Mộ Nhược đã bắt mạch xong, cảm thấy vô cùng ồn ào.
Hắn đặt bàn tay mảnh khảnh của Chiên Mạt vào trong chăn, gói ghém thật kỹ, sau đó ấn ấn trên huyệt Thái Dương của mình.
Bầu gánh nhìn thấy vậy, nhanh chóng tiến lên hỏi, "Công tử, thế nào rồi?"
"......"
"Rốt cuộc là thế nào rồi?"
"......"
Khuôn mặt Mộ Nhược vô cảm, đứng lên đi tới cạnh bàn, uống một ngụm nước.
Sau đó hắn thờ ơ nói một câu, "Yên tâm, cô nương này không chết được."
Lời này vừa mới nói ra, trái tim đang treo lơ lửng của bầu gánh cuối cùng được thả lỏng xuống.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
"Nhưng...... trong khoảng thời gian này chỉ sợ phải nằm trên giường không dậy được."
"Nằm trên giường không dậy được? Điều này khó mà làm được. Ngày mốt là đại thọ Trương lão gia, chúng ta phải đến đó hát tuồng. Nếu như chậm trễ, chúng ta sẽ tổn thất rất nhiều. Không được, điều này tuyệt đối không được." Bầu gánh lo lắng đến nỗi trừng mắt, "Công tử, không phải ngươi là đại phu hay sao? Ngươi nhất định phải cứu Chiên Mạt, nàng không thể bệnh được."
Mộ Nhược cười lạnh.
Tiểu cô nương vẫn luôn nghẹn ngào khóc lóc thút thít bước tới, "Công tử, tỷ tỷ nhà ta rốt cuộc bị sao vậy?"
"Không tốt." Mộ Nhược lắc đầu.
"Không tốt? Tỷ tỷ nhà ta sẽ không sao chứ?"
Mộ Nhược bình thản nói, "Tim mạch suy nhược, sinh ra đã mang bệnh trong người, không có căn cơ, vì thế không trị tận gốc được. Hơn nữa nàng còn dùng phật sâm trong một thời gian dài, dược này vô cùng lạnh. Hàn dược vào trong cơ thể, tim mạch suy nhược không chịu được gió. Hơn nữa nữ nhân là âm tính, vốn nên âm dương điều hòa mới đúng. Ngoài ra, còn có các tĩnh mạch chi phối trên cơ thể người, trên là mạch nóng, giữa là mạch lạnh, dưới là mạch chết. Tương ứng với chúng, một kỵ nước, hai kỵ lửa, ba kỵ gió. Đây đều là những mạch cơ bản thường có, bất cứ một mạch nào bị gián đoạn, cơ thể sẽ giống như bị chặt đứt xương cốt, mất máu. Tuy nhiên, cô nương nhà ngươi có hai mạch bị xáo trộn, mạch lạnh và mạch chết. Muốn chữa trị, khó càng thêm khó. Nhưng nếu không chữa trị, trong vòng nửa năm, có thể sẽ chết."
Cái gì?
Trong vòng nửa năm, có thể sẽ chết?
Mọi người đều bị dọa sợ.
Bầu gánh sợ tới mức hai chân nhũn ra, nếu không có người bên cạnh đỡ lấy, đoán chừng ông ta đã đặt mông ngồi trên nền nhà.
Mộ Nhược nói chuyện vốn rất dứt khoát, từ trước đến nay không thích vòng vo.
Khi tâm tình hắn tốt, hắn sẽ xem bệnh cho những người tới Dụ Hoa các tìm thầy trị bệnh, nhưng bởi vì miệng hắn quá độc, nếu bệnh không trị được hắn sẽ không khéo léo nói với người bệnh, mà là sẽ nói thẳng ra.
Những người bệnh đó không tiếp thu được, cuối cùng đều sợ tới mức chết khiếp.
Bầu gánh nói giọng run rẩy, nói, "Công tử, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho nàng, nếu không có nàng, gánh hát này của ta cũng kết thúc."
Ông ta dùng sức vỗ lên đùi mình!
Tam nương luôn trầm mặc dựa vào chiếc tủ bên cạnh, đột nhiên nói một câu, "Đúng vậy, nhất định phải cứu sống. Nếu người này chết ở khách điếm của ta, quan phủ điều tra tới đây, khách điếm này của ta cũng gặp nạn." Nàng ta cầm cây quạt phe phẩy vài cái!
Mộ Nhược hỏi bầu gánh, "Phật sâm, ai đã bảo nàng dùng nó?"
"Đại phu từng nói, dùng phật sâm, có thể dưỡng bệnh."
"Lang băm." Mộ Nhược mắng, "Sau này không được dùng phật sâm nữa, đợi lát nữa ta kê một phương thuốc, ngươi đi mua dược, có lẽ trong khách điếm có dược liệu dự phòng, chờ lát nữa hãy nấu một chén cho nàng uống. Cứ mỗi hai ngày dùng một lần, trong vòng nửa năm không được dừng, nếu không, Thiên Vương lão tử cũng không giữ được mạng của nàng."
Bầu gánh vui sướng, "Vâng vâng vâng, đa tạ công tử, đa tạ công tử."
Rất nhanh, Mộ Nhược viết ra một phương thuốc giao cho ông ta, tam nương đi tới nhìn thấy, nói, "Thật đúng là vừa khéo, những dược này trong khách điếm của ta đều có."
Nói xong, nàng ta giao tờ giấy cho một tiểu nhị, bảo hắn đi lấy dược, nấu xong thì đưa lên đây.
Vở kịch kết thúc, Cảnh Dung cũng không cần ở lại.
