Nữ tử được gọi là Cảnh Huyên ngay lập tức bĩu môi, hừ một tiếng, thu roi trở về, không ngăn được cơn giận của mình, dậm dậm chân.
"Hoàng...... ca, sao ca luôn giúp đỡ người khác?"
Ca? Xem ra, nữ tử tên là Cảnh Huyên, chính là công chúa!
Cảnh Dung không rảnh quan tâm tới Cảnh Huyên, hắn nhìn về phía Kỷ Vân Thư, duỗi tay giữ chặt cổ tay nàng.
"Cùng ta trở về."
Trong khi nói, lôi Kỷ Vân Thư ra khỏi tửu lầu.
Cảnh Huyên ở phía sau người ồn ào vài tiếng, bộ dáng tức muốn hộc máu, quay đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Thời Ngôn, còn không quên bày ra khuôn mặt kiêu ngạo chính mình là công chúa.
Nói với hắn: "Tiểu tử, ngươi nghe đây, hôm nay ta sẽ buông tha ngươi, lần sau nếu ngươi còn dám chơi nữa, ta sẽ vặn tay ngươi tay xuống, có nghe hay không?"
"......"
Sau đó, nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo Cảnh Dung.
Nàng vừa túm chặt Cảnh Dung, kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng huynh, người kia là ai vậy? Vì sao lại mang mặt nạ?"
"Muội quản nhiều như vậy làm gì?"
"Muội...... muội chỉ thuận miệng hỏi ca một chút, nửa năm không gặp, sao ca vẫn hung dữ như vậy!"
Cảnh Dung từ trước đến nay vẫn luôn đau đầu với muội muội này, nhăn mày lại, đè thấp giọng điệu: "Muội nhanh chóng hồi cung đi, lần sau còn dám lén chuồn ra khỏi cung, ta sẽ nói cho mẫu phi muội."
"Hoàng huynh, muội muốn ra khỏi cung chính là tới gặp ca."
"Ta còn có việc, không có thời gian quản muội, ta sẽ sai người đưa muội hồi cung."
"Muội......"
Không đợi Cảnh Huyên tiếp tục hồ nháo, Cảnh Dung đã kéo Kỷ Vân Thư rời đi.
Cảnh Huyên tức giận đến nỗi trừng hai con mắt, trong lòng lại rất tò mò, người nọ là ai? Vì sao thấy bộ dáng hoàng huynh nhà mình, giống như rất để ý tới hắn.
Vừa rồi còn nói, trở về?
Về đâu?
Trong khi đó, bên trong tửu lầu, Lý Thời Ngôn vẫn đang bị sốc, người nọ vừa rồi, còn không phải là nam tử đi theo bên người Thư nhi hay sao?
Vậy người mang mặt nạ kia......
"Không phải nàng chính là Thư nhi, đúng không?"
Cực kỳ kinh ngạc!
......
Trở lại Dung Vương phủ, Cảnh Dung không hỏi điều gì, Kỷ Vân Thư cũng không nói bản thân mình đã đi gặp Giang phu nhân.
Hai người đều rất ăn ý, không ai nói gì.
Có lẽ, bởi vì Cảnh Dung đã biết!
"Ngày mai là sinh thần Tiêu Phi, ngươi hãy cẩn thận chuẩn bị một chút." Cảnh Dung nói.
Kỷ Vân Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Trong khi đó sắc mặt Cảnh Dung vẫn trầm xuống: "Lần sau ra khỏi phủ, cần phải nói cho ta biết ngươi đi đâu, được chứ? Miễn cho ta phải điều động toàn bộ binh mã trong thành để tìm kiếm ngươi."
Đây là đang bực bội với nàng sao?
Nhưng trong giọng nói, rõ ràng mang theo sự quan tâm.
Cuối cùng, Kỷ Vân Thư chớp đôi mắt, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
........ Edit & Dịch: Emily Ton.....
Ngày hôm sau.
Kỷ Vân Thư đi theo Cảnh Dung vào cung.
Sinh Thần Yến của Tiêu Phi, được diễn ra tại Đồng Trị điện.
Nàng vừa mới bước vào, Cảnh Dung đã bắt đầu giới thiệu từng người ở bên tai nàng.
Nàng vừa nghe, ánh mắt vừa đi theo phương hướng Cảnh Dung chỉ qua.
Có mặt trong yến hội, có Kỳ Trinh đế, nhưng không có phi tử nào tiến đến chúc mừng, chỉ có Tiêu Phi ngồi ở bên cạnh Kỳ Trinh đế, đoan trang đẹp đẽ quý phái, chiếm hết nổi bật.
Hai bên trái phải là Diệc vương Cảnh Diệc và Thái tử Cảnh Hoa, phía dưới, còn lại là vài vị đại thần cùng với Cảnh Dung.
"Không phải Hoàng đế có bảy nhi tử hay sao?" Kỷ Vân Thư không hiểu.
"Đã chết ba người."
"Thái tử, Dược vương, còn có Dung Vương ngươi, vậy người còn lại đâu?"
"Cảnh Hiền, từ nhỏ thân mình không tốt, hiếm khi xuất hiện, ở trong mắt người ngoài, giống như trong suốt."
Một hỏi một đáp!
Kỷ Vân Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không tiếp tục hỏi nữa.
Có lẽ bởi vì nàng mang mặt nạ, vì thế khi nàng vừa mới bước vào, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.
Đặc biệt là Dược vương, dùng cặp ánh mắt kín đáo đánh giá nàng, khóe miệng nhấc lên một nụ cười thần bí.
Lúc này trong Đồng Trị điện.
Có thể nói là ca múa tưng bừng!
Sinh Thần Yến của Tiêu Phi, cực kỳ náo nhiệt.
Chỉ thấy Tiêu Phi ghé vào bên tai Kỳ Trinh đế nói gì đó, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía Kỷ Vân Thư.
Chờ sau khi ca múa dừng, mọi người liền bưng chén rượu lên, nói một tiếng: "Hoàng thượng vạn tuế, Tiêu Phi phúc thọ an khang."
Đương nhiên, Tiêu Phi cũng nói vài câu khách khí.
Kỳ Trinh đế ngoài miệng tươi cười, nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư, hỏi Cảnh Dung: "Vị này chính là kỳ nhân ngươi từng nói tới?"
Cảnh Dung đứng dậy, cúi đầu: "Vâng, người này họ Kỷ."
"Kỷ tiên sinh?" Kỳ Trinh đế cười cười, nhìn về phía Kỷ Vân Thư, hỏi: "Ngươi có bản lĩnh tới điều tra 《Lâm Kinh Án》?"
Kỷ Vân Thư đứng lên, cúi đầu, "Thảo dân chỉ là một họa sư nho nhỏ, được Dung Vương coi trọng mà thôi, cũng không phải là kỳ nhân nào."
"Những ngày gần đây bổn cung nghe nói, trong kinh thành có không ít tiểu thư danh gia mất tích, Kinh Triệu Doãn và cả Đại Lý Tự đã tra xét rất lâu cũng không tra ra được gì. Nếu Dung Vương cực lực đề cử Kỷ tiên sinh tới tra 《Lâm Kinh Án》, nói vậy, chắc cũng có chỗ hơn người. Không bằng, vụ án lần này hãy giao cho Kỷ tiên sinh điều tra xem. "
Nói xong, nghiêng người dán mình vào Kỳ trinh đế bên cạnh và quấn quanh cánh tay hắn, giọng nhẹ nhàng tiếp tục nói: "Hoàng thượng, kiến nghị của thần thiếp, cũng coi như là khảo nghiệm Kỷ tiên sinh. Rốt cuộc, vụ án Ngự Quốc Công liên quan tới hoàng thất, không thể chỉ nghe Dung Vương đề cử một phen, đã lập tức giao vụ án này cho Kỷ tiên sinh, đúng không? Hoàng thượng cảm thấy thế nào?"
Phải thừa nhận rằng, Tiêu Phi có thể sống trong hậu cung cho đến bây giờ, không chỉ dựa vào thủ đoạn, chỉ số thông minh cũng chiếm một phần không nhỏ.
Kỳ Trinh đế vừa nghe xong những lời này, suy nghĩ một lúc, gật gật đầu.
Lập tức lên tiếng: "Tiêu Phi nói rất đúng." Sau đó nói với Cảnh Dung: "Cảnh Dung, trẫm cảm thấy kiến nghị này không tệ. Hãy để Kỷ tiên sinh điều tra vụ án mất tích lần này, nếu như hắn có thể điều tra được, trẫm sẽ tin tưởng năng lực của hắn có thể điều tra ra vụ《Lâm Kinh Án》."
Sắc mặt Cảnh Dung có chút khó xử, nhìn thoáng qua Kỷ Vân Thư. Hắn biết, nàng tới kinh thành với hắn, chỉ để điều tra vụ《Lâm Kinh Án》, hiện tại bảo nàng tra vụ án mất tích, chính là nằm ngoài kế hoạch.
Với tính tình cao ngạo của nữ tử này, sợ nàng sẽ không đáp ứng, đúng không?
Tuy nhiên, Kỷ Vân Thư đã vòng qua bàn trước mặt, đi đến giữa đại điện, nâng theo áo choàng, quỳ xuống.
Hai tay chắp ở trước ngực, cúi người xuống, ánh mắt tràn đầy quyết tâm mạnh mẽ.
"Nếu như Hoàng thượng và Tiêu Phi nương nương để thảo dân điều tra vụ án mất tích, thảo dân sẽ tiếp nhận vụ án này. Tuy nhiên, thảo dân muốn thêm vào đó một điều kiện."
Điều kiện?
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!
Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào dám nói điều kiện ở trước mặt hoàng đế.
Xem ra người này không còn muốn sống nữa!
Ý cười trên miệng Cảnh Diệc càng thêm nồng đậm, chén rượu chuyển động trong tay, muốn nhìn thật kỹ cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Trong khi Thái tử ngồi đối diện, lại không tâm không phổi, thật sự giống như đang nhìn xem một vở hài kịch, khóe miệng mang theo tươi cười cực kỳ khinh bỉ.
Thái tử thầm nghĩ, người này chỉ sợ đã chọc giận phụ hoàng, không thể không chém, tốt nhất, cũng nên chém luôn cả Cảnh Dung.
Ngu ngốc!
Đối với Cảnh Dung lúc này, hắn chỉ cẩn thận đánh giá thần sắc của phụ hoàng mình.
Đầu tiên, trên gương mặt Kỳ Trinh đế mang theo vài phần u ám, nhưng sau đó giãn ra nụ cười, mang theo vài phần tò mò, hỏi Kỷ Vân Thư: "Ngươi muốn nói điều kiện với trẫm? Thú vị! Ngươi nói xem, đó là điều kiện gì?."
Kỷ Vân Thư ngẩng đầu, thờ ơ nói.
"Nếu như thảo dân có thể tra ra vụ án mất tích trong kinh thành lần này, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, ân chuẩn về vụ án Ngự Quốc Công phủ, cho phép khai quan nghiệm thi."