Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 207: C207



Tần Như Lương không vui nói: “Nhận xét về ngoại hình của một người đàn ông không phải là việc mà một công chúa đã xuất giá nên làm”.

Hắn ta gần như rít qua kẽ răng ba chữ “đã xuất giá” này.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, người kia càng không chịu quay lại cho nàng xem mặt thì nàng lại càng muốn xem.

Kết quả là Thẩm Nguyệt đã vô tư huýt sáo để đánh động bóng lưng của vị sư phụ kia.

Bóng lưng kia khẽ khựng lại một chút.

Không chỉ hắn nghe thấy mà các hoàng tử công chúa đang học bài cũng nghe thấy tiếng huýt sáo, tất cả đều bỏ sách xuống rồi nhìn xung quanh tìm nơi truyền ra tiếng huýt sáo.

Tần Như Lương ngay lập tức nắm lấy tay Thẩm Nguyệt rồi xoay người rời đi.

“Này, ngươi vội vàng cái gì, ta chỉ muốn xem hắn quay đầu lại trông như thế nào thôi”.


“Cô lỗ mãng như vậy, quấy rầy các hoàng tử công chúa đang học, không sợ chuyện này truyền đến tai hoàng thượng hay sao?”, Tần Như Lương lạnh lùng nói.

Thẩm Nguyệt bị buộc phải rời đi cùng với Tần Như Lương nhưng vẫn cố liếc mắt nhìn lại.

Dường như nàng đã thấy người đàn ông trong điện xoay người lại nhưng Tần Như Lương bước đi quá nhanh khiến cho nàng không thể nhìn rõ được.

Ôi, thật đáng tiếc.

Chỉ bóng lưng thôi mà cũng đẹp như vậy thì người đó chắc chắn là một mỹ nam.

Thẩm Nguyệt đột nhiên lại giật mình, tự nhiên cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ.

Sao nàng lại đột nhiên cảm thấy… bóng lưng đó giống Tô Vũ đến vậy?

Nhưng làm sao có thể, Tô Vũ làm sao có thể xuất hiện trong cung?


Trong nháy mắt, Tần Như Lương đã kéo nàng ra khỏi khu vực đó, nàng tức giận nói: “Buông ta ra, ta tự mình đi”.

Tần Như Lương không những không bỏ tay nàng ra mà còn siết chặt các ngón tay của Thẩm Nguyệt, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng như để cho người khác nhìn thấy.

Các hoàng tử công chúa trong cung tiếp tục học bài.

Tô Vũ hơi nghiêng người, đôi mắt dài hẹp nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt bên ngoài cửa sổ, thấy Tần Như Lương đang nắm chặt tay nàng thì cũng không tỏ thái độ gì.

Gió từ cửa sổ thổi vào làm tà áo quan bào của hắn tung bay, da hắn trắng như bạch ngọc, hai mắt đen láy sâu thẳm.

Thẩm Nguyệt vội vàng quay đầu lại lần nữa những vẫn không nhìn rõ gương mặt hắn, nếu không cũng sẽ không muốn quay lại nhìn thêm lần thứ ba.

Nhưng hắn thì vẫn có thể nhìn theo bóng lưng nàng biến mất ở cuối con đường ngô đồng.

Sau khi rời khỏi Viện Thái Học, Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.

Ngự thiện buổi trưa đã đến gần, nàng cùng Tần Như Lương rời khỏi ngự hoa viên đến nơi dùng thiện cùng hoàng thượng.

Đã nửa ngày trôi qua, hoàng thượng cũng không tiếp tục giữ hai người ở lại trong cung. Trước khi đi ông ta chỉ giữ Tần Như Lương ở ngự thư phòng hỏi chuyện một chút.

Hoàng đế nói: “Hôm nay nhìn thấy ngươi cùng Tĩnh Nguyệt quả thực có chút khác xưa, nhưng nàng cũng rất xứng với cái tên Tĩnh Nguyệt. Chuyện mất trí nhớ là thật hay giả thì vẫn chưa có kết luận tuyệt đối”.