Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 109: Quyết định



Edit+ beta: Văn Văn.

Đại Ninh không hề bất ngờ trước câu trả lời của Thời Mộ Dương, nếu anh ta mà bảo cô quan trọng hơn mới làm cô giật mình.

Thời Mộ Dương vẫn chưa tiến hành kế hoạch trao đổi, sắp đến lúc phải làm thì lại do dự.

Anh quay đầu nhìn chiếc ghế trên bãi cỏ, nơi có cô gái đang lấy tay che mặt, thoải mái ngồi đó. Cô ác độc, yếu đuối, không sống được bao lâu, Thời Mộ Dương biết nên vứt bỏ mớ rắc rối là cô đi để đạt được lợi ích lớn nhất, đó mới là lựa chọn chính xác nhất.

Nhưng vừa nghĩ đổi cô cho thằng đàn ông khác, lòng anh lại nặng trĩu, làm sao cũng không thoải mái.

Rồi lại nghĩ nếu mấy tên đó không đồng ý cũng không hề gì, anh có thể chê cười cô cho đã, còn đồng ý thì không biết cô nhóc nghịch ngợm này đắc ý cỡ nào. Hình ảnh ấy chắc hẳn khiến người khác vô cùng khó chịu, vậy nên kế hoạch bị gác lại.

Thời Mộ Dương không nhận ra mình vậy mà không nghi ngờ sức hút của cô chút nào.

Cô gái khốn khiếp này một khi nói lời ngon tiếng ngọt lên là khiến não đám đàn ông như không có nếp nhăn.

Anh không thả cô đi cũng không thể làm gì được cô, thế là anh rảnh rỗi nằm xuống bên cạnh cô, lấy quyển bách khoa tang lễ từ bên cạnh ra.

“Đây cô chọn đi, xem sau này muốn cái quan tài nào."

Đại tiểu thư nghe vậy ánh mắt bèn sáng lên, nhích qua xem chung với anh.

Các loại quan tài trong hình quả nhiên đều đầy đủ hết, quan tài được làm từ nhiều loại gỗ khác nhau, thậm chí có một số loại còn có chạm khắc hoa văn. Đại tiểu thư lật vài trang, hơi thất vọng.

“Sao không có quan tài màu hồng, tôi muốn màu hồng cơ. Tốt nhất có một dải ruy băng sặc sỡ bên trên, trong thì lót một lớp ren xinh xắn."

Thời Mộ Dương nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng bác bỏ: “Người không biết còn tưởng là hộp quà có thể mở, cô dẹp cái suy nghĩ đó đi."

Thanh Đoàn bị tư duy kì lạ của hai người này dẫn dắt, trong đầu nó bèn hiện lên cảnh tượng y như thế. Đại Ninh nằm trong quan tài màu hồng, quan tài được trang trí như hộp quà, ngẫm thôi đã thấy lạnh sống lưng.

“Thời Mộ Dương, tôi thấy quan tài màu đen rất hợp với anh."

“Cũng được.”

“Đương nhiên, nếu anh muốn dị hợm một chút, có thể xét đến quan tài màu xanh lá, đến lúc đó tôi chọn cái hồng, anh thì làm nền bên cạnh tôi."

“Cháu gái nhỏ, cháu không cần suy xét sớm cho chú vậy đâu.” Khóe mắt anh hơi rũ, không nhanh không chậm nói: “Cháu chết được 50 năm, biết đâu lúc đó chú còn sống rất tốt.”

Đại Ninh cười ẩn ý, Thời Mộ Dương lật tiếp một trang, thế mà còn có khung cảnh, cách thức, bày biện lễ tang. Hai người xem rất tập trung, nếu lúc này có người đi ngang qua nơi này chắc còn tưởng bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ.

Ánh mặt trời chói chang, anh nửa ôm cô gái trong lòng ngực, không kiềm được cụp mắt nhìn cô.

Đáy mắt cô vui vẻ và sống động thậm chí còn có vẻ ung dung, nhìn thế nào cũng không giống người sắp chết. Cơ thể cô ấm áp, có lẽ do đại não trì trệ, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được nếu cô nằm yên bất động, không mỉm cười sẽ có dáng vẻ ra sao.

Thời Mộ Dương “xoạt” một tiếng khép lại cuốn《bách khoa tang lễ》, tâm trạng chợt trở nên tệ vô cùng. 

Thời Mộ Dương cũng không lo sợ nhiều với cái chết, anh đi theo cha từ sớm nên đã nhìn thấy quá nhiều chuyện đẫm máu, đây là lần đầu tiên dù anh thể hiện thái độ đùa cợt vẫn khiến tim mình thắt lại đau đớn.

Buổi chiều, Thời Mộ Dương đột nhiên kêu bác sĩ lấy vài ống máu của Đại Ninh, đến tối đẩy cô vào một phòng điều trị kỳ lạ.

Đại tiểu thư nhàm chán nằm trên đó, thậm chí còn ngáp một cái.

Cô biết Thời Mộ Dương không cứu cô được.

Đợi Đại Ninh ra khỏi, quả nhiên thấy bên chân Thời Mộ Dương chất đầy tàn thuốc, đồ vật xung quanh lộn xộn, có thể thấy anh đã nổi giận không hề nhỏ.

Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh: “Này, không bằng tôi gả cho anh nhé.”

Thời Mộ Dương nhướng mi nhìn cô: “Em muốn hại tôi đến vậy sao? Muốn tôi vừa mới nhận giấy đăng kí kết hôn đã trở thành kẻ góa vợ?" 

Đại tiểu thư cười hì hì: “Không cần quan tâm tình yêu có sâu đậm, vĩnh cửu với thời gian không, chỉ cần biết đã từng có nhau.”

“Vớ vẩn.” Thời Mộ Dương hiển nhiên rất khinh thường.

Anh xua tay đuổi cô đi giống như con bướm thiêu thân đang vỗ cánh bay phành phạch.

“Đừng làm phiền, tôi đang bận suy nghĩ.”

Điều kỳ lạ là ngoại trừ khi trị bệnh, hai ngày nay Đại Ninh chưa từng gặp người nào trong câu lạc bộ. Thỉnh thoảng Thời Mộ Dương sẽ dẫn cô đi bơi ở bể bơi, thời tiết đẹp thì cả hai cùng đi tắm nắng trên bãi cỏ. Nếu trời mưa, cô sẽ ngủ nguyên cả một ngày, lúc thức dậy luôn phát hiện có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.

Có một lần cô xấu tính, thế là cố ý ngừng thở, tay chân cứng đơ. Vì muốn như thật mà còn bảo Thanh Đoàn làm cơ thể mình lạnh ngắt.

Trông y như chết rồi. 

Đại Ninh mượn góc nhìn của Thanh Đoàn dùng, tò mò quan sát phản ứng của Thời Mộ Dương.

Thời Mộ Dương sửng sốt một lúc, anh bỗng trầm mặc rồi ôm cô vào lòng.

Anh ôm cô một lúc lâu, khuôn mặt đỏ bừng bất thường. Hồi lâu sau, anh mới ôm hai má cô và bắt đầu hôn xuống.

Từ lông mi đến môi, động tác anh không hề dừng lại mà tiến thẳng một đường xuống dưới.

Động tác chưa thể nói là dịu dàng hay thô bạo, Đại Ninh càng nhìn càng nghi hoặc, gần như sắp hoài nghi có phải Thời Mộ Dương đang thử cô không.

Nhưng theo quan sát thì có lẽ anh tưởng cô chết thật.

Thôi được rồi, đến khi quần áo cô sắp không còn chỉnh tề nữa chợt nhớ đến câu nói hai ngày trước của Thời Mộ Dương-- “Ông đây không có hứng thú hiếp xác chết."

Bây giờ ai nhìn bộ dạng này của anh mà bảo không có hứng thú, cô đập chết người đó tại chỗ!

Cuối cùng cô không diễn tiếp vai xác chết được nữa, cô mở to mắt: “Anh đang làm gì thế?”

Thời Mộ Dương bình tĩnh nhìn cô, con ngươi co lại.

Nhận ra cô đang "hồi quang phản chiếu", anh kéo quần áo cô lên như không có chuyện gì xảy ra, lại trở về dáng vẻ hoang đường phóng túng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đang nhập liệm giúp em."

Tôi thật sự cảm ơn ngài rất nhiều, đây là lần đầu tiên trong đời biết có người muốn lấy nửa thân dưới để nhập liệm.

Lượng tri thức kỳ lạ bỗng tăng lên trong nháy mắt, Đại Ninh bỗng hoài nghi liệu mình chết bên người Thời Mộ Dương có phải là quyết định đúng đắn không? Chắc anh sẽ không băm cô qua lại rồi nuốt hết luôn chứ?

Thời Mộ Dương nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Anh nói là làm, kéo cô dậy khỏi giường: "Em thay bộ đồ xúi quẩy này ra đi, hôm nay đi lấy giấy đăng kí kết hôn."

Nhìn đuôi mắt anh ửng đỏ, Đại Ninh biết e là anh ta bị kích thích dữ dội rồi.

“Anh không thèm quan tâm mình sẽ thành kẻ goá vợ à?”

“Với giá trị con người của ông đây, vợ chết rồi thì lấy người thứ hai bộ khó lắm sao?”

Đại tiểu thư đá anh, trợn tròn mắt: “Tôi còn chưa chết mà anh đã nghĩ có người thứ hai?"

Gió mùa đông từ ngoài cửa sổ thổi vào, Thời Mộ Dương giơ tay chạm vào khuôn mặt cô.

“Thế thì em phải cố gắng lên, sống lâu hơn chút."

Câu nói này khác với giọng điệu gay gắt thường ngày của anh, lần đầu tiên lộ ra vẻ đau khổ và cầu xin.

Lúc này Đại Ninh mới phát hiện ngón tay anh lạnh ngắt, cũng không khá hơn lúc cô làm xác chết quan sát phản ứng của anh là bao.

Có điều cuối cùng cuộc hôn nhân này vẫn không thành, bởi vì quốc tịch của Thời Mộ Dương không phải ở trong nước, nếu thật sự muốn nhận giấy đăng kí kết hôn thì thủ tục rất phức tạp.

Đại Ninh cũng chưa bao giờ muốn gả cho anh.

Có điều nhìn thấy cảnh tượng mà mình luôn mong ngóng cũng tốt.

*

Chỉ còn chưa đến hai ngày nữa là đến tết.

Đây là năm mới cuối cùng trong cuộc đời Đại Ninh, cô mặc quần áo màu đỏ, sáng sớm đã kéo Thời Mộ Dương ra ngoài.

“Tôi dẫn anh về nhà gặp ông." Khuôn mặt cô nhỏ nhắn phớt hồng, lộ ra nhiệt độ thiêu đốt.

Cô gái kéo tay anh, trên mặt Thời Mộ Dương không muốn lắm, đến cùng vẫn bị cô kéo đi.

Hai người đều hiểu rõ, với cái sức như con mèo con của cô, nếu Thời Mộ Dương thật sự không muốn thì cô cũng không làm gì được anh.

Khi gần về đến nhà, đầu óc Thời Mộ Dương chợt tỉnh táo, cảnh giác giữ cô lại.

“Quay về!”

Đúng là mật ngọt chết ruồi nguyên cả đoạn đường, anh suýt cho rằng mình thật sự là cháu rể của nhà người ta. Thời Mộ Dương đã từng lưu lạc ở hòn đảo tội ác, làm sao ông cụ có thể chấp nhận anh.

Hơn nữa thời niên thiếu đã bị nhìn ra là loại người không ngay thẳng, Thời Mộ Dương không khỏi hoài nghi Đại Ninh đang gài bẫy mình.

Quả nhiên ánh mắt Đại Ninh chuyển động, đột nhiên chạy về phía trước.

“Cứu với! Cứu… ưm…”

Thời Mộ Dương trở tay bịt miệng cô lại, tức giận đến gân xanh trên trán nổi lên: “Em lại chơi tôi?”

Đại Ninh bị giam cầm ở trong lòng ngực anh không thể cử động, nhưng tiếng kêu to ban nãy của cô đã thành công thu hút một người trên xe.

Chiếc xe lui lại, một người đàn ông chạy ra khỏi xe.

Ánh mắt Đại Ninh hiện lên ý cười, là Ngôn Cảnh.

Cô chan chứa nước mắt vươn tay về phía Ngôn Cảnