Thẩm Thi Thi là cô bé rất đáng yêu thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, hình như mới tốt nghiệp đại học không bao lâu. Dư Vãn chào hỏi với cô ấy rồi lấy máy tính xách tay của mình ra và bắt đầu hỏi họ về hôn lễ.
"Tôi muốn tổ chức hôn lễ trên biển nhưng Thi Thi muốn tổ chức ở công viên giải trí." Cố Tín nói với Dư Vãn: "Bởi vì đa số bạn bè của tôi là người trong giới giải trí, nếu tổ chức ở công viên giải trí thì phải đặt bao hết giống như Hồ Kiều lần trước."
"Nhưng đặt bao hết rất đắt đó, hơn nữa công viên giải trí như thế cũng không có ý nghĩa gì!" Thẩm Thi Thi nghe Cố Tín nói đến đây thì tự động tiếp lời: "Vì vậy vẫn nên ra nước ngoài tổ chức trên biển vậy."
Cố Tín hơi nhíu mày, đối với hắn mà nói thì buổi hôn lễ này rất quan trọng, đối với Thẩm Thi Thi cũng quan trọng như nhau. Nếu không thể tổ chức tại công viên giải trí, ít nhiều gì thì cô ấy sẽ có tiếc nuối nhỉ. Nếu thật sự không được thì cứ đặt bao hết đi.
Dư Vãn nhận ra được Thẩm Thi Thi nói vậy chỉ vì không muốn làm Cố Tín khó xử, xem biểu tình của Cố Tín cũng không muốn tạm chấp nhận như vậy, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi Thẩm Thi Thi: "Nếu làm ra một công viên giải trí cỡ nhỏ, cô có thể tiếp thu không?"
Thẩm Thi Thi hơi khó hiểu nhìn cô: "Ý cô là chính chúng ta làm ra một công viên giải trí?"
"Đúng vậy, thế thì sẽ tổ chức nghi lễ trên biển, bữa tiệc thì tổ chức trong công viên giải trí." Dư Vãn tìm mấy bức ảnh trên máy tính và phóng to cho Cố Tín và Thẩm Thi Thi xem: "Yvette Villa Hotel là khách sạn dùng để tổ chức đám cưới rất nổi tiếng ở nước ngoài, căn biệt thự tốt nhất của nó nằm bên cạnh đảo nhỏ, bước ra ngoài là có thể nhìn thấy biển rộng. Trong biệt thự có một khu vườn rộng mấy ngàn mét vuông, trong khu vườn có thể đặt đu quay ngựa gỗ, tàu hỏa và lâu đài loại nhỏ, còn có thể mời người đóng vai công chúa và chú hề các loại. Buổi chiều có thể ăn buffet tại đây, tiệc tối làm trong biệt thự. Hai người cảm thấy thế nào?"
Dư Vãn cười nói: "Yên tâm đi, tôi lên kế hoạch dựa theo dự toán của hai người. Nếu hai người đều thích thì chúng ta sẽ trao đổi chi tiết cụ thể."
Cố Tín nghĩ nghĩ rồi nói: "Chúng tôi chưa xác định, đoàn đội bản xứ chắc hẳn sẽ có kinh nghiệm hơn nhỉ, bằng không thì trực tiếp liên hệ với đoàn đội bản xứ của bọn họ vậy thì sẽ tiện hơn nhiều, cha xứ cũng tìm ở đó."
"Được thôi, vậy tôi sẽ sàng chọn một vài đoàn đội bản xứ, tới lúc đó gửi cho hai người."
Thẩm Thi Thi nghe tới đây thì hơi lo lắng hỏi: "Vậy thì khi đó tôi có cần phải dùng tiếng Anh để trao đổi với bọn họ hay không? Nếu là quá chuyên nghiệp nên nghe không hiểu thì phải làm sao?"
Dư Vãn cười nói: "Không cần lo lắng về điều này, người Trung Quốc phân bố mọi nơi trên thế giới mà, trong đoàn đội của bọn họ chắc chắn sẽ có người Trung Quốc."
"À, vậy thì tốt rồi."
Cố Tín mỉm cười nhìn Thẩm Thi Thi: "Không phải tiếng Anh của em vẫn được ư?"
"Công viên giải trí mini? Ý tưởng này khá hay." Anh đi đến bên cửa sổ và ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng lên bên nhà Dư Vãn: "Em ăn tối chưa?"
"Vẫn chưa, còn anh?"
"Anh cũng chưa, hay là em gọi cơm hộp đi, anh tắm xong rồi qua tìm em, chúng ta cùng nhau ăn."
"Ok."
Dư Vãn đã đồng ý, Lệ Thâm vẫn thở dài: "Bây giờ anh hơi hối hận vì đã giới thiệu khách hàng cho em, hay là... Em cứ dọn sang nhà anh ở đi, bên đây phòng lớn, em làm việc sẽ thoải mái hơn."
