Nữ Hiệp Xuất Giá

Chương 7



Lời nói thật lòng của tỳ nữ thân cận.

Sau khi nghe câu nói kia của phu nhân nhà mình, Chính Quân tức đến ộc máu, nổi giận đùng đùng bỏ đi mất. Còn đi đâu thì hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của nữ hiệp.

Xin đừng hỏi vì sao nữ hiệp lại vô tâm đến như vậy, đây hoàn toàn là phản ứng bình thường khi bị ép gả thôi. Được rồi, nó cũng không bình thường lắm vì không có nữ nhân nào ngay sau đêm tân hôn lại bảo phu quân mình đi cưới vợ bé cả.

Cẩm Nhi thò mặt vào nhìn tiểu thư nhà mình rồi lại nhòm theo hướng Tần thiếu gia mới đùng đùng tức giận bỏ đi thì không khỏi thở dài. Tiểu thư quả nhiên là thần trong việc chọc điên người khác mà, bất kể là vô tình hay cố ý.

"Thập thò ngoài đấy làm gì đấy hả? Bộ muốn ta mời em vào hả?"

Lúc này Cẩm Nhi mới cười hì hì lết vào trong phòng, trong tay còn cầm một đống sổ sách.

"Cái đống gì kia?" Nói đến sổ sách ấy hả, đây chính xác là thứ nữ hiệp sợ hãi nhất trên đời. Hồi nàng mới lên bốn đã bị lão già nhà mình lôi đi học mấy thứ được gọi là kiểm tra tính toán sổ sách. Lại nói đến nữ hiệp, nàng có thiên phú rất cao trong việc luyện võ nhưng nói đến chuyện tính toán thì nàng chỉ cần nhìn thấy đã phát khiếp.

"Trước khi ta đến thì ai quản lý đống sổ sách này?" Muốn nàng xử lý đám toàn chữ với số này ấy hả? Có mơ cũng đừng có mơ.

"Cái đó.... là vị Hoàng quản gia này" Nói rồi Cẩm Nhi nghiêng người tránh qua để lộ vị quản gia chỉ cần dùng một chữ 'già' cũng đủ để hình dung.

Nhìn thấy lão quản gia vác thêm một chồng sổ sách nữa thì mặt nàng liền tái dại đi. Đùa chứ! Cái đống trong tay Cẩm Nhi đã đủ làm nàng chết ngất rồi nếu thêm cái đống này không cần nghĩ cũng biết nàng sẽ lăn ra chết ngay.

Miễn cưỡng cười hai tiếng nhạt nhẽo, nàng lập tức chặn miệng lão quản gia đang định mở miệng nói chuyện: "Mấy chuyện sổ sách này ta nhìn là thấy đau đầu, có dạy cũng không nhớ được hơn nữa ta thấy ông quản lý cũng tốt nên chuyện này ông cứ làm tiếp đi nhé" Nói rồi liền phóng thân bay cái vèo ra ngoài.

Cẩm Nhi và quản gia già nhìn nhau một lúc, Cẩm Nhi cố gắng giương khóe miệng lên cười cái rồi cũng nhanh chóng chạy cái vèo ra ngoài, bỏ lại ông quản gia ngơ ngác đứng đực ra trong phòng đang không biết phải làm gì với đống sổ sách trong tay.

Còn nữ chính đi đâu á hả? Nàng rất nhanh chóng chạy đến chỗ Tần mẫu trước khi vị quản gia kia đến cáo trạng.

Sau khi nghe con dâu mình giải thích cũng như có Cẩm Nhi bên ra sức làm chứng về cái độ khủng khiếp khi Chiêu Anh đứng ra quản lý vài cửa hàng. Không những không đem nổi một chút lợi nhuận nào về mà còn xém chút nữa khiến Trương gia phá sản thì suy nghĩ để nàng quản lý sổ sách trong Tần mẫu đã bay ra khỏi đầu. Một phần là do con dâu bà không có năng lực cũng như khả năng, còn phần còn lại là do bà biết nàng hoàn toàn không có hứng thú với chuyện này.

Hai người vui vui vẻ vẻ nói chuyện với nhau thì Mặc Thanh đến thỉnh an Tần mẫu. Vốn con bé đang rất bình thường nhưng vừa nhìn thấy Chiêu Anh thì lập tức tái mét.

Nhìn thấy con bé Chiêu Anh mới nhớ ra mấy ngày trước mình vừa dọa sợ con nhóc này.



