Vụ án Hạ Phóng tham ô, nhận hối lộ, kéo bè kết cánh tư lợi cho bản thân liên đới tới số tiền cực lớn, tình tiết nghiêm trọng, theo luật lệ của Đại Sở, dù chém đầu cũng không quá đáng.
Thế nhưng theo yêu cầu của hoàng đế, Hình bộ cứ chần chừ mãi không kết án. Nhưng dù sao chuyện này cũng phải kết thúc.
Hiện giờ cả Thẩm Nguyệt lẫn Tô Vũ đều chưa chết nhưng lại tổn thất mất một Hạ Phóng, dù thế nào đi chăng nữa, hoàng đế cũng không thể bình tĩnh nổi. Tuy rằng tội trạng của Hạ Phóng rất ghê tởm, nhưng so với tình cảnh hiện giờ của hoàng đế đúng là không đáng nhắc đến.
Hoàng đế còn có thể dùng hắn ta để bàn mưu tính kế. Người bên cạnh ông ta cứ dùng một người là thiếu bớt một người, chỉ sợ đến lúc ấy không còn người nào dùng được, ông ta sẽ càng gò bó.
Đợt này Hạ thừa tướng vì chuyện của Hạ Phóng mà suy nghĩ nhiều đến đổ bệnh, nằm liệt trong nhà. Những ngày này ông ta vẫn luôn dưỡng bệnh ở nhà, chưa từng lên triều.
Hạ thừa tướng cũng biết cục diện ngày hôm nay là do một tay Hạ Du thúc đẩy, ngay khi ông ta còn sống mà hai thằng con trai huynh đệ tương tàn khiến ông ta không thể yên lòng, cũng vì thế mà bệnh cứ dai dẳng tái đi tái lại, không thấy chuyển biến.
Hoàng đế nghĩ tới nghĩ lui bèn đích thân hạ giá Hạ phủ, thăm Hạ thừa tướng.
Ông ta thấy Hạ thừa tướng quả thực đã nhiễm bệnh rề rề, mái tóc điểm bạc, uể oải vô lực, đến cả nếp nhăn trên gương mặt cũng nhiều hơn hẳn, như thể mới qua một đêm đã già đi cả chục tuổi.
Hoàng đế cảm khái: “Mới vài ngày không gặp, diện mạo tiều tụy của ái khanh khiến trẫm vô cùng đau lòng”.
Hạ thừa tướng đáp: “Lão thần cảm tạ và nhớ ơn hoàng thượng đã quan tâm, hoàng thượng giá đáo, lão thần không nghênh đón từ xa, là lỗi của lão thần”.
“Hiện giờ ái khanh đổ bệnh đến mức này, vài lễ nghi rườm rà nên miễn đi. Bệnh đến như núi lở, ái khanh nhất định phải chú ý đấy”.
Hạ thừa tướng lòng đầy âu lo, hoàng đế làm sao mà không biết, thế nên mới nói: “Hôm nay Hình bộ lại thượng tấu, hi vọng nhanh chóng kết án cho vụ án của Hạ Phóng, bách tính ở bên ngoài cũng trông mong, hi vọng triều đình nhanh chóng đưa ra một câu trả lời xác đáng”.
Hạ thừa tướng mặt mày ảm đạm và đau đớn.
Hoàng đế lại thở dài: “Hạ Phóng trước nay vẫn luôn là thần tử đắc lực bên cạnh trẫm, tuy trẫm rất đau lòng, nhưng suy cho cùng cũng không nỡ, càng không nhẫn tâm nhìn ái khanh mất con rồi đổ bệnh không dậy nổi”.
Hạ tướng mơ hồ nghe ra ẩn ý khác trong lời nói của hoàng đế nên lên tiếng: “Có thể được hoàng thượng quan tâm, lão thần vô cùng cảm kích”.
Hoàng đế dứt khoát nói rõ: “Nếu Hạ Phóng không phải chủ mưu của vụ án này, tuy hắn ta có tội nhưng không đáng chết. Ái khanh, trẫm thật sự không đành lòng nhìn ngươi kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên làm như thế nào, chắc hẳn trong lòng ái khanh đã rõ”.
Hạ tướng hoảng sợ: “Lão thần không dám cầu xin hoàng thượng miễn tội cho đứa con trai hư hỏng này, luật lệ Đại Sở rành rành ở đó, lão thần không thể cố tình vi phạm, nhưng liệu hoàng thượng… có thể khai ân không ạ?”
Hoàng đế chắp tay nói: “Trẫm cũng không muốn Hạ Phóng chết đi như vậy”.
Sau khi hoàng đế rời đi, Hạ tướng như vừa uống thuốc tăng lực, ông ta không để ý đến bản thân đang bệnh nặng, miễn cưỡng chống đỡ chạy vạy tìm giúp đỡ khắp nơi.