Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 69: Người xưa chuyện cũ



Mì bò sáng nay vẫn là món ngon như thường lệ. Bên trong bát mì không chỉ có thịt bò mà còn có gân bò, gân bò được ninh nhừ nên hoàn toàn không cần phải lo không nhai được, ăn vào còn có cảm giác rất mềm mại. Mì được ăn cùng rau xanh tươi mát, ăn xong bát mì này là thoải mái cả một ngày.

Hôm qua Lục Thanh Tửu không nghỉ ngơi tốt nên hôm nay cả người uể oải. Ăn sáng xong, cậu đi cho heo và gà ăn, sau đó ngồi trong sân nghỉ ngơi.

Bạch Nguyệt Hồ xuống ruộng gieo mầm mang về một ít rau tươi. Doãn Tầm rửa sạch mấy trái dưa chuột rồi ngồi cạnh Lục Thanh Tửu nhai rôm rốp, dưa chuột Bạch Nguyệt Hồ trồng là ngon nhất, thơm ngon trong trẻo như là hương vị trái cây, cho dù ăn sống như rau trộn hay nấu canh cũng đều vô cùng ngon miệng.

Lục Thanh Tửu nghỉ ngơi dưới ánh nắng một lát, đến khi cảm giác tâm trạng tốt hơn cậu mới đứng dậy đi làm cơm trưa. 

Doãn Tầm vẫn có chút lo lắng Lục Thanh Tửu nên cậu ta vội vàng đi theo vào giúp đỡ. Cậu ta vừa rửa rau vừa hỏi Lục Thanh Tửu khi nào bọn họ mới được ra ngoài chơi, thời tiết tốt thế này rất thích hợp để ra ngoài đi dạo hoặc thả diều.

“Thế nào cũng được.” Lục Thanh Tửu cúi đầu đánh trứng gà trong bát, “Không phải hôm qua trời vừa mưa sao, trên núi vẫn còn ướt, bao giờ khô ráo rồi nói sau.”

Doãn Tầm rủ rê: “Vậy mai mốt đi nha, đảm bảo thời tiết ngày đó sẽ rất tốt.”

Lục Thanh Tửu đồng ý: “Được.”

Thấy Lục Thanh Tửu đồng ý, Doãn Tầm mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta lo tâm trạng Lục Thanh Tửu quá tệ nên muốn tìm chút việc vui để làm, giúp Lục Thanh Tửu thấy thoải mái hơn một chút.

Bởi vì tinh thần Lục Thanh Tửu không thoải mái lắm nên bữa trưa hôm nay đơn giản hơn mọi ngày. Cậu hấp một bát thịt lớn, nấu thêm canh rồi hâm lại thịt từ tối qua, sau đó nấu cơm nếp với táo đỏ. Táo đã được làm thành mứt nên rất ngọt, sau khi trộn vào cơm nếp, vị ngọt của táo lan tỏa vào trong gạo nếp, khi ăn sẽ nếm được vị ngọt thanh.

Lục Thanh Tửu rất thích những món có vị ngọt như thế này, trưa nay cậu ăn nhiều hơn một chút so với bữa sáng.

Trên bàn cơm, Doãn Tầm thông báo ngày kia bọn họ sẽ ra ngoài, Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh nghe không tỏ ý kiến.

“Tôi có thể ra ngoài không?” Lục Thanh Tửu chợt hỏi. Hôm qua Bạch Nguyệt Hồ nói sau khi trốn thoát thì có thể con rồng đó sẽ đến tìm cậu, cứ vậy ra ngoài chơi không biết có gặp nguy hiểm gì hay không.

“Được chứ.” Bạch Nguyệt Hồ cũng phát hiện ra tâm trạng nặng nề của Lục Thanh Tửu, hắn gật đầu, “Cũng không thể ở nhà suốt được.”

Điều này cũng đúng, Lục Thanh Tửu lại ăn một thìa mứt táo ngọt ngấy, cảm giác tâm trạng mình tốt hơn một chút.

