Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 287: C287



Đại phu trợn tròn hai mắt, nỗi sợ hãi dần dần hiện hữu.

Ông ta vừa mở miệng định nói thì không biết Tô Vũ đã nhét cái gì vào miệng ông ta, sau đó ông ta liền cảm thấy cái lạnh thấu xương chạy thẳng từ yết hầu xuống tim phổi.

Ánh mắt Tô Vũ nhìn ông ta sáng lên dưới ánh nến, ánh nến vàng lẽ ra phải khiến cho không gian sáng sủa ấm áp nhưng cuối cùng lại khiến cho đại phu lạnh hết cả sống lưng.

Tô Vũ nói: “Vậy thì ta có thể cho rằng ngươi nhất thời hứng khởi cho nên mới cảm thấy tử hà xa có thể dùng làm thuốc dẫn giải độc”.

Nói xong, những ngón tay đang dùng lực của hắn mới dần buông lỏng.

Đại phu ngã xuống đất, vừa thở hổn hển vừa ho dữ dội, cố gắng khạc ra thứ mà mình vừa nuốt vào.

Nhưng ông ta ho đến đỏ cả mắt cũng không thể phun ra được thứ gì, cho nên ông ta không khỏi run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi đã cho ta ăn cái gì?”

“Tỏa Thiên Hầu”.

Gương mặt đại phu tái đi, sau đó ông ta ho khan đến mức không đứng dậy được, cơ thể chậm rãi ngã nhào xuống đất.


Độc tính phát tác khiến cho gương mặt của ông ta vặn vẹo thống khổ, thất khiếu dần dần chảy ra máu đen.

Tô Vũ đã kiểm soát độc tính một cách hợp lý, sẽ không để ông ta chết ngay lập tức. Nhưng độc tính phát tác chắc chắn sẽ kịch liệt hơn nhiều so với tình trạng của Liễu Mi Vũ.

Tô Vũ nói: “Ngươi chỉ có thời gian một nén hương”.

Đại phu ngẩng đầu lên, máu từ thất khiếu chảy ra trông vô cùng kinh người: “Cứu… Cứu ta…”

Tô Vũ thản nhiên nói: “Mau viết lại đơn thuốc giải độc mà ngươi viết cho nhị phu nhân phủ tướng quân đi”.

Đại phu lúc này không còn quan tâm đến bất kỳ điều cấm kỵ nào trong nghề y nữa, ông ta khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất, lấy giấy bút và bắt đầu viết bằng bàn tay run rẩy.

Tô Vũ nhìn lướt qua đơn thuốc rồi nói: “Có cần ta chiếu theo đơn thuốc này đi chuẩn bị thuốc giải cho ngươi không?”

Hắn vừa dứt lời thì đại phu đã quỳ xuống run rẩy nói: “Đây không phải là thuốc giải gì cả, tử hà xa không thể làm thuốc dẫn giải độc… công tử tha mạng, không phải ta muốn làm như vậy… đều là bọn họ bắt ta làm như vậy…”


“Là nhị phu nhân… là ả ta bắt ta phải làm như vậy… thuốc giải, thuốc giải…”

Sắc mặt của Tô Vũ rất khó lường, chính đơn thuốc cần dùng tử hà xa này đã khiến cho A Nguyệt và đứa trẻ suýt chút nữa mất mạng.

Đại phu không ngừng chảy ra máu đen, nằm ngửa co giật trên mặt đất.

Tô Vũ buông lỏng mấy ngón tay, đơn thuốc rơi xuống như một chiếc khăn tay phủ lên gương mặt của đại phu, chậm rãi bị máu đen thấm qua.

Tô Vũ xoay người bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Ngoài trời đêm nay có ánh trăng rất sáng.

Ở Trì Xuân Uyển, Thảm Nguyệt và đứa trẻ đã ngủ được một lúc.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thôi thị quen tay mở cửa phòng, quả đúng là Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn thoán qua bên giường rồi nói nhỏ với Thôi thị: “Lấy một cái chậu mà nàng thường không dùng đến để mang nước vào đây. Ta phải rửa tay”.

Thôi thị liền đi ra ngoài lấy nước và di tử (giống như xà phòng ngày nay) vào trong.

Tô Vũ không vội vàng đi tới bên giường, khi Thôi thị bưng nước tới, hắn nhẹ nhàng đứng bên cạnh giá gỗ ngâm tay vào nước, sau đó mới chậm rãi dùng di tử rửa sạch.