Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 40: Tôi Đến Để Gặp Vợ Sắp Cưới





‘Ting ting ting’
Vừa nhìn vào số điện thoại hiển thị trên màn hình sắc mặt cô đột ngột thay đổi, Tịnh Kỳ thấy vậy lo lắng:
-“Huyết tổng, chị…không sao chứ?”
-“Pha cho tôi một cốc cà phê.”
-“Dạ được.”
Nghe cô nói Tịnh Kỳ nhanh nhảu đáp lời lập tức đi ngay.

Lúc này Hiểu Quân mới rảo bước đến chiếc ghế tổng giám đốc uy nghiêm nhẹ nhàng yên vị rồi mới nhấc máy:
-[“Hiểu Quân.

Cháu có khỏe không?”]
-“Bác.”
Hiểu Quân nhàn nhạt đáp lời.
-[“Dạo này cháu vẫn ổn chứ? Công ty chắc là tốt lắm nhỉ?”]
Cô không thể ngờ được căn bệnh vòng vo của Huyết Lợi Phàm mắc phải là do di truyền từ cha anh ta.
Hiểu Quân thở dài ngao ngán rồi cất giọng:
-“Có việc gì bác cứ nói thẳng.”
-[“Ờ…chẳng giấu gì cháu…”]
-“Nếu muốn giấu thì bác đã không gọi cho tôi.

Tôi bận lắm, vì thế…bác có 3 phút.”
Huyết Lợi cứ mãi không chịu vào vấn đề chính, khiến cô phải nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex đính kim cương sang trọng trên tay đành lạnh lùng cắt lời ông ta.
-“Được rồi.

Liễu gia muốn hẹn chúng ta tối thứ 7 đến nhà họ dùng cơm.”
-"‘Chúng ta’?" Cô nheo mi tâm buông hẳn cây bút trên tay hỏi lại.

-“Đúng vậy.

Là cả nhà chúng ta.

Cả cháu.”
-“Tại sao tôi phải đến đó cùng các người?”
Cô ngã người ra sau thản nhiên
-[“Tại vì cháu là huyết thống của Huyết gia và Liễu gia đặc biệt muốn gặp cháu.”]
-“Không phải tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi sao?”
-[“Hôm đó là…”]
-“Hết thời gian.

Tạm biệt.”
Không để Huyết Lợi dứt lời cô đã tắt máy ngang.

Con người Hiểu Quân quả là quá nguyên tắc mà.

Nguyên tắc đến độ tàn bạo khiến cho người ta phải đơ mặt đờ người không kịp phản ứng.
Cuộc gọi vừa ngắt thì Tịnh Kỳ đã mang cà phê vào:
-“Huyết tổng.

Em mang cà phê cho chị.”
-“Để đó đi.

Em đi soạn danh sách những nhà đầu tư vào dự án của chúng ta gửi qua mail cho chị.”
-“Dạ.

Chị Hiểu Quân.

Dưới sảnh có người tìm chị.”
-“Ai?” Cô đưa ánh nhìn chứa đầy thắc mắc về phía Tịnh Kỳ.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Tập đoàn Khang Thịnh
-“Âu tổng.

Anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Trạch Dương nhìn anh lo lắng.
-“Trạch Dương.

Giúp tôi gọi cho Hiểu Quân nói cô ấy nhớ đi ăn trưa, công việc nhiều quá nên trưa nay tôi không qua đón cô ấy được.”
Anh ngã người ra ghế hai mắt nhắm nghiền, mặt nhăn nhó khó nhọc buông ra từng chữ.
-“Nhưng mà…”
-“Cậu muốn làm phản?”
Thấy Trạch Dương còn chần chừ anh trừng mắt gằn giọng.

Thật sự lúc bệnh mà lời nói vẫn toát ra uy quyền, có thể dọa chết người khác, bản lĩnh này chắc chỉ có mỗi anh.
-“Dạ.”
Trạch Dương đành phải gật đầu, lệnh của anh thật không thể làm trái.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Công ty Thiên Định
-“Tôi biết rồi.


Cậu nói anh ấy cũng đừng bỏ bữa.”
-[“Dạ.

Thiếu phu nhân.”]
Bình thường dù công việc nhiều thế nào anh cũng cố gắng sắp xếp để được gặp cô vậy mà hôm nay đến một cuộc gọi cũng không có.

Xem ra là anh bận thật rồi.
‘Cốc cốc cốc’
Đang mê man trong dòng suy nghĩ thì cô bị tiếng gõ cửa kéo về thực tại.

Lấy lại dáng vẻ vốn có ôn tồn cất giọng:
-“Vào đi.”
-“Huyết tổng.

Liễu thiếu gia đến rồi ạ.”
Tịnh Kỳ cúi đầu kính cẩn
-“Được rồi.

Em ra ngoài đi.”
Tịnh Kỳ vừa lui ra thì một người đàn ông lập tức bước vào, thấy Hiểu Quân anh ta liền nhếch môi đoạn đưa tay về phía cô ra vẻ thân thiết:
-“Huyết Hiểu Quân.

Đã lâu không gặp.”
Không chút nể nang, mặc anh ta cô một mạch đi đến sô pha điềm nhiên ngồi xuống vắt chéo chân liếc mắt sang ghế đối diện nhàn nhạt:
-“Mời Liễu thiếu!”
Anh ta vì bị một cái vả mạnh của cô mà sựng người.

Dù gì cũng xuất thân từ gia đình danh giá vậy mà trước mặt một cô gái chân yếu tay mềm lại bị sỉ nhục như thế này thật quá xấu hổ mà.
“Không sao.

Từ từ tôi dạy em.”
Nghĩ thầm trong bụng hắn lại trưng dụng nét mặt ngạo mạn từng bước đến chỗ cô.
-“Chẳng hay Liễu thiếu đích thân đến đây là có việc gì?”
Tay Hiểu Quân vừa rót ly trà ấm miệng vừa hỏi Liễu Phi mặt không chút biểu cảm.
-“Tôi đến gặp vợ sắp cưới của mình còn cần lý do sao?”
-“Xin Liễu thiếu cẩn trọng lời nói.

Tôi với anh có quan hệ đó từ bao giờ?”
Trước những lời nói ngông cuồng của anh ta mà cô muôn phần bức xúc.
Gạt bỏ liêm sỉ Liễu Phi đi vòng qua ung dung ngồi lên tay vịn sô pha, bàn tay thô thiển không yên phận mà liên tục vuốt ve gương mặt sắc sảo không góc chết của cô cùng với ánh mắt thèm thuồng làm cho Hiểu Quân chỉ muốn nôn ngay tức khắc.
-“Đừng làm giá với tôi.

Trước sau gì em cũng thuộc về Liễu Phi tôi mà thôi.

Chi bằng từ bây giờ ngoan ngoãn một chút không phải tốt hơn sao?”
Giọng nói trầm khàn có pha chút du͙ƈ vọиɠ thật khéo khiến cho người ta rợn người.

Nhưng xét lại cũng quá đúng đi.

Đứng trước một nữ nhân tinh tú tuyệt sắc như cô thử hỏi ai mà không bị cám dỗ cho được.

Huống hồ gì hắn ta lại là “LIỄU PHI”.
Đối diện với mỗi loại người sẽ có cách cư xử khác nhau.


Vì thế cô không ngần ngại mà phối hợp.

Tức thời Hiểu Quân một tay nắm lấy chiếc cà vạt của anh ta kéo mạnh xuống gần sát với đôi môi anh đào dụ hoặc của mình, lúc này ánh mắt trở nên phong lưu đa tình đến khó tả.

Nhưng.

Sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa thứ sát khí chết người.

Hai cánh môi khẽ chuyển động, hương thơm tỏa ra từ khoang miệng của Hiểu Quân cũng là lúc anh ta mê mẩn không lối thoát:
-“Đành phải để Liễu Phi thất vọng rồi.

Anh thừa biết từ gặp mặt, hứa hôn, định ngày cưới đều do bà nội và bác tôi quyết định tôi không hề nhúng tay vào.

Vậy…người anh cưới e không phải tôi mà là hai người họ rồi.”
Nói rồi cô dứt khoát né sang một bên mặc cho anh ta ngã nhoài ra ghế trơ mắt nhìn mình đầy căm phẫn.
-“Cô…”
-“Còn chuyện này nhất định phải nói.

Đây là nơi làm việc không phải chốn hộp đêm, vũ trường mà anh có thể tùy tiện ra vào.

Còn nữa.

Hiểu Quân tôi công việc rất nhiều không phải hạng người rảnh rỗi mà có thể tiếp anh bất cứ lúc nào.”
-“Rất lạnh lùng, quyết đoán.

Nhưng tôi rất thích.

Những nhân tình của tôi nếu gộp lại cũng không thể nào bằng em.”
-“Liễu thiếu gia quá lời rồi.”
-“Thôi được rồi chắc hẳn bác em Huyết Lợi đã nói.

Nhưng để bày tỏ thành ý tôi thay ông Liễu Phan tận mình đến để mời em dùng một bữa cơm thân mật.

Em không có ý định từ chối chứ?”
Liễu Phi cố gắng kìm nén cơn giận của một kẻ vốn mắc chứng rối loạn thần kinh, đứng bật dậy chỉnh đốn lại trang phục ra vẻ nghiêm túc.
-“Xin lỗi.

Tôi…”
-“Em không đến là em không nể mặt rồi.

Hay là vì em sợ…tôi sẽ…làm gì em sao?”.