"Đã tới tay, đang để trong phòng nghỉ của anh." Tiểu Đổng nói đến đây thì dừng một chút: "Nhưng mà lúc em đi lên có gặp chị Lộ Lộ."
Lệ Thâm xém tí nữa bị sặc nước, anh ho một tiếng và nhìn cô nói: "Chị ta thấy rồi? Em cầm hoa lên đây làm gì, để ở trong xe là được rồi."
"Em sợ để trong xe sẽ bị ngột ngạt!" Thời tiết bây giờ nóng như vậy, nếu hoa bị héo thì tới lúc đó người bị mắng còn không phải là cô à!
"..." Lệ Thâm im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy em nói với chị Lộ Lộ thế nào?"
"Em nói anh định dùng để thổ lộ với fans trên Weibo."
Lệ Thâm nghĩ lại, nói như vậy cũng không thành vấn đề, nhiều nhất là lát nữa phải lên Weibo đăng một bài thôi nên gật đầu: "Được rồi, tối nay cho em thêm đùi gà."
"Cảm ơn anh Thâm, nhưng mà chị Lộ Lộ nói tí nữa chị ấy sẽ ghé qua xem anh luyện tập."
"Biết rồi, em cất hoa chưa?"
"Cất rồi, trong phòng nghỉ của anh."
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, giáo viên dạy nhảy lại kêu Lệ Thâm tới luyện tập, lần này phải vừa nhảy vừa hát. Kinh nghiệm đi lính có thể nói là có lợi cho Lệ Thâm suốt đời, thể lực của anh đủ chống đỡ anh tổ chức một buổi concert cỡ lớn, dù là vừa nhảy vừa hát thì hơi thở của anh cũng vô cùng ổn định, ngay cả thở gấp cũng không có một lần. Đối với việc này, giáo viên ngỏ lời anh có thể thở gấp một chút, vậy thì sẽ có kích thích lớn hơn đối với fans ở hiện trường.
Bởi vì anh thường xuyên thực hiện trên người Dư Vãn.
Mỗi lần anh thở gấp bên tai Dư Vãn, cô ấy sẽ biểu hiện nhiệt tình hơn hẳn ngày thường.
Giáo viên tập nhảy cho anh hai giây trong đoạn nhảy để anh thêm phần thở gấp, Tiểu Đổng đứng một bên nghe giáo viên giải thích cho Lệ Thâm đã ngượng ngùng đến mức đỏ bừng mặt.
Cô đã tưởng tượng ra được tại hiện trường hôm concert, các fans sẽ điên thành kiểu gì.
Trước khi buổi tập luyện kết thúc Trì Lộ có tới một lần, khi đó Lệ Thâm đang sắp xếp bài hát với giáo viên ban nhạc. Buổi concert này là lần đầu tiên Lệ Thâm hợp tác với ban nhạc nên còn cần nhiều thời gian để rèn luyện để đảm bảo ứng đối với tình huống đột phát trên sân khấu.
Trì Lộ đứng một bên lắng nghe và cũng không cắt ngang: "Gần đây trạng thái của Lệ Thâm không tệ lắm."
"Vâng, đúng vậy." Tiểu Đổng nghĩ, chuyện tình cảm của anh Thâm suôn sẻ thoải mái như vậy, đương nhiên là trạng thái sẽ không tệ.
Lệ Thâm nhìn thoáng qua bóng dáng Trì Lộ rời đi, không chút cảm xúc gì mà tiếp tục ca hát.
Buổi tối anh hẹn Dư Vãn gặp tại nhà mình, lúc anh ôm hoa trở về, Dư Vãn đã tới nơi. Lili lấy Lệ Thâm quay về thì lập tức vọt tới, còn nhìn hoa trong tay anh và sủa. Lệ Thâm ôm bó hoa nâng cao qua đầu, tựa như dọa dẫm nói với Lili: "Nếu mày dám ăn bó hoa này, tao sẽ lập tức ném mày ra ngoài đường."
"Gâu!" Lili không hề sợ hãi, hoa này trông có vẻ ngon hơn hoa trong vườn nhiều!
Dư Vãn nghe thấy tiếng sủa của Lili thì đoán Lệ Thâm đã về nhà, cô nhìn thoáng qua đúng là thấy Lệ Thâm và Lili đứng trong sân. Trên tay anh ôm một bó hoa hồng đỏ rất lớn, nhìn từ xa trông rất xinh đẹp. Lệ Thâm thấy Dư Vãn đi ra bèn vòng qua người Lili và bước tới gần cô rồi đưa bó hoa trên tay cho cô: "Tặng cho em."
Cảm giác tê dại truyền từ khóe môi lên thẳng da đầu, lỗ tai Dư Vãn cũng hơi nóng lên. Lệ Thâm hài lòng nhìn lỗ tai phiềm hồng của cô và thấp giọng nở nụ cười bên tai cô.
Dư Vãn oán trách nhìn anh một cái rồi kéo anh vào nhà: "Vào rồi nói sau."
Lili cũng theo vào, nó liên tục nhìn bó hoa hồng trên bàn trà mà sủa. Dư Vãn ngồi trên ghế nhìn mà buồn cười: "Hình như Lili rất thích hoa hồng đó."
"Ừm." Lệ Thâm khom lưng xoa nhẹ vài cái trên người Lili: "Lần sau trồng một chậu hoa hồng trong vườn cho nó vậy."
"Gâu!"
Dư Vãn cũng vuốt Lili một hồi, sau đó đứng dậy nói: "Em đi chiên bò bít tết, anh chơi với Lili một lát đi."
Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn cô: "Cần anh hỗ trợ không?"
"Không cần đâu, anh tập luyện cả ngày thì chắc mệt lắm, em chiên xong nhanh thôi."
"Vậy cũng được, thế còn hoa hồng có cần cắm vào bình hoa không?"
"Cắm đi, trên tủ TV có một cái bình hoa lớn mà phải không?"
"Ừm." Lệ Thâm xích Lili vẫn một mực mơ ước hoa hồng lại rồi cầm bình hoa đi lấy một ít nước. Trước khi cắp hoa hồng vào, anh cũng không quên vụ đăng Weibo.
Anh chụp lại bó hoa hồng trên bàn một tấm và chọn filter đẹp rồi đăng lên Weibo.
Sau khi Dư Vãn chiên bò bít tết xong và đi ra thì thấy Lệ Thâm đang nằm trên sô pha, nhìn như là đã ngủ. Hoa hồng đã được cắm vào bình hoa trên bàn.
Cô cong khóe môi đi tới cầm bình hoa đặt lên trên tủ TV, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh Lệ Thâm nhìn gương mặt lúc ngủ của anh.
Buổi concert sắp bắt đầu rồi, trong thời gian này chắc hẳn anh ấy tập luyện rất vất vả nhỉ. Dư Vãn chống cằm nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, ngón tay cách không trượt dọc từ hàng lông mi cong vút đến sóng mũi cao thẳng và cuối cùng dừng lại trên môi. Môi của Lệ Thâm rất gợi cảm, là kiểu gợi cảm khiến người ta không nhịn được mà thò người tới hôn một cái.
Lần đó ở công viên Lệ Trạch Dư Vãn cũng bị vẻ mặt lúc ngủ của anh dụ hoặc mà hôn anh. Nhiều năm trôi qua như thế, cô phát hiện bản thân mình dường như không có chút tiến bộ nào, chỉ cần nhìn anh như vậy cũng đủ làm cho nhịp tim của cô đập nhanh hơn, không kiểm soát được mà muốn... Hôn anh.
Cô cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi ấy. Người đang nằm bỗng giật giật lông mi, sau đó ôm eo cô, xoay người một cái đè cô dưới thân.
Dư Vãn theo bản năng ôm anh, Lệ Thâm dựa sát gần cô, đôi mắt luôn chứa đựng nhu tình nhìn cô chăm chú. Dư Vãn nhìn anh mỉm cười mà nói: "Anh luôn thích giả vờ ngủ để gạt em."
Lệ Thâm cong môi dựa lại gần cô hơn: "Em cũng luôn thích nhân lúc anh ngủ lén lút hôn anh."
Hơi thở của hai người dây dưa lẫn nhau, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng, Lệ Thâm nặng nề kêu cô một tiếng "Vãn Vãn", Dư Vãn thấp giọng hỏi anh: "Anh không mệt ư?"
Lệ Thâm nhẹ nhàng cắn vành tai của cô và thở gấp nói bên tai cô: "Ban đầu hơi mệt, nhưng ôm em rồi thì cảm thấy không mệt chút nào, thậm chí còn có chút tinh thần."
Anh đầy ám chỉ mà dùng bộ phận đầy tinh thần nào đó cọ cọ lên người Dư Vãn, Dư Vãn đỏ mặt, giọng nói của cô càng thấp hơn vừa rồi: "Không ăn cơm trước ư?"
"Anh muốn... Ăn thứ khác trước."
Bò bít tết do Dư Vãn chiên xong cứ vậy mà nằm trên bàn nguội lạnh, lần này Lệ Thâm chuẩn bị cho concert nên thật sự hơi mệt, anh chỉ làm một lần rồi ngừng lại.
Nhưng anh lại đè trên người Dư Vãn không chịu đứng dậy.