"Lili ở nhà thì sao em có thể chuyên tâm làm việc."
Lệ Thâm nói: "Anh sẽ quản nó."
Dư Vãn trợn mắt: "Lúc anh ở nhà, em càng không thể chuyên tâm làm việc."
Lệ Thâm giống như nghĩ đến điều gì đó mà thấp giọng nở nụ cười: "Chỉ có điều em về nhà của mình, anh cũng sẽ đi qua tìm em."
"Ừm ừm biết rồi, anh đi tắm đi." Sau khi Dư Vãn cúp điện thoại thì nhấp mở app cơm hộp và chọn một bàn bữa tối phong phú cho mình và Lệ Thâm.
Ban đầu Lệ Thâm ủng hộ Dư Vãn làm kế hoạch sư độc lập là vì muốn để cô rời xa Ngụy Thiệu, nhưng bây giờ anh mới tỉnh ngộ ra rằng Ngụy Thiệu không đáng kể chút nào, trở ngại giữa anh và Dư Vãn vốn là công việc!
Mỗi khi Dư Vãn bận rộn là sẽ lục thân không nhận*, Lệ Thâm từng đưa ra đề nghị bảo cô dọn sang biệt thự của mình rất nhiều lần nhưng cô cũng không đồng ý vì sợ anh và Lili ảnh hưởng tới cô làm việc.
(*) Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
Lệ Thâm nói: "Ai đưa ra? Tôi cũng là chủ sở hữu biệt thự, sao không ai hỏi tôi?"
"Bởi vì số lượng chủ sở hữu biệt thự yêu cầu niêm phong đường đã hơn một nửa nên chúng tôi trực tiếp tiến hành, chúng tôi rất xin lỗi vì không thông báo kịp thời cho ngài. Nhưng phong tỏa con đường này sẽ không gây ra bất kỳ sự bất tiện nào cho cuộc sống hàng ngày của ngài, ngài vẫn có thể đi ra ngoài như bình thường."
"Ai nói không gây ra bất tiện cho tôi?" Con đường này bị phong tỏa, sau này anh phải đi tìm Dư Vãn bằng cách nào chứ? Nghĩ đến đây, anh oán giận nói với người quản lý: "Mỗi tối tôi đều phải chạy bộ trong tiểu khu!"
"... Bây giờ ngài cũng có thể chạy bộ trong khu biệt thự, hộ gia đình bên phía tiểu dương lâu phức tạp hơn khu biệt thự, ngài chỉ chạy bộ trong khu biệt thự sẽ an toàn hơn."
"Phong cảnh trong khu biệt thự rất nhàm chán, chạy mấy vòng là ngán."
Sau khi trao đổi với quản lý xong và biết con đường này sẽ không mở ra lần nữa, Lệ Thâm thay đổi suy nghĩ gọi điện cho Dư Vãn.
Dư Vãn đang vội vàng làm hôn lễ của Cố Tín nên không phát hiện chuyện ngăn đường này, khi nhận được cuộc gọi từ Lệ Thâm thì còn tưởng rằng anh muốn sang đây ăn cơm: "Hôm nay em đã đặt cơm hộp xong, anh có thể đi thẳng qua đây!"
"..." Lệ Thâm im lặng một lát rồi hỏi cô: "Em không phát hiện con đường giữa biệt thự và tiểu dương lâu bị niêm phong ư?"
"Hả?" Dư Vãn ngây người, cuối cùng cũng rời khỏi máy tính và đi tới bên mép giường nhìn nhìn. Thì ra là con đường thẳng bây giờ đã bị một hàng lan can sắt ngăn chặn: "Sao đột nhiên lại niêm phong đường?"
"Nói là bên khu biệt thự có người yêu cầu."
Lệ Thâm bị cách nói của cô chọc cười: "Anh cảm thấy càng giống như là nhà giam hơn, sau này chúng ta gặp mặt trong tiểu khu cũng giống như đi thăm tù."
Dư Vãn: "..."
"Bây giờ con đường đã bị niêm phong, chúng ta qua lại nhà đối phương sẽ bất tiện. Nếu không thì chọn một ngày, em dọn sang nhà anh ở đi."
Mặc dù khu biệt thự và tiểu dương lâu có qua lại nhưng đều có cổng ra vào riêng. Bây giờ đường đi bị niêm phong, nếu muốn tới chỗ của đối phương thì trước hết phải ra khỏi tiểu khu của mình rồi đi sang tiểu khu của đối phương, sau đó còn phải thông qua cửa an ninh, cuối cùng mới được đi vào.
Như vậy thì thật sự quá phiền toái nha.
Dư Vãn im lặng một lát rồi nhìn sang phía biệt thự của Lệ Thâm: "Đừng nói người yêu cầu niêm phong đường là anh đấy?"