Mặc Thanh sợ hãi nhìn Chiêu Anh rồi bất giác né sang bên phải hai bước rồi giả vờ như không có chuyện gì mà thỉnh an mẫu thân như thường chỉ là thỉnh an xong con bé liền cắm đầu mà chạy.

Tần mẫu ngờ ngợ nhìn con gái mình rồi lại nhìn sang cô con dâu đang lấy tay áo che mặt mình lại.

Cảm nhận được ánh mắt Tần mẫu bắn về phía mình, Chiêu Anh nàng đảo mắt vài vòng tìm lý do thoái thác, cuối cùng lại đành đề khí phóng vụt đi, tiện tay tóm cổ áo Cẩm Nhi lôi đi cùng.

"Tiểu thư" Cẩm Nhi run rẩy ôm chặt lấy thân cây "Người phải nghĩ cách dỗ được đại tiểu thư, chứ mỗi lần đều bỏ chạy như thế này không ổn đâu. Không sớm thì muộn cũng sẽ bị lão phu nhân nghi ngờ"

Chiêu Anh nàng trầm ngâm ngồi khoanh chân trên cành cây. Nàng cũng đâu muốn cơ chứ, nhưng nếu lại xuất hiện trước mặt con bé thể nào nó cũng gào khóc lên cho coi, thà không bằng cứ biến mất thế này cho nhanh.

Sau một hồi tự trấn an cũng như tự thôi miên bản thân, Chính Quân cũng chịu chui ra khỏi thư phòng, nào ngờ thứ đầu tiên chàng thấy lại là cảnh phu nhân nhà mình đang ngồi với cái tư thế rất chi là nguy hiểm trên cây. Còn Cẩm Nhi ấy hả? Rất tiếc là chàng không để ý.

"Phu nhân?" Lo lo lắng lắng chạy đến muốn đỡ nàng xuống mà quên béng luôn chuyện phu nhân không những chỉ biết mà còn cực kỳ giỏi võ "Sao nàng lại trèo lên đấy? Lại còn ngồi thế kia nữa? Ngã thì phải làm sao? Mau xuống đi ta đỡ nàng"

Nhìn cái dáng vẻ sốt sắng kia không hiểu vì lý do gì Chiêu Anh đột nhiên thấy đầu có chút đau. Đứa em thì tránh mình còn hơn tránh tà, đại ca thì thấy mình liền sán lại với cái bộ dạng hận không thể bám dính lên luôn người mình. Sao hai người này không đổi tính cách cho nhau đi chứ? Như vậy có phải là tốt hơn nhiều rồi không.

Vừa nghĩ nàng vừa theo thói quen ngả người ra sau dựa vào ghế mà quên mất mình đang ngồi trên cây. Kết quả không cần phải bàn cãi là nàng mất đà ngã ngửa ra sau.

Cảnh tượng này hiển nhiên là dọa chết tam phẩm đại nhân, chàng vội vội vàng vàng chạy tới muốn đỡ nàng nhưng đương nhiên là không đỡ được đã vậy lại còn vinh dự trở thành cái đệm lưng cho nàng.

Cẩm Nhi ôm cây từ từ tụt xuống, không chút chậm chễ vội lao tới xem thiếu gia bị đè chết hay chưa. Đừng nhìn tiểu thư gầy vậy mà coi thường, tiểu thư thực sự rất nặng đó, cô không dưới chục lần xém bị tiểu thư đè chết.

"Này?" Chiêu Anh hoàn toàn không có chút áy náy nào vừa chọc cái đệm thịt vừa hỏi một câu "Chết chưa thế?" Không có hắn ta nàng cũng thừa sức xoay người lại được nhưng nếu hắn ta tự nguyện xông tới thì nàng việc gì phải thấy áy náy hay tội lỗi gì chứ?

Chính Quân lại không chút quan tâm đến cái lưng vừa mới hứng trọn cú rơi vừa rồi của nàng mà lo lắng bắt lấy Chiêu Anh nhìn trên nhòm dưới xem xem nàng có bị thương ở đâu hay không "Nàng không sao là tốt rồi" Thấy nàng hoàn hảo không chút thương tổn chàng mới thở phào một hơi, kể ra mình hy sinh cái lưng cũng không uổng phí.

