Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 5: Tiệc Tối





-“Từ trước đến giờ giữa chúng ta có gì là thật không?”
-“Có chứ.

Chúng ta quen nhau là thật.

Em yêu anh say đắm là thật.

Và kể cả anh ban tặng cho em đôi sừng ấy cũng là thật.”
Hahaha
Nói xong, ả và hắn phá lên cười như bắt gặp kho báu mặc cho cô đứng ngây ngốc không nói nên lời.

Đột nhiên, hắn bước đến gần, đưa tay lên gương mặt sắc xảo đang đầm đìa nước mắt của Hiểu Quân mà vuốt ve:
-“Em yêu à.

Đừng khóc mà, thấy em như vậy anh đau lòng lắm.

Cũng không trách em được chỉ tại cha mẹ em bạc phần.

Ra đi sớm quá mà không để lại cho em thứ gì quý giá cả ngoài món nợ khổng lồ kia.

Em biết đấy.

Món đồ nào cũng có giá trị sử dụng một khi không còn dùng được nữa thì không ai giữ lại làm gì.


Mà anh thật lòng nhá, em như chú nai vàng vậy đó còn non tơ lắm, sống trên đời này mà khờ dại tin người khác thì sớm muộn gì cũng bị dắt mũi thôi…”
Chợt hắn ghé sát tai cô mà thì thầm, giọng nói biếи ŧɦái cùng khuôn mặt đểu cáng của hắn khiến ai nhìn vào cũng chỉ muốn “tiễn” hắn đi ngay tức khắc:
-"…với cả phải nói điều này, môi em ngọt lắm anh rất thích."
Bản thân cô lúc này càng thấy hắn càng cảm thấy ghê tởm và hận hắn đến tận xương tận tủy.
-“Khốn nạn!”
Hiểu Quân vung tay định cho hắn thêm một cái tát nữa nhưng nhanh chóng bị hắn tóm lấy.

Đoạn đẩy cô vào bức tường phía sau, dùng sức mà bóp mạnh vào cổ khiến cô dường như không còn thở được.
-“Kịch đã hạ màn rồi.

Biết thân biết phận thì biến khỏi đây ngay và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Con ngốc ạ.”
Dứt lời hắn quăng mạnh cô sang một bên.

Điềm nhiên bước đến ôm lấy ả tiện nhân đang hả hê phía sau.
Khụ khụ
Cô thở không ra hơi, cảm tưởng như vừa từ địa ngục trở về, hai bàn tay tạo thành nắm đấm vô thức bấu chặt đến nổi máu rỉ ra từng giọt, loạng choạng đứng lên bước đến trước mặt hai con người tàn nhẫn kia khó nhọc buông ra từng chữ:
-“Hôm nay tôi là món đồ vô giá trị của anh nhưng chắc chắn sau này anh sẽ phải cầu xin nó.

Hãy nhớ lấy đêm nay!”
Dứt lời bước ra khỏi căn nhà đau thương đó, Huyết Hiểu Quân lê từng bước chân đầy mệt mỏi trong không khí lạnh lẽo của mùa đông, những cơn mưa phùn thoáng qua mà khiến người ta lạnh buốt.

Nhưng với cô lúc này nó không là gì cả, so với những hạt mưa ấy thì lòng người lại là thứ buốt giá hơn bội phần.

Trong thảm cảnh này cô mới hiểu thấu được ý nghĩa câu nói của mẹ mình: lòng người ấm áp nhưng cũng thật lạnh lẽo; nó quý giá nhưng cũng rất đáng sợ; có thể cảm nhận được nhưng không thể đoán được.

Lòng người vô giá mà vô định.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, phố xá tấp nập người qua kẻ lại, các cặp đôi đang hạnh phúc bên nhau, những căn nhà sáng rực đèn, mọi người đang quây quần bên nhau hưởng thụ cái ấm nồng của lò sưởi, tiếng nói cười của người lớn, tiếng đùa vui của trẻ nhỏ.

Ôi chao! Sao lại ấm lòng đến thế.

Trước khung cảnh này Hiểu Quân không khỏi nhói lòng, bản thân cô vốn dĩ đã từng rất hạnh phúc mà giờ lại phải cô đơn, thèm thuồng một bữa cơm gia đình đến thế.

Quả không sai, khi giàu sang thấy toàn là bạn, lúc hoạn nạn mới biết ai bạn ai thù.

Ngày trên cao nghĩ toàn nước ngọt, khi ngã rồi mới biết có độc hay không? Đời vốn là thế.

Vui có buồn cũng không thiếu.

Hạnh phúc nhiều thì khổ đau cũng không kém.

Đỉnh cao tồn tại thì vực thẳm cũng song hành.

Đó là quy luật tất yếu của cuộc sống.
… …

…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
20h, chiếc BMW quen thuộc đỗ trước cổng căn biệt thự nguy nga, tráng lệ.

Từ trong xe, một nữ nhân tuyệt sắc bước ra thu hút mọi ánh nhìn.

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh coban cúp ngực để lộ xương quai xanh mê hoặc cùng với đôi gò bồng đảo căng tròn lấp ló sau mái tóc đen huyền gợn sóng tạo nên một phong thái yêu kiều quyến rũ nhưng không kém phần sang trọng.

Phần chân váy được xẻ cao để lộ đôi chân dài miên man trắng như ngọc của Hiểu Quân, là loại váy ôm dáng nên càng tôn lên được tỉ lệ cơ thể hoàn hảo của người con gái này.

Không chỉ thế, trên eo váy còn được đính hơn 50 viên đá quý giá, tinh xảo.

Kết hợp với chiếc váy kiêu sa, đắt đỏ này là đôi giày cao gót màu đen thanh lịch cùng với các loại trang sức tinh tế được cô phối chọn.

Tất cả tạo nên một tổng thể hết sức hoàn mĩ.

Không chỉ vì sự góp mặt của những thương hiệu đình đám, “đắt sắc ra miếng” kia mà còn do nhan sắc tuyệt trần, đẹp đến nao lòng cùng thần thái sang chảnh tạo nên một sức hút mãnh liệt đến lạ thường.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, trầm trồ ngưỡng mộ có, dụ hoặc có mà ghen tị cũng có.
Không quan tâm tới những lời bàn tán, khen ngợi xung quanh Huyết Hiểu Quân cất bước tiến vào bên trong.

Vì là buổi tiệc lớn, quy tụ tất cả những người quyền cao chức trọng, các nhân vật tầm cỡ, thế lực bật nhất trong toàn Ninh quốc này nên từng lời ăn tiếng nói, hành động, cử chỉ của cô đều phải hết sức chú ý.

Tuyệt đối cẩn trọng.
-“Xin chào Huyết tổng.

Cô đến là vinh hạnh cho Hạ gia chúng tôi.

Hoan nghênh hoan nghênh!”
Một người đàn ông độ ngoài 50 chạy đến ríu rít chào hỏi, tay bắt mặt mừng.

Thấy thế cô nhanh chóng trưng dụng nụ cười công nghiệp của mình, trang nhã đáp lễ:
-“Chào ngài! Hạ tổng.

Ngài đừng nói thế kẻo bậc hậu bối này hổ thẹn.

Được ngài để mắt, quan tâm, đến tham dự buổi tiệc này là vinh dự cho Hiểu Quân tôi.”
-“Ây.

Đừng khách sáo như vậy.

Lão già này còn phải học hỏi ở cô nhiều đấy.

Đúng là tuổi trẻ tài cao mà.”
Từ xa một chàng trai lịch lãm tiến về phía Hiểu Quân, cúi người chào cô một cách lịch sự:
-“Hân hạnh được gặp cô! Huyết tổng.Tôi là Hạ Hinh, con trai của ông Hạ Hòa đây.


Nghe danh cô đã lâu hôm nay mới được gặp.

Quả thật lời đồn không sai.”
-“Chào Hạ thiếu gia.

Chẳng hay lời đồn đó như thế nào?” Cô nghiêng người tỏ vẻ tò mò hỏi anh ta
-“Người ta nói rằng Huyết tổng thông minh, tài sắc hơn người, đi đến đâu người người nể phục đến đó.”
-“Hạ thiếu gia quá lời rồi.

Anh cũng tài giỏi không kém, tốt nghiệp trường đại học danh giá nhất Anh quốc lại chuẩn bị tiếp quản cơ ngơi này của Hạ gia quả thật không tầm thường.

Nhân đây tôi xin chúc mừng Hạ tổng đã có người thừa kế xứng đáng.”
-“Huyết tổng đừng nói vậy.

Thằng nhóc này còn trẻ người non dạ, chưa có nhiều kinh nghiệm.

Sau này phải nhờ cô giúp đỡ rồi!”
-“Không dám.

Không dám.

Một lần nữa chúc mừng Hạ tổng.”
-“Được.

Không phiền Huyết tổng nữa.

Cô cứ tự nhiên.

Chúng tôi xin phép.”
Sau một màn chào hỏi đầy thân mật.

Cuối cùng cha con Hạ Hòa cũng rời đi, cô liền lấy một ly rượu vang đỏ mà nhấm nháp.

Là người sống nội tâm, thích yên tĩnh.

Những buổi tiệc ồn ào, náo nhiệt vốn dĩ không phù hợp với cô nên Hiểu Quân rất ít khi dự tiệc, đều do Tịnh Kỳ đi thay, ngoại trừ những buổi tiệc lớn như thế này cô mới đích thân ra mặt.

Tiệc tùng của giới thượng lưu thực chất chỉ là đất diễn của những con người giả dối, toan tính, vụ lợi, tham lam và đầy tham vọng..