Nữ Giáo

Chương 25




Ca phẫu thuật được sắp xếp vào thứ bảy.
 
Trước khi Long Thất bước lên bàn phẫu thuật, cô còn cố ý nán lại dặn dò Cận Dịch Khẳng một đoạn: "Cận Dịch Khẳng tôi biết cậu thông minh, đầu óc rất nhanh nhạy, dù có đặt cậu trong hoàn cảnh nào cũng có thể dễ dàng trở nên ưu tú hơn người khác. Nếu như... ý tôi muốn nói là cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu cũng phải che giấu cho thật cẩn thận, tuyệt đối không được để người nhà tôi nắm thóp được điểm gì. Không phải là tôi tự ti đâu mà đang nói thật lòng đấy. Mẹ tôi, với cái tính khí của bà ấy chẳng may mà biết được chuyện gì, thể nào cũng sẽ tìm tới nhà cậu làm loạn, nhất định sẽ làm thế."
 
Cận Dịch Khẳng lúc ấy chỉ trầm mặc, cố gắng áp chế cảm xúc tiếp một cuộc điện thoại, cúp máy xong thì nắm chặt nó trong lòng bàn tay. Rất lâu sau mới nói: "Tôi che giấu được."
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Có câu này là được rồi. Mặc dù đạo đức của Cận Dịch Khẳng bình thường chẳng ra làm sao nhưng tại thời điểm quan trọng vẫn rất đáng tin cậy. Cậu nói có thể che giấu được thì nhất định có thể che giấu được. Trước đây, mặc cho Long Thất có gây ra rắc rối gì, cậu đều mày cũng chẳng nhăn lấy một cái mà giúp cô lo liệu chu toàn. Kể từ lúc đó, Long Thất đã ý thức được Cận Dịch Khẳng là người rất có năng lực, chẳng qua không muốn đi đúng đường mà thôi.
 
Về chuyện tình cảm, có lẽ Cận Dịch Khẳng thật sự đã động chân tình với cô. Nhưng nếu chỉ dựa vào mỗi điểm này thôi thì vẫn chưa đủ để hai người ở bên nhau. Có quá nhiều trở ngại, gia cảnh khác biệt, đến thành tích học tập cũng là một người ở đầu một người ở cuối. Lấy tiền đồ và địa vị của cậu, sau này nhất định sẽ có càng nhiều cô gái xinh đẹp giỏi giang hơn tới chinh phục. Cô thực sự không cần tốn công vô ích đi giúp mấy cô nàng đó tới hơn thua với Bạch Ngải Đình làm cái gì. Huống hồ lão gia tử nhà cậu còn là người có địa vị, chẳng may nhìn cô không thuận mắt một cái thì hoàn toàn có khả năng khiến Long Thất ở thành phố này sống không ngóc đầu lên nổi.
 
Những thứ này cô đều hiểu.
 
Không nhớ rõ mất bao lâu. Mười lăm phút? Nửa tiếng? Nói chung không quá bốn mươi phút. Long Thất bước ra từ phòng phẫu thuật cũng không nói câu nào, thật sự không còn sức lực, cả người đều mềm oặt. Mắt của Cận Dịch Khẳng đỏ ngầu. Cậu đã sớm đặt sẵn phòng khách sạn gần bệnh viện rồi, giờ chỉ đợi Long Thất đi ra là lập tức đưa cô tới đó. Lúc mới đầu Long Thất còn có thể gắng gượng đi được vài bước nhưng vừa đặt chân tới cửa khách sạn thì cô không nhúc nhích nổi nữa. Da thịt lạnh lẽo, môi không còn chút sắc máu, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã nhào xuống đất vậy. Cận Dịch Khẳng đỡ Long Thất tiến vào bên trong thang máy, cửa vừa mở liền cõng cô lên. Cô thấp giọng ở bên tai cậu kêu đau.
 
Đau quá, Cận Dịch Khẳng.

 
Sau đó một giọt nước mắt rớt vào trong cổ áo cậu.
 
Cô đã từng khóc qua bao giờ? Chưa từng. Trước giờ chưa từng rơi nước mắt. Thuốc tê còn chưa tan hết, cơn đau cũng chỉ có thể lờ mờ cảm nhận. Nhưng Long Thất biết rõ thân thể mình hiện tại rất suy yếu, chẳng khác nào bị róc đi một khối thịt. Quá trình khá mơ hồ, kí ức cũng mờ nhạt, Long Thất không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong thâm tâm cô hiểu rõ là cô tự chuốc lấy, hiểu rõ bản thân mình sớm muộn gì cũng phải vì đứa bé này mà trả giá, hiểu rõ bản thân mình không có cách nào sống lại một lần nữa để thay đổi cuộc đời.  
 
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm đó, Cận Dịch Khẳng không dám chợp mắt lấy một phút. Cậu ôm Long Thất vào lòng, nắm chặt tay cô, lo sợ bản thân chỉ cần sơ sẩy một giây thôi cũng sẽ khiến cô biến mất. Bởi vì sắc mặt Long Thất lúc ấy nhợt nhạt đến đáng sợ.
 
Cô hỗn loạn ngủ qua một đêm nhưng cả người vẫn suy nhược như cũ. Mồ hôi lạnh thấm ướt hết đệm cùng gối đầu. Một giấc qua đi cô cũng đưa ra quyết định.
 
Cô nói: "Đợi tôi tốt lên…. chúng ta hãy cắt đứt hoàn toàn đi."
 
Cận Dịch Khẳng không nói lời nào, chỉ dán môi lên trán cô nhẹ nhàng hôn.
 