Nhìn cái tên không tự lượng sức mình kia đang không ngừng tự xoa lưng mình kia mà vẫn cố nhếch miệng lên cười khiến Chiêu Anh nàng hiếm lắm mới nổi lên chút áy náy với cái hành động tự tìm chết vừa rồi của tam phẩm đại nhân. Thế là nàng lập tức ngồi bệt xuống, đưa tay nắn cái đệm đã đỡ mình.

"Phu.... phu nhân?" Chính Quân chàng thụ sủng nhược kinh. Nàng ấy sẽ không bẻ gãy luôn lưng mình đi? Ngẫm lại cái giẫm sáng nay của nàng thì cũng có thể lắm chứ. "Phu nhân ta không sao đâu, nàng không.... không cần phải... A!"

"Ngươi im lặng đi, nghe thấy đã phát phiền" Không muốn nghe mấy lời vô nghĩa của chàng nàng liền không chút niệm tình ấn mạnh lên vết thương của chàng. Thông thường với mấy hành động ngu ngốc vừa rồi của chàng chưa bị nàng đánh cho là đã may lắm rồi chứ làm gì có chuyện nàng ngồi làm cái trò này chứ. Ấy vậy mà hắn dám gạt đi, thật muốn bẻ gãy lưng hắn cho bõ tức mà.

Thấy hai vị chủ nhân trực tiếp bỏ qua mình, Cẩm Nhi cũng rất thức thời lui về một góc, để lại bầu không khí yên lặng đến quỷ dị giữa hai người. Một người im lặng vì vết thương còn đang ở trong tay người khác đâm không dám lộn xộn, một người thì hoàn toàn không có ý định phí sức mà mở miệng nên duy trì yên lặng tiếp tục công việc của mình.



"Mà rốt cuộc là có chuyện gì mà nàng lại trèo lên cây ngồi vậy?" Không thể tiếp tục chịu đựng được sự yên lặng mang chút khủng bố này, Chính Quân liền lên tiếng phá vỡ nó.

"Còn không phải là do muội muội bảo bối yêu quý của ngươi hay sao?"

Vừa mới nghe nàng nói vậy, chàng liền quên mất cái lưng mình còn đang bị thương mà lập tức quay người một cái và đương nhiên ngay giây sau chàng liền tự mắng bản thân mình ngu ngốc, làm ra cái hành động ngu ngốc bậc đấy.

Ném cho nam chính một ánh nhìn khinh bỉ đến không thể khinh bỉ hơn, Chiêu Anh nàng quyết định không để ý đến cái tên ngố này nữa. Thương thành như vậy mà còn liều mạng, có đau đến chết cũng đáng đời "Chẳng qua là nghĩ không ra cách dỗ con bé thôi. Trẻ con mà, khi bị dạo sợ thì ám ảnh dữ lắm" Được rồi. Không phải là không để ý đến hắn ta nữa mà là không để ý đến cái lưng đáng thương của hắn ta nữa.

Một bên ôm cái lưng đã tuyên bố tử nạn một bên nhăn nhó bất chấp hình tượng mà nằm bẹp dưới đất mà nói: "Tiểu Mặc dễ giận dễ dỗ, cứ hối lộ con bé là được"

"Ngươi tưởng ta không nghĩ ra cách đó à?" Nàng tức giận đá cái bụp lên lưng chàng "Ngươi thì dễ rồi, ngươi chăm sóc con bé từ nhỏ đến lớn. Còn ta thì sao?" Lời vừa dứt nàng lại đá cái nữa "Còn ta mới ở đây được có hai ngày, có hiểu biết gì về con bé đâu. Lỡ như tặng nhầm cái gì con bé sợ thì sao? Không phải làm nó càng không dám gặp ta à? Mà con bé thì đáng yêu như thế, không được nựng thì ta chịu sao nổi?!?!?!?"

Mắt thấy tiểu thư nhà mình sắp đem Tần thiếu gia đạp đến chết, Cẩm Nhi vội lao đến ôm cứng Chiêu Anh lại "Tiểu thư! Nếu người đạp chết Tần thiếu gia thì sẽ không dỗ được Tần tiểu thư đâu! Mà không dỗ được Tần tiểu thư có nghĩa là người không được nựng Tần tiểu thư!!!"

Câu nói của Cẩm Nhi quả nhiên có tác dụng, Chiêu Anh nàng đã dừng cái hành động hành hung trượng phu của mình lại "Nói! Rốt cuộc con bé thích cái gì và ghét cái gì?" Ngữ khí mười phần ra lệnh, hoàn toàn quên bản thân mới rồi còn đạp người ta đến thừa sống thiếu chết.