Chiều hôm ấy, Lục Thanh Tửu xốc lại tinh thần rồi dùng lò nướng làm một vài món ngọt. Cậu làm bánh quy – một món ngọt khá đơn giản, nhưng nhờ làm từ sữa bò Ngưu Ngưu mà bánh quy thơm vô cùng. Lục Thanh Tửu đang nghĩ không biết năm nay bọn họ có trồng được lúa mì không, nếu được thì năm sau nhà sẽ có bột mì để dùng. Ở đây không có nhiều nhà trồng lúa mì, nhưng kỹ xảo trồng trọt của Bạch Nguyệt Hồ rất đặc biệt, không được sử dụng quả thực có chút đáng tiếc……

Những cây ăn quả tháng trước bọn họ trồng trong sân giờ cũng đã vươn cao. Nhìn chiều cao của chúng, Lục Thanh Tửu nghĩ đến mùa thu là những cái cây này sẽ kết quả, chỉ là không biết mùi vị trái cây sẽ thế nào. Nhưng nghĩ đến chuyện cây này do Bạch Nguyệt Hồ trồng, cậu tin chắc thành phẩm sẽ không hề kém.

Khi còn nhỏ, cứ đến mùa xuân là bà ngoại sẽ dẫn bọn Lục Thanh Tửu lên núi chơi, hái chút quả dại và thả diều. Ngày đó nhà nghèo, tất cả những con diều đều do bà ngoại tự làm. Thông thường bà sẽ làm cho Lục Thanh Tửu con diều hình con bướm, làm cho Doãn Tầm hình con ong mật. Bà sẽ cùng bọn cậu lên núi, nhìn hai đứa nhóc chạy loạn khắp nơi đến khi dây diều trong tay căng ra, cánh diều xinh đẹp bay trên bầu trời.

Trong nhà không có diều, Lục Thanh Tửu tính chiều nay sẽ lên thị trấn mua một con, ai ngờ Doãn Tầm lại xung phong nhận việc, nói mình sẽ làm diều, đảm bảo thành phẩm rất đẹp. 

Lục Thanh Tửu vẫn luôn nghi ngờ với sự tự tin của cậu ta, nhưng thấy dáng vẻ vỗ ngực hứa hẹn của Doãn Tầm, cậu quyết định cho con trai mình một cơ hội.

Diều giấy được làm từ giấy bình thường, còn khung diều là do Doãn Tầm mang trúc về chẻ thành những que nhỏ rồi ghép thành. Lục Thanh Tửu ngồi cạnh, thấy Doãn Tầm làm diều cũng ra hình ra dạng mà có chút kinh ngạc.

“Cậu làm diều hình gì vậy?” Lục Thanh Tửu hỏi cậu ta.

“Con mực.” Doãn Tầm trả lời.

Lục Thanh Tửu: “Cá bơi sao?” Thấy là diều hình cá bình thường, Lục Thanh Tửu bèn yên tâm chuẩn bị màu cho Doãn Tầm rồi ra sân làm chuyện khác. Nhân lúc thời tiết tốt, cậu muốn quét dọn chuồng heo một chút và đổi toàn bộ rơm rạ bên trong.

Giải nghĩa: Từ 鱿鱼 (yóu yú) nghĩa là con mực mà Doãn Tầm muốn nhắc đến, còn từ  游鱼 (yóu yú) mà Lục Thanh Tửu nghe được có nghĩa là cá bơi, có phát âm giống nhau nên Lục Thanh Tửu mới nhầm với nghĩa con mực mà Doãn Tầm nhắc đến.

Chờ đến khi Lục Thanh Tửu làm xong việc quay về, “Cá bơi” trong miệng Doãn Tầm đã hoàn thành.

Lục Thanh Tửu kinh ngạc: “…… Đây là thứ gì vậy”

Doãn Tầm: “Không phải cá mực sao?”

Lục Thanh Tửu: “Cá bơi cũng có râu sao?”

Doãn Tầm: “Mực nào mà chẳng có râu?”