Cô nói: "Bản thân tôi vốn dĩ đã chẳng ra làm sao rồi nhưng từ khi gặp cậu cảm giác lại càng thối nát hơn. Không thể tiếp tục sống như thế này nữa. Tôi không sống nổi."

 
Cận Dịch Khẳng ôm cô càng chặt, đối với những lời này cũng chẳng có phản ứng gì. Cũng có thể, kể từ giây phút Long Thất kiên quyết không đồng ý giữ lại đứa bé Cận Dịch Khẳng đã sớm đoán được kết cục của hai người. Nhiều ngày ưu tư khắc chế mới đổi lại được chút bình tĩnh hiện tại, cậu hỏi một câu: "Sau này cậu tính thế nào?"
    
"Tôi không thể nói dối, cũng không muốn nói dối. Cậu biết rõ tôi muốn cái gì."
 
Cận Dịch Khẳng chỉ trầm mặc hai giây rồi đáp: "Cậu có biết cách biệt giữa bản thân và Đổng Tây có bao nhiêu lớn hay không?"
 
"Biết chứ. Nhưng tôi sẽ đuổi kịp."    
 
"Cậu sao có thể đuổi kịp cô ta. Đến tôi cậu cũng chẳng theo kịp."
 
Long Thất ho khan một tiếng, cậu tiếp tục: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Thất, cách biệt giữa tôi và cậu có bao nhiêu lớn thì với Đổng Tây cũng có bấy nhiêu lớn. Nhưng tôi sẽ tiến về phía cậu, Đổng Tây sẽ không như thế."
 
Long Thất vẫn ho khan, ho đến quặn thắt ruột, hoà hoãn lại một lúc mới lên tiếng: "Vốn dĩ không thể so sánh được, Cận Dịch Khẳng."

 
……
 
"Nếu như khoảng cách là một trăm bước thì cậu vĩnh viễn chỉ có thể tiến về phía tôi chín mươi chín bước, một bước cuối cùng cậu không thể đi mà tôi sẽ càng không tiến tới. Nhưng một trăm bước để đến bên Đổng Tây tôi có thể tự mình hoàn thành."
 
Được rồi. Những lời này ra khỏi miệng cũng tỏ rõ lập trường của Long Thất.
 
Buổi sáng ngày thứ hai, Cận Dịch Khẳng đi rồi. Trước khi đi còn mời một dì hộ lý tới giúp đỡ. Từ giờ cậu sẽ không đến nữa.
 
Cắt đứt quan hệ là do Long Thất chủ động yêu cầu. Chuyện này cứ dây dưa mãi không dứt. Cậu đối với cô cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa. Con người Cận Dịch Khẳng, Long Thất hiểu rõ. Cậu có thể vì cô mà xuống nước dỗ dành một lần, hai lần, ba lần nhưng đến lần tiếp theo - khi lòng kiên nhẫn không còn nữa thì nhất định sẽ cùng Long Thất tính toán rạch ròi. Mà món nợ của hai người lại là món nợ tình cảm. Bắt cậu một mình gánh chịu nỗi đau tinh thần to lớn như vậy, tính tình của đại thiếu gia không trực tiếp bóp chết cô là đã đủ nhân từ rồi. Những tháng ngày về sau, cô chính mình tự sinh tự diệt.
 
Từ hôm nay trở đi sẽ không còn có ai ở bên chăm sóc cho cô nữa.
    
Trước khi làm phẫu thuật Long Thất đã xin nghỉ ốm một tuần. Cô nằm lì trong phòng khách sạn hai ngày thì về nhà, tiếp tục ngủ như chết.
 
Dì hộ lý cũng biết cô làm loại phẫu thuật gì, tận tình giúp cô bồi bổ, còn nói một câu, nói rằng cô xinh đẹp như vậy nếu đứa bé có thể sinh ra khẳng định là rất xinh đẹp.
    

Long Thất một bên uống canh một bên nhàn nhạt trả lời: "Dì à, con năm nay mới 18, còn đang học cấp ba đấy."  
 
Dì hộ lý sửng sốt một hồi rồi cũng không nói thêm gì nữa.
 
Long Thất nghỉ học một tuần liền, ở trường làm sao có thể thiếu đi mấy lời đồn đại? Trong đống đó cũng có người đồn rằng Long Thất phá thai nhưng không có một ai đoán chính xác ra được cái thai là của ai, bởi vì có đánh chết cũng không người nào dám tưởng tượng ra là của Cận Dịch Khẳng.
 
Trên diễn đàn trường rất nhanh có người đăng bài nói như chém đinh chặt sắt: Nếu Long Thất cứ tiếp tục sống như thế này trong vòng năm năm thể nào cũng xảy ra chuyện. Cược 50 xu.    
 
Mà mấy bài đăng nhạo báng cũng chẳng thiếu. Có người nói sau này kiểu gì Long Thất cũng được người ta bao dưỡng; có người cho rằng cô làm nhiều điều ác như vậy có khi sẽ bị kẻ thù hạ độc chết; cũng có người suy đoán có phải cô sẽ cua được quan nhị đại(*), hay phú nhị đại (**) nào đó rồi ngồi không ăn bát vàng hay không; hoặc là ăn chơi buông thả thêm mấy năm đợi thành gái lỡ thì sẽ gả cho một ông chú vừa già vừa thô tục nào đó sống hết đời.
 
(*)con cháu của người có chức quyền
(**)con cháu nhà giàu
 
Nhưng chẳng có ai đoán được.
 
Chẳng có một ai đoán ra được cô của sau này sẽ khiến bao người mến mộ, giá trị con người sẽ khiến bao người líu lưỡi, từng cử chỉ hành động sẽ khiến bao người bắt chước, có lẽ cô của sau này sẽ trở thành một người mà họ cả đời cũng chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.