"Có ai cầu người khác như nàng không?" Chính Quân đau khổ nằm bất động trên đất. Thật là làm ơn mắc oán mà, vì nàng mà chịu đau thế này ấy vậy nàng lại nhẫn tâm đạp chàng liên tiếp như thế. Nam chính đại nhân khóc ròng trong lòng "Nàng cứ tìm mấy con vật đáng yêu một chút là dỗ nó ngay được ấy mà, không thì lấy chút điểm tâm là lạ là ổn ngay"

"Ra là sở thích giống với Duyên nhi à?" Nàng đứng dậy phủi quần áo rồi quay đầu đi thẳng mà không quan tâm đến ai kia còn đang nằm thành một đống ở trên đất.

Lần thứ ba trong cùng một ngày bị tân nương tử ruồng bỏ, không cần nói cũng biết trong lòng tam phẩm đại nhân có bao nhiêu đau đớn. Tuy chàng biết con đường truy thê này là không dễ dàng nhưng đến mức thế này chứ? Đến độ đại ca còn không bằng một phần của muội muội! Chàng phải làm sao để thu hút được sự chú ý của nàng mà không bị nàng đuổi giết đây? Không lẽ phải muối mặt đi nhờ Tiểu Mặc? Không được! Nếu như vậy thì còn chút thể diện nào của người làm đại ca này không cơ chứ? Nhưng mà không truy được thê thì chàng cũng không còn thể diện mà nhìn mặt mẫu thân. Rốt cuộc là chàng phải làm sao kia chứ?

"Tiểu thư thật ra là một người dễ mềm lòng chứ không hề lạnh nhạt như những gì người hay thể hiện ra ngoài" Tuy chàng hiểu Cẩm Nhi là tỳ nữ đi theo Chiêu Anh nhiều năm nên chắc chắn lời cô nói là không sai nhưng cũng chỉ với người khác nàng mới thể hiện ra cái sự mềm lòng của nàng còn với chàng ấy hả? Nàng chỉ hận không thể một kiếm đâm chết chàng cho xong chuyện.

"Nô tỳ biết thiếu gia đang nghĩ gì, tiểu thư đối với thiếu gia như vậy là có nguyên do cả" Cẩm Nhi một bên vừa gọi người đến đỡ Chính Quân về phòng vừa kể qua loa về chuyện của Trương phu nhân "Trương phu nhân là do một tên hôn quan hại chết nên tiểu thư rất ghét quan lại. Thiếu gia người chắc cũng đoán được tiểu thư là bị ép thành thân chứ không phải tự nguyện, vốn tiểu thư định giải oan cho phu nhân trước rồi mới thành thân, nhưng lại bị lão gia lấy nhị tiểu thư ra uy hiếp nên mới đưa ra quyết định như bây giờ. Thứ cho nô tỳ nói thẳng, giờ đây tiểu thư gả cho thiếu gia khiến người có cảm giác như chính bản thân mình đã hại chết phu nhân nên hiện tại tiểu thư không có cách nào bình thường mà đối mặt với thiếu gia được"

Cẩm Nhi yên lặng quỳ xuống đập đầu với Chính Quân hiện đã được an vị nằm trên giường "Lời nô tỳ muốn nói đã hết, nếu có lời nào quá đáng xin thiếu gia hãy bỏ quá cho nhưng xin thiếu gia người hãy hiểu cho tiểu thư, tiểu thư cũng chỉ là có nỗi khổ trong lòng mà thôi. Nô tỳ xin phép" Nói rồi liền rời đi.

Nhìn theo bóng Cẩm Nhi rời đi, Chính Quân thầm thở dài. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, chàng vốn tưởng Chiêu Anh thấy mình là đánh như thế chẳng qua là do bị ép gả mà thôi, thật không ngờ nguyên nhân đằng sau lại là như vậy. Nhưng từ việc nàng nhìn thấy chàng cũng chỉ đánh chứ không giết cũng đủ khiến cho chàng biết nàng có thể hận quan lại nhưng nàng không vơ đũa cả nắm. Nghĩ đến đây chàng bất giác bật cười.

Quả nhiên chỉ là cứng miệng cho có mà thôi.
— QUẢNG CÁO —