Lục Thanh Tửu khựng lại: “Từ từ, cá mực cậu nói là hai chữ nào?”

Doãn Tầm: “…… Là cá mực dùng để hầm chung với gà ấy.”

Lục Thanh Tửu phục lăn. Con diều Doãn Tầm làm rất to, phía dưới còn phấp phới một bộ râu mảnh dài. Toàn thân con mực này phủ một màu đen tuyền, chỉ có hai con mắt là được tô vàng. Lục Thanh Tửu đã có thể tưởng tượng ra trẻ con sẽ khóc thét như thế nào khi con diều này bay trên bầu trời.

Nhưng làm thì cũng đã làm rồi, thôi thì dùng tạm, Lục Thanh Tửu quyết định không nói gì thêm.

Doãn Tầm làm một lúc hai con diều, hình dạng và màu sắc đều khó diễn tả bằng lời, nhưng vì không muốn đả kích lòng tích cực của trẻ nhỏ, người làm cha như Lục Thanh Tửu quyết định nhẫn nhịn.

Doãn Tầm cũng đã bắt đầu chờ mong ngày kia.

Tuy không có năng lực gì nhưng khả năng dự báo thời tiết của Doãn Tầm vẫn rất tốt. Hai ngày sau đều là ngày nắng, sáng sớm ngày thứ ba, Lục Thanh Tửu chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, người một nhà cùng nhau ra ngoài chơi.

Tiểu Hoa, Tiểu Hắc và nhóc hồ ly cũng đi theo, ba người ba con vật, mênh mông cuồn cuộn lên núi.

Gần đỉnh núi thôn Thủy Phủ có một bãi đất khá rộng, mùa xuân gió thổi vô cùng  lớn, rất thích hợp để thả diều.

Một tay Doãn Tầm cầm con mực màu đen siêu lớn, một tay cầm một con nhìn không rõ là con gì, cứ vậy mà nhảy nhót theo sau Lục Thanh Tửu khiến cậu phải quay lại nhắc nhở cậu ta đừng để bị ngã. Bạch Nguyệt Hồ vẫn là một bộ dạng biếng nhác, tóc của hắn đã trở thành tóc ngắn, chỉ là tóc này do Lục Thanh Tửu ra tay cắt. Cậu không cắt quá ngắn, chiều dài này đủ để Bạch Nguyệt Hồ ăn cơm thoải mái nhưng vẫn đẹp hơn nhiều so với kiểu tóc chó gặm mà Bạch Nguyệt Hồ tự mình ra tay—— tuy với diện mạo của Bạch Nguyệt Hồ, kiểu tóc gì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn.

Không khí trên núi mang theo hương hoa, trong bụi cỏ giữa rừng cây cũng có thể thấy những sắc màu của hoa dại, xung quanh những khóm hoa còn có ong mật và bướm bay lượn, so với mùa đông tĩnh mịch thì sức sống của mùa xuân dồi dào hơn nhiều.

Ba người cầm diều và giỏ tre đựng đầy đồ ăn men theo đường núi lên đỉnh núi. Cảm nhận được những cơn gió lồng lồng ở nơi đây, Doãn Tầm gấp gáp lấy diều của mình ra rồi chạy vội lên núi. Trước khi tới Lục Thanh Tửu còn có chút nghi ngờ không biết diều của Doãn Tầm có thể bay lên được hay không, không ngờ cậu ta vừa chạy vài vòng quanh sân, con diều mực kia đã bay vút lên trời. 

Doãn Tầm cười ha ha như một đứa trẻ: “Nhìn đi, nhìn đi, diều của tôi bay lên rồi này!!”

Tiểu Hoa và Tiểu Hắc chạy đến bên cạnh cậu ta. Doãn Tầm thấy bọn nó cũng muốn chơi nên buộc dây diều vào chân heo nhỏ của Tiểu Hoa, ai ngờ gió trên đỉnh núi quá lớn, Tiểu Hoa lại quá nhỏ, thiếu chút nữa nó bị gió thổi bay lên giữa trời, may mà Lục Thanh Tửu nhanh tay lẹ mắt bắt được cái đuôi nhỏ của nó nên thảm kịch mới không xảy ra.

“Cậu canh Tiểu Hoa chơi diều đi, nó chỉ là một con heo nhỏ, để nó một mình không an toàn.” Lục Thanh Tửu như người lớn dạy dỗ trẻ con, “Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Doãn Tầm ngoan ngoãn nói được.

Dặn dò Doãn Tầm xong, Lục Thanh Tửu mở giỏ tre mình mang ra, trải một tấm vải lên thảm cỏ xanh rồi bày biện tất cả đồ ăn lên đó. Hôm nay cậu mang theo thịt hầm và gà rán được đóng trong hộp giữ nhiệt, tráng miệng thì có bánh quy dâu tây và bánh táo sáng nay mới nướng, Lục Thanh Tửu còn mang theo vài lon soda bọc trong khăn lông.

Bạch Nguyệt Hồ ngồi bên cạnh Lục Thanh Tửu, ngẩng đầu nhìn hai cánh diều trên bầu trời.

Lục Thanh Tửu cười nói: “Khi còn nhỏ chúng tôi rất buộc một nhánh cỏ lên dây diều, vừa buộc vừa cầu nguyện trong lòng, nghe nói làm như vậy có thể truyền tin cho các vị thần trên bầu trời, để các vị thần thực hiện nguyện vọng của mình.”

Bạch Nguyệt Hồ hỏi: “Vậy thần có thực hiện nguyện vọng của cậu không?”

Lục Thanh Tửu buồn bã: “Đương nhiên là không.”

Nghe vậy, Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu, tùy ý rút một nhánh cỏ xanh rì bên người đưa cho Lục Thanh Tửu: “Thử lại xem?”

Lục Thanh Tửu cười: “Được.” Cậu cầm cỏ tới chỗ Doãn Tầm rồi buộc cỏ vào dây diều. Doãn Tầm thả dây cho diều bay cao hơn, ngọn cỏ Lục Thanh Tửu buộc trên đó giờ cũng đã ở giữa trời. 

Về phần ước nguyện của Lục Thanh Tửu, thực ra cậu thấy nó đã chẳng còn quan trọng, bởi dù sao trên trời sẽ không có thần, nếu không có thần thì cũng đâu có ai đáp lại nguyện vọng của cậu.

Doãn Tầm vui vẻ chơi với heo nhỏ và nhóc hồ ly như một đứa trẻ, thậm chí cậu ta còn muốn thử buộc nhóc hồ ly vào một con diều khác sau đó thả cho diều bay cao. Lục Thanh Tửu làm người lớn chỉ có thể vô tình ngăn cản hành động tìm đường chết này của đám nhóc con, cậu nói hồ ly không thể bay, nếu hồ ly rơi xuống thì có lẽ toàn thôn sẽ phải tới nhà bọn họ ăn cơm.

Doãn Tầm thắc mắc: “Sao toàn thôn lại phải tới nhà chúng ta ăn cơm?”

Lục Thanh Tửu: “Để chúc mừng tang lễ của cậu đấy.”

Doãn Tầm: “……”

Cuối cùng Doãn Tầm tỏ vẻ mình không nên làm phiền mọi người trong thôn thì hơn. Cậu ta ngoan ngoãn buộc con diều vào một cái cây nhỏ, sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn trưa.

Gà rán là Lục Thanh Tửu tự làm, từng miếng gà được bọc trong một lớp bột mỏng rồi đem chiên từ từ trong lửa nhỏ. Sau khi chiên xong, gà rán sẽ có lớp da ngoài xốp giòn, thịt bên trong non mềm ẩm mọng, cắn một miếng thịt gà, nước sốt vàng nhạt lập tức tứa ra. Hơn nữa, bởi vì là gà con nên xương rất giòn, chỉ dùng sức một chút là đã nhai được. 

Được uống nước ngọt đá, ăn gà rán nóng, Lục Thanh Tửu cảm thấy cuộc sống kỳ thật hãy còn rất tốt đẹp, không có quá nhiều trở ngại phải cần vượt qua.

Ăn được một nửa, Lục Thanh Tửu đột nhiên muốn đi vệ sinh, cậu buông đồ ăn trong tay, dùng khăn giấy lau tay rồi nói: “Tôi đi WC đây.”

“Ừm.” Doãn Tầm đang nhét một cái đùi gà trong miệng, “Nhanh trở lại nha, bằng không gà sẽ bị chúng tôi ăn sạch đấy.” Nói xong cậu ta còn liếc Bạch Nguyệt Hồ một cái.

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng trừng lại khiến Doãn Tầm kinh sợ, cậu ta lôi đùi gà trong miệng ra ngoài, sau đó cắn một miếng: “…… Không phải lo, tôi sẽ để lại cho cậu một cái đùi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu cứ làm trò đi.”

Doãn Tầm làm bộ tủi thân rầm rì.

Lục Thanh Tửu đi vào trong rừng cây bên cạnh, tìm một góc ẩn nấp tính giải quyết vấn đề, nhưng khi đang chuẩn bị cởi quần cậu lại thấy hình như bên chân mình có thứ gì đó kỳ quái, nhìn kỹ Lục Thanh Tửu mới phát hiện đó là một đàn kiến đen đang bò trên mặt cỏ.

Nếu chỉ bò thì không sao, vấn đề là Lục Thanh Tửu cảm giác quỹ đạo bò của những con kiến này vô cùng kỳ quái. Sau khi cẩn thận nhìn kĩ, cậu ngạc nhiên nhận ra đàn kiến đen này đang bò thành hình hai chữ Hán: A Tửu.

A Tửu, đây là cái tên bà ngoại Lục Thanh Tửu hay gọi cậu, ngoại trừ người bà đã qua đời, gần như rất ít có người gọi cậu như vậy.

Sau lưng Lục Thanh Tửu nổi một tầng da gà, cậu chưa kịp phản ứng, đàn kiến đen đã bò thành hai chữ Hán khác: Lại đây.

A Tửu, lại đây —— bên tai tựa hồ vang lên tiếng thở nhẹ dịu dàng của người già, Lục Thanh Tửu như bị ma quỷ gọi hồn khiến đầu óc trống rỗng, giờ trong đầu cậu chỉ còn một ý niệm, cậu muốn qua đó xem sao, hình như bà ngoại đang gọi cậu.

Đàn kiến đen lại tạo thành một biển báo dẫn Lục Thanh Tửu vào giữa cánh rừng. A Tửu, lại đây, A Tửu, lại đây…… trong đầu Lục Thanh Tửu không ngừng quanh quẩn tiếng gọi của bà ngoại, thẳng đến khi trước mặt cậu xuất hiện một người đàn ông xa lạ, Lục Thanh Tửu mới thoát khỏi trạng thái mơ màng.

“Ông…… Ông là ai?” Lục Thanh Tửu đã mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông này.

Người đàn ông đứng ngược chiều sáng giữa cánh rừng. Ông ta khoác một chiếc áo màu đen có độ dài gần giống với chiếc áo Bạch Nguyệt Hồ mặc, tóc rối tung trên vai. Người đàn ông này đang nhắm mắt, tuy khuôn mặt có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhìn ra đường nét đẹp trai.

Bất tri bất giác Lục Thanh Tửu đã đi sâu vào trong rừng, cảnh sắc xung quanh rất xa lạ. Ngay cả một gió nhẹ thổi qua cũng như ngưng đọng trên mặt cậu, trong rừng không có tiếng chim hót, bốn bề yên tĩnh vắng lặng.

Người đàn ông đi về phía Lục Thanh Tửu.

Thấy vậy, Lục Thanh Tửu theo bản năng xoay người bỏ chạy, nhưng vì quá hoảng loạn, cậu vấp phải cục đá trên mặt đất, cả người loạng choạng vài bước rồi ngã ngồi trên mặt đất. 

“A!” Lòng bàn tay Lục Thanh Tửu ấn vào cạnh của một tảng đá, nỗi đau khi da thịt bị cắt khiến cậu không tự chủ kêu lên thành tiếng.

Tuy người đàn ông đang nhắm mắt nhưng hiển nhiên ông ta vẫn biết tất cả những gì đang xảy ra. Người đàn ông nọ khẽ nhíu mày, sau đó đi đến chỗ Lục Thanh Tửu bị ngã. 

Lục Thanh Tửu nhìn người đàn ông đang dừng trước mặt mình, thân hình ông ta đã hình thành một cái bóng ngược sáng.

“Ông dẫn tôi tới nơi này làm gì……” Lục Thanh Tửu cảm thấy sợ hãi, nhưng khi nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, cậu lại bình tĩnh một cách khó hiểu, thậm chí cậu còn có thể lễ phép hỏi ra vấn đề mình vẫn muốn hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông không đáp mà hơi ngồi xổm xuống, tuy ông ta nhắm mắt nhưng Lục Thanh Tửu lại có ảo giác như đang bị ông ta nhìn chăm chú.

“Là ông giết cha mẹ của tôi sao?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Bây giờ ông còn muốn giết tôi sao?”

Môi người đàn ông khẽ mím, lộ ra một độ cung căng chặt, Lục Thanh Tửu cảm giác ông ta muốn nói gì đó nhưng ông ta chỉ khẽ lắc đầu, không nói nửa lời.

“Ông không muốn giết tôi sao?” Lục Thanh Tửu thả lỏng, cậu cảm nhận được hình như người đàn ông đẹp đẽ trước mắt không có ý thù địch gì với mình, ít nhất là hiện tại, “Vậy ông muốn nói gì với tôi?”

Người đàn đưa tay ra trước mặt Lục Thanh Tửu, ý bảo cậu đặt tay lên đó.

Thấy vậy, Lục Thanh Tửu hơi do dự không biết mình có nên làm hay không. Nhưng khi cậu còn đang tự hỏi, trong rừng bỗng truyền đến giọng Bạch Nguyệt Hồ: “Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu cậu ở đâu?” Giọng của hắn vô cùng nôn nóng, hiển nhiên là hắn đang gấp rút tìm đến đây.

Mày người đàn ông càng nhíu chặt, ông ta không cho Lục Thanh Tửu thời gian do dự nữa mà trực tiếp nắm lấy tay cậu, sau đó dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay cậu một chữ. 

Tuy mỗi một nét ông ta chỉ viết một lần nhưng Lục Thanh Tửu vẫn nhận ra đây là chữ gì.

Đó là một chữ “Đi”, người đàn ông xa lạ trước mắt này muốn cậu rời đi.

“Có ý gì?” Lục Thanh Tửu có chút mờ mịt, “Ông muốn tôi rời đi sao? Đi? Vì sao tôi phải đi?”

Tiếng Bạch Nguyệt Hồ ngày càng gần, vẻ nôn nóng trên mặt người đàn ông ngày càng rõ. Ông ta hé miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ vô nghĩa. Lục Thanh Tửu ngồi ở trước mặt ông ta, cậu thấy rõ trong khoang miệng người đàn ông này chỉ còn lại nửa chiếc lưỡi.

Không nghi ngờ gì nữa, người trước mắt chính là con rồng đen bị nhốt bên trong hố, ông ta từ trong lồng giam chạy ra tìm mình, chẳng lẽ chỉ vì muốn viết một chữ lên lòng bàn tay mình sao?

Tiếng gọi của Bạch Nguyệt Hồ đã ở ngay sau Lục Thanh Tửu, hắn chỉ cần đẩy mấy cái cây nhỏ ra là sẽ đến chỗ cậu.

Người đàn ông này cũng biết mình không còn thời gian. Ông ta giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu Lục Thanh Tửu một cái, trên mặt nở nụ cười mang theo hương vị dịu dàng bi thương, sau đó ông ta xoay người, biến mất ở trước mặt của Lục Thanh Tửu.

Lục Thanh Tửu còn muốn nghe người đàn ông nói chút gì đó, nhưng rõ ràng là ông ta không muốn gặp Bạch Nguyệt Hồ, thái độ lúc đi vô cùng quyết đoán.

“Lục Thanh Tửu!” Giọng Bạch Nguyệt Hồ nôn nóng vang lên phía sau Lục Thanh Tửu, thấy Lục Thanh Tửu ngồi dưới đất, hắn vội vàng đi tới nắm vai cậu, “Cậu có sao không? Ông ta không làm gì cậu chứ?”

“Không sao.” Lục Thanh Tửu nhìn Bạch Nguyệt Hồ, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại không nói cho Bạch Nguyệt Hồ biết chuyện người đàn ông kia đã viết chữ lên tay mình, “Hình như ông ta không thể nói.”

Bạch Nguyệt Hồ lại nói: “Cậu bị thương rồi.”

Vừa rồi khi ngã, lòng bàn tay Lục Thanh Tửu đã bị tảng đá bên cạnh cắt vào, lúc này máu đã chảy đầy tay. Khi nãy toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào người đàn ông kia nên cậu hoàn toàn không nhận ra tay mình bị thương. Giờ nghe Bạch Nguyệt Hồ nói, Lục Thanh Tửu mới thấy lòng bàn tay mình nóng rát đau đớn.

“Không cẩn thận bị ngã.” Lục Thanh Tửu hơi ngại ngùng, “Vết thương nhỏ thôi, về thoa chút thuốc là được.”

Bạch Nguyệt Hồ không tỏ ý kiến, mũi hắn hơi hơi động như đang ngửi mùi gì đó trong không khí. Sau đó, hắn nghiêm túc chăm chú nhìn Lục Thanh Tửu: “Trên người của cậu có mùi của ông ta, ông ta đã chạm vào cậu.”

Lục Thanh Tửu cứng họng một lát mới có thể xấu hổ giải thích: “Không, chỉ là nắm tay tôi một chút.” Còn sờ đầu tôi.

Bạch Nguyệt Hồ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc có vài phần giống với người đàn ông kia, tiếp đó, hắn đã làm một việc Lục Thanh Tửu không ngờ tới—— Bạch Nguyệt Hồ cúi đầu liếm sạch vết máu trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu.

“A!” Đầu lưỡi ấm áp lại mềm mại thong thả liếm láp lòng bàn tay cậu, liếm sạch bùn đất bám trên miệng vết thương. Động tác như vậy không mang đến đau đớn mà chỉ khiến cậu tê dại. Mặt Lục Thanh Tửu lập tức đỏ bừng, cậu run giọng nói, “Đừng, bẩn lắm!”

Bạch Nguyệt Hồ có phần không vui: “Ăn vào cũng không đau bụng được.”

Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà……”

Bạch Nguyệt Hồ: “Cần phải rửa sạch.”

Câu rửa sạch này hẳn là chỉ miệng vết thương, nhưng không hiểu sao Lục Thanh Tửu lại cảm giác trong đó ẩn chứa tầng nghĩa khác. Động tác của Bạch Nguyệt Hồ quá nghiêm túc khiến Lục Thanh Tửu nhất thời không biết nên từ chối thế nào, chờ đến khi cậu phản ứng kịp, Bạch Nguyệt Hồ đã dừng lại. Lục Thanh Tửu bị Bạch Nguyệt Hồ kéo dậy, cậu ngoan ngoãn đứng tại chỗ để Bạch Nguyệt Hồ sửa sang lại bộ dạng lộn xộn của mình.

Phủi sạch bụi đất trên quần áo Lục Thanh Tửu xong, Bạch Nguyệt Hồ đang muốn kết thúc công việc thì bỗng cảm nhận được gì đó. Hắn nhăn mày, sau đó Lục Thanh Tửu cảm nhận được tai mình bị một bàn tay ấn vào, cậu bị bắt nghiêng đầu, và rồi, một nụ hôn thật mạnh rơi xuống tóc cậu.

Động tác của Bạch Nguyệt Hồ khiến Lục Thanh Tửu sợ ngây người: “Anh……”

Giọng Bạch Nguyệt Hồ có chút buồn bã, hình như hắn đang tức giận: “Ông ta đã chạm vào tóc của cậu.”

Lục Thanh Tửu đang ở thế có lý vì những lời này mà lập tức chột dạ. Miệng cậu khép khép mở mở, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Ông ta chỉ xoa đầu tôi một cái thôi à.”

“Xoa cũng không được.” Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng nói, “Nhìn cũng không được nhìn.”

Lục Thanh Tửu: “……” Haizz.

Bạch Nguyệt Hồ nắm tay Lục Thanh Tửu đưa cậu ra khỏi khu rừng. Lúc này Lục Thanh Tửu mới phát hiện cậu cũng không cách nơi bọn họ ăn trưa quá xa, cậu chỉ đi lệch một đoạn rất ngắn mà thôi.

“Lục Thanh Tửu, cậu không sao chứ!!” Thấy Bạch Nguyệt Hồ đưa Lục Thanh Tửu trở về, Doãn Tầm mới yên tầm. Vừa rồi trong đầu cậu ta đã nảy ra vô số chuyện kinh dị, sợ nhất là Bạch Nguyệt Hồ mang về một bộ thi thể đã bị tàn phá bất kham, thậm chí là……cả thi thể cũng không còn nữa.

“Tôi không sao.” Lục Thanh Tửu nói, “Hình như ông ta không hề có ác ý gì với tôi.”

“Không ác ý sao?” Doãn Tầm lẩm bẩm, “Không ác ý sao ông ta lại dẫn cậu đi, dọa tôi toát cả mồ hôi lạnh luôn rồi này.” Cũng may Bạch Nguyệt Hồ đã đưa được người lành lặn trở về.

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Nếu ông ta có ác ý với tôi thì giờ tôi cũng không còn ở đây nữa đâu.” Tuy con rồng kia đã phải chịu khổ hình, nhưng nó vẫn là rồng. Trước một sinh vật thần thoại, con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ như con kiến mà thôi.

Doãn Tầm bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý với lời Lục Thanh Tửu nói, trong mắt cậu ta, cứ lén dẫn Lục Thanh Tửu đi thì đều không phải thứ gì tốt.

Không biết trời đã tối từ bao giờ, Lục Thanh Tửu hoàn toàn không nhận ra bản thân mình đã đi lâu như vậy.

Chuyến đi chơi hôm nay kết thúc ở đây, bọn họ thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuống núi. Chỉ là lúc rời khỏi ngọn núi, Lục Thanh Tửu lại không tự chủ được nhìn về phía khu rừng. Cậu cảm giác người đàn ông kia vẫn còn ở đây, chỉ là ông ta không hiện thân mà thôi.

Sau khi được Bạch Nguyệt Hồ dùng nước bọt rửa sạch, vết thương trong lòng bàn tay Lục Thanh Tửu đã không còn đau đớn nữa, nhưng những nơi bị ngón trỏ thon dài của người đàn ông kia lướt qua khi viết chữ lại như bị bỏng, khiến Lục Thanh Tửu không thể nào quên.

“Đi sao?” Đi có ý gì? Là muốn mình rời đi với ông ta sao? Hay ông ta có ý gì khác? Ông ta rời khỏi nơi đó chỉ là để nói với mình một chữ như vậy thôi sao?

Lục Thanh Tửu thật sự không nghĩ ra, đành phải thở dài một tiếng.

Doãn Tầm hỏi: “Sao cậu lại thở dài?”

Lục Thanh Tửu hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ngày mai ăn mực đi.”

Doãn Tầm: “Tại sao?”

Lục Thanh Tửu: “Bởi vì tôi thấy diều của cậu có cả mùi của mực nữa.”

Doãn Tầm: “……” Vị của mực thì sao, không phải vẫn bay rất cao à!
— QUẢNG CÁO —