Thấy tình hình không ổn, chưởng quản của Bách Nguyệt lâu mới chạy ra đứng giữa đài, khuyên giải hai vị đại lão.
“Hai vị điện hạ, có gì từ từ nói, Bách Nguyệt lâu của bọn ta chỉ là quán ăn làm ăn nhỏ, không chịu được sự xung đột của hai vị đâu. Hay là như vậy đi, mỗi bên nhường nhau một bước như thế nào?”
Lãnh Dạ Cẩn và Lãnh Cung Tân là người trãi qua rất nhiều cuộc xung đột còn gay gắt hơn như thế nữa, chuyện hồi nãy chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con, không đáng để trong lòng.
Chẳng qua bọn họ chỉ đang muốn thăm dò lẫn nhau mà thôi. Nếu đã không dò được gì, cùng nên thu tay.
Vừa hay chưởng quản Bách Nguyệt lâu đi ra hòa giải, bọn họ cũng nhanh chóng thu tay, mỗi người một đường mà về.
Lãnh Dạ Cẩn trở về đến phủ, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Quản sự chạy ra đón chàng, nhìn thấy quản sự khom người hành lễ, hắn mở miệng hỏi “Nàng ấy về chưa?”
Quản sự thoáng chốc ngu ngơ, nàng ấy mà điện hạ chỉ là ai a?.
Cũng không thể trách ông được, ông rất ít khi nào nghe được điện hạ hỏi về ai, bây giờ khi nghe điện hạ hỏi về “nàng ấy”, đầu óc của ông không được linh hoạt.
Nhưng rất nhanh ông đã nghĩ ra, liền báo cáo “Ân Dương huyện chủ vẫn chưa về”
Sao giờ này nàng ấy còn chưa về nữa, chẳng lẽ bị người của Tần vương bắt lại sao?
Lãnh Dạ Cẩn suy nghĩ miên man, có chút không yên tâm, vừa mở miệng định phân phó Phong Vũ đang đứng ngay bên cạnh, phái người đi điều tra Sở Băng Nghiên đang ở đâu.
Lúc này, Tinh Tứ từ trên trời nhảy xuống, quỳ một chân hành lễ với Lãnh Dạ Cẩn.
Lãnh Dạ Cẩn nhìn thấy hắn một người trở về, nhưng vẫn không thấy Sở Băng Nghiên thì nhíu nhíu mày hỏi “Nàng ấy đâu? Sao chỉ có một mình ngươi quay về?”
Tinh Tứ quỳ dưới đất nghe vậy liền biết phủ mà lúc sáng chủ tử nói là phủ nào rồi.
Hắn càng cúi thấp đầu kể lại sự việc.
Lãnh Dạ Cẩn nghe xong toàn thân như toát ra khí lạnh, khiến người kế bên không rét cũng tự run.
Phong Vũ và Tinh Tứ đứng bên cạnh bỗng nhiên lạnh sống lưng.
Đặc biệt là Phong Vũ, hắn vô thức lui về sau một bước. Không phải hắn sợ lạnh mà là hắn sợ bị phạt.
Lần trước, điện hạ phạt hắn dọn tịnh phòng cả một ngày, hắn ở trong cái nơi ma chê quỷ hờn đó một ngày, ngửi mùi hương ở đó đến lúc nôn hết nước chua trong bụng ra.
Mấy ngày sau, hắn cũng ăn cơm không vô, ăn cái gì vào cũng đều buồn nôn muốn ói.
Tuy lần này, hắn không làm sai gì cả, nhưng ai biết điện hạ có giận cá chém thớt, Tinh Tứ làm sai, kéo hắn cùng phạt chung không.
Tinh Tứ thì cảm thấy mình sắp xong đời rồi, nhưng may mà hắn vẫn còn biết để lại Tinh Tam quay trở lại bẩm báo nếu không đưa Ân Dương huyện chủ về mà không quay lại báo cáo thì không biết bây giờ xác của hắn nên chôn chỗ nào mới thích hợp.
Tinh Tứ vội vàng muốn chuộc tội “Chủ tử, thuộc hạ lập tức quay lại huyện chủ phủ đưa Ân Dương huyện chủ về!”
Lãnh Dạ Cẩn không lên tiếng như có điều suy nghĩ.
Lúc Tinh Tứ đứng lên tính đi về hướng huyện chủ phủ thì giọng điệu lạnh lùng đó lại vang lên “Khoan đã”
Nghe thấy giọng của Lãnh Dạ Cẩn, Tinh Tứ dừng lại xoay người “Chủ tử còn gì dặn dò. ”
Lãnh Dạ Cẩn “Ngươi đem thêm vài người qua huyện chủ phủ bảo vệ nàng ấy.”
Tinh Tứ ngơ luôn rồi, sao chủ tử lại đổi ý nhanh thế, không phải lúc nãy còn tức giận vì hắn để cho Ân Dương huyện chủ về huyện chủ phủ sao? Sao bây giờ lại phái thêm nhiều người đi cùng hắn qua đó bảo vệ huyện chủ vậy? Chủ tử làm việc càng ngày càng khó hiểu.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám nói ra, quy củ đáp một tiếng rồi theo lời phân phó của Lãnh Dạ Cẩn đi làm việc.
Vốn dĩ, chàng muốn bắt Sở Băng Nghiên về, nhưng nghĩ lại, chàng vừa mới tranh chấp với Tần vương, nếu bây giờ chàng lại đi bắt Sở Băng Nghiên về thì với tính cách khó bảo đó của nàng e là sẽ làm ầm lên cho coi.
Đến lúc đó, Tần vương liền biết được nữ nhân đánh đàn ở Bách Nguyệt lâu chính là Sở Băng Nghiên thì không ổn.
Nữ nhân này thật là cứng đầu, đợi sau này bắt nàng ấy về tuyệt đối không cho nàng ta ra ngoài nữa.
Vừa ra ngoài đã kéo không biết bao nhiêu đào hoa thối từ đâu về, khiến chàng phải dọn hết một mớ hỗn độn này.
Quyết tâm rồi, mai mốt dù nàng có đến ỉ ôi khóc than chàng cũng nhất định không cho nàng ra ngoài nữa.