mời đại phu.

Giằng co một ngày, đến lúc chiều Lư Quế Lệ mới tỉnh lại.