Khi Cảnh Dung đang chuẩn bị rời đi ——
Một hán tử của gánh hát vọt lên, trong miệng gào một tiếng, "Không hay, bầu gánh, không hay."
Bầu gánh nhanh chóng chạy từ bên trong ra ngoài, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cái rương của chúng ta...... bị trộm mất rồi."
"Ngươi nói cái gì? Cái rương bị trộm rồi? Đó là bảo bối kiếm cơm của chúng ta." Bầu gánh xanh mặt, lo lắng đến mức lập tức toát mồ hôi đầy đầu, tiếp tục truy vấn, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hán tử kia thở hổn hển, nuốt nuốt nước miếng nói, "Ta...... ta cũng không biết, vừa rồi ta đau bụng nên đi nhà xí, sau khi quay về thì không nhìn thấy ba cái rương đặt ở sau hậu viện, vì vậy ta nhanh chóng chạy tới đây thông báo."
Bọn họ nên làm gì bây giờ?
Phản ứng đầu tiên của bầu gánh chính là chất vấn tam nương, "Bà chủ, những thứ này ta để ở trong tiệm của bà, bà nên giải thích thế nào với ta?"
Tam nương sững sờ một chút, thầm nghĩ, không có khả năng, mình đã phân phó xuống, không cho phép người phía dưới động thủ, tại sao lại xảy ra chuyện mất đồ?
Vì thế nàng ta nói, "Ta nói này lão bầu gánh, ngươi đừng đổ việc này lên đầu khách điếm chúng ta. Lúc các ngươi tiến vào ta đã nói rồi, khách điếm này có rất người nhiều, tự mình phải bảo quản tốt đồ của mình."
"Ngươi......"
"Nơi đây là vùng núi hoang vu bên ngoài, mấy cái rương kia của ngươi thật sự cồng kềnh, nếu như bị trộm, đoán chừng bọn trộm cũng không thể chạy xa. Ta thấy, ngươi vẫn nên ra ngoài đuổi theo, có lẽ có thể đuổi kịp."
Lão bầu gánh cố gắng kìm nén cơn tức, đành phải nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy tới hậu viện xem xét tình hình.
Tam nương cũng theo sát phía sau.
Lúc này, Kỷ Vân Thư đi ra từ trong phòng, nàng cũng nghe ngóng và biết được tình hình. Lúc định đi xuống, nàng lại bị Cảnh Dung giữ chặt.
"Muộn rồi, nàng hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Chuyện không liên quan tới nàng, nàng đừng lo, đừng xen vào việc người khác, không tốt cho nàng."
Kỷ Vân Thư ngẫm nghĩ, thấy hắn nói cũng đúng, vì thế nàng từ bỏ ý định này!
Khi nàng đang chuẩn bị quay trở lại phòng.
Tuy nhiên——
Bả vai nàng bị một tiểu nhị đụng phải một chút.
Tiểu nhị nhanh chóng nói, "Xin lỗi công tử."
"Không sao."
Tiểu nhị nhanh chóng đi xuống.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư nằm ở trên quần áo tiểu nhị kia, cùng với chiếc khăn lông vẫn luôn đáp ở trên vai hắn ta.
Nàng bắt đầu trầm tư.
Vì thế ——
Nàng phớt lờ sự ngăn cản của Cảnh Dung, vẫn đi xuống phía dưới.
Không có cách nào khác, nữ nhân của mình thích xen vào việc người khác, Cảnh Dung đành phải đi theo, tránh cho nàng lại xảy ra chuyện.
Hậu viện khách điếm!
Xe ngựa của gánh hát đều đỗ ở đây, những cái rương lớn lớn bé bé cũng được dọn xuống, chất đống một chỗ.
Lão bầu gánh hô to, "Nhất định là người khách điếm trộm đồ, trong mấy cái rương kia đều đựng đồ vật quý." Nói xong, ông ta lại chuyển hướng về phía tam nương, chất vấn, "Rương mất ở trong khách điếm các ngươi, các ngươi phải chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm?
Đây vẫn là lần đầu tiên tam nương nghe thấy những từ mới mẻ như thế.
Nàng ta cười cười, sau đó uốn éo cơ thể tiến lên, sờ sờ mấy cái rương lớn, nói, "Lúc các ngươi tiến vào, ta đã từng nhắc nhở các ngươi, hiện tại mất rương, sao có thể trách chúng ta được? Theo ta thấy, rõ ràng chính là người trông coi của các ngươi đã trộm đồ?"
Nàng ta vừa nói như thế, mấy người gánh hát đều rất tức giận.
"Sao chúng ta có thể lấy đồ của mình? Những cái rương này nhất định là do các ngươi trộm rồi."
"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời này không thể nói bậy." Tam nương không vui, phe phẩy cây quạt trong tay, "Khách điếm chúng ta đã mở ở đây mấy chục năm qua, người đều sạch sẽ, sẽ không trộm đồ của các ngươi."
"Dù sao đồ mất ở trong tiệm các ngươi, các ngươi phải bồi thường."
"Buồn cười, đỗ tam nương ta là người nào, các ngươi sao không đi hỏi xung quanh một chút? Sống ở trên đời này, chưa có người nào dám khiến Đỗ tam nương ta phải bồi thường gì đó."
Mọi người trong gánh hát đều lo lắng.
Đột nhiên ——
"Những thứ này không cần bồi thường, chỉ cần lấy ra là được."
Nghe tiếng nhìn lại, Kỷ Vân Thư đang bước ra từ trong đám người.
Nàng bình tĩnh nói, "Mặc dù mất đồ, nhưng cũng chưa đi xa. Thật ra, chúng vẫn đang ở trong khách điếm này."