Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 17: Bữa Trưa Quý Giá





Sáng sớm tinh mơ, Huyết Hiểu Quân mặc một chiếc váy trắng kín đáo tối giản dài tới gối trông vô cùng thanh lịch nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp.

“Người đẹp vì lụa” câu nói này không sai nhưng trong trường hợp này lại chưa đúng.

Chiếc váy này trở nên sang trọng và có giá trị khi nó được ướm lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của cô.

Chân đi giày cao gót đen, đeo kính râm, trên tay cầm một bó hoa ly trắng bước xuống nhà chẳng khác nào một nữ thần.

Bị mê hoặc nhất có lẽ vẫn là Triệu Bân.

Cũng không có gì lạ từ ngày đầu đi làm anh đã bị cô hớp hồn, chưa một phút nào anh thôi để mắt đến cô.

Mặc dù rất rất rất thích cô nhưng anh vẫn không dám mở lời.

Chỉ vì thân phận của mình khó có thể với tới nên Triệu Bân đành phải lặng lẽ mà yêu, âm thầm mà bảo vệ.

Đúng thật.

Không phải yêu một người nào đó là nhất định phải nói ra cho họ biết, phải thổ lộ để họ bận tâm mà luôn dõi theo họ, lặng thầm quan tâm, cầu mong họ hạnh phúc cũng là một cách yêu.
Cô và Tô Thư Di cùng lên xe rồi đi về phía Đông, vùng ngoại ô thành phố Hải Thượng.

Nơi dừng lại là trước cổng một ngôi làng nhỏ.

Vì xe không vào được nên các người bọn cô phải xuống xe đi bộ sâu vào trong làng.

Cuối cùng dừng chân trước một ngôi nhà gỗ tuy nhỏ nhưng trông rất ấm cúng.

Đó chính là ngôi nhà ba mẹ Hiểu Quân đã ở lúc mới cưới cũng là nơi thiên thần nhỏ của họ chào đời.

Chứa đầy kí ức và kỉ niệm tươi đẹp của gia đình.


Phía sau nhà chính là hai ngôi mộ của ba và mẹ cô.

Thật ra hôm nay là ngày giỗ người mẹ quá cố của Huyết Hiểu Quân.

Năm nào cũng vậy cứ đến ngày này cô lại mua một bó hoa ly đến để viếng mẹ.

Sở dĩ mẹ cô rất thích loại hoa này.

Năm nay cũng thế.
Cô đặt bó hoa trang trọng trước mộ:
-“Mẹ.

Hôm nay là giỗ thứ 9 của mẹ.

Tiểu Quân đến thắp nhang cho người.

Còn có cả táo mà mẹ thích ăn nữa này.

Mẹ…mẹ không cần lo cho Tiểu Quân nữa đâu.

Mẹ xem Tiểu Quân của hai người đã trưởng thành rồi.

Không những tài giỏi lại còn rất xinh đẹp, đúng ko?”
Đến đây Huyết Hiểu Quân nghẹn ngào không ngăn được dòng lệ đang tuôn dài trên má.

Cảm xúc của cô vẫn rất mới mẻ cứ như mọi chuyện vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

Quả thật để quên đi chuyện này thật không hề dễ dàng.
-“Hiểu Quân.

Ba mẹ cậu chắc chắn sẽ rất tự hào về cậu.”
Tô Thư Di thấy Hiểu Quân đau lòng mà không khỏi xúc động, đặt nhẹ tay lên vai cô mà an ủi.
Sau một lúc im lặng cô nhìn thẳng vào di ảnh mẹ mình mà cứng rắn:
-“Mẹ! Con hứa với mẹ bằng mọi cách sẽ tìm ra kẻ thủ ác đã tàn nhẫn hãm hại gia đình mình ra nông nổi này.

Hai người hãy chờ con.”
Rồi lại quay sang nhìn Thư Di và Triệu Bân đang ngậm ngùi lặng lẽ đứng nhìn cô từ phía sau:
-“Chúng ta về thôi!”
-“Ừm.”

Sau khi về tới nhà Hiểu Quân lại quầy quả lên công ty, chức vụ càng cao công việc càng nhiều.

Cô mới nghỉ có một ngày mà tài liệu, hồ sơ chất cao như núi cùng biết bao việc quan trọng chờ cô trở đến giải quyết.
-“Hiểu Quân.

Cậu định đi đâu nữa đấy?”
-“Đến công ty có việc.”
-“Chán thật.

Định rủ cậu đi mua sắm mà lại đến công ty.

Hay nghỉ thêm một ngày nữa đi chơi với tớ đi.

Chẳng phải trên đó còn có Tịnh Kỳ hay sao?”
-“Không được.

Hiện tại có nhiều dự án đã đi vào giai đoạn khởi công.

Tớ phải đến đó xem sao đã.


Một mình Tịnh Kỳ không thể đảm nhiệm hết.

Ngoan.

Ở nhà đi ha tối tớ về.”
-“Ai thèm chứ.

Tiểu thư đây tự đi được.”
Thư Di thuyết phục hết lời, trưng bày đủ biểu cảm nhưng với con người tham công tiếc việc như cô kết quả vẫn là vô dụng.
Vừa thấy Hiểu Quân xuất hiện Châu Tịnh Kỳ đã hớn hở ra mặt nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho cô, rối rít hỏi thăm:
-“Huyết tổng chị đến rồi.

Mà chân chị còn đau không? Sao không nghỉ thêm vài hôm nữa? Ở đây em có thể lo được.”
-“Thế tôi về nhé!”
Cô cố tình trêu ghẹo Tịnh Kỳ.
-“A…chị…thật ra có nhiều vấn đề cần đến chị đấy ạ.”
Dù có giỏi đến đâu cô cũng chỉ là trợ lý làm sao có thể giải quyết được những vấn đề mang tính quyết định của cả công ty này được.
“Cộc cộc cộc”
Tiếng gõ cửa vang lên không đợi cô lên tiếng thì vị khách không mời mà đến đã xông thẳng vào phòng.

Huyết Hiểu Quân ngạc nhiên ngẩng lên nhìn kẻ nào lại cả gan đến như thế.
-“Là anh? Đến đây làm gì?”
Cô cất lời không mấy vui vẻ.
-“Mang thức ăn đến cho em.”
Âu Vũ Hàn tươi cười khoe túi thức ăn trên tay.
-“Ai bảo?”
-“Anh biết là em còn giận anh nên sẽ không chịu đi ăn với anh nên đành phải mang đến đây cho em thôi.

Lẽ nào em không vui sao?”
-"…"
Hiểu Quân vẫn không nói không rằng chăm chú vào sắp tài liệu trên bàn.
-“Anh biết là do anh sai.

Lỗi ở anh.

Em tha cho anh lần này đi có được không?”
-“Lỗi gì?”
Hiểu Quân là người biết rõ nhất mà vẫn muốn làm khó anh.
-“Là do anh…anh hành động theo ý muốn của mình mà không quan tâm đến cảm xúc của em.

Hiểu Quân à! Tha cho anh lần này đi mà.”
Âu Vũ Hàn chắp hai tay cầu xin tỏ vẻ ân hận trông vô cùng đáng thương.

Nhìn anh trong bộ dạng này cô không nhịn được mà phải bật cười.

Đây có thật là vị tổng tài băng lãnh mà người ta luôn đồn đại không?
Cũng lạ thật.

Con người cô rất ít khi giận ai nhưng một khi đã giận rồi thì dù có quỳ lạy van xin đến long trời lỡ đất cũng đừng hòng cô nhìn mặt.

Vậy mà chỉ với những cử chỉ cute hết phần thiên hạ này của Vũ Hàn cô lại dễ dàng mà bỏ qua.
-“Em cười rồi.

Đồng nghĩa với việc em chịu tha thứ cho anh đó nha.”
Đoạn anh nắm tay Hiểu Quân qua sô pha rồi lấy từng phần thức ăn còn nóng hổi ra đặt cẩn thận lên bàn, miệng vẫn không quên càu nhàu:
-“Anh không đến có phải em lại để trống dạ dày của mình không?”
-“Không có thời gian.”
Cô nhàn hạ trả lời.
-“Dù bận cách mấy cũng không được bỏ bữa chứ.

Em không biết yêu quý bản thân mình chút nào hay sao?”

Anh là đang mắng yêu cô sao?
-“Anh không cần quan tâm.”
-“Không quan tâm em làm sao được.

Em xem em đi người thì gầy như que diêm, cứ hay bị đau dạ dày mà lại không chăm sóc cho bản thân mình chút nào cả.

Anh cho em biết ngược đãi bản thân là trọng tội đó.

Không nói nhiều nữa.

Nào.

Ăn đi!”
Âu Vũ Hàn lại tận tay đút cho cô ăn.
Mỗi lần đối diện với người đàn ông này là cô cứ mất hết lý trí, cứ bị anh làm cho mê muội.

Cũng đúng thôi.

Lần đầu tiên có người mang thức ăn đến tận nơi làm việc cho cô, lần đầu tiên có người tỏ ra bực dọc vì cô không ăn trưa, lần đầu tiên có người lo cho cô đến thế bảo cô không có chút cảm xúc thật là một chuyện khó khăn.
-“À! Hiểu Quân.”
-“Hửm?”
-“Tối nay em đến nhà anh ăn cơm nha.

Mẹ anh về rồi.”
-“Tối nay sao?”
-“Em bận à?”
-“Không.

Nhất định tôi sẽ đến.”
-“Vậy tốt rồi.”
-“Anh không về sao?” Cô thắc mắc.
-“Anh đợi em.

Chúng ta cùng về.”
-“Tùy anh.”
Huyết Hiểu Quân tỏ ra không mấy bận tâm trở về bàn tiếp tục làm việc mặc cho có một người ngồi im ngắm nhìn mà không biết chán.

Bình thường đã xinh rồi khi tập trung làm việc còn đẹp hơn bội phần.
-“Hiểu Quân.”
-“Hửm?”
-“Hiểu Quân.”
-“Hửm?”
-“Hiểu Quân.”
-“Anh bị điên sao? Cứ kêu tôi hoài vậy?” Cô khó chịu lườm anh.
-“Tên vợ anh đẹp quá!”
-“Thần kinh!”
Âu Vũ Hàn nhìn cô tức giận mà cười khoái chí.

Quả thật anh đã nghiện cô nàng Hiểu Quân này đến nổi không thể nào cai được nữa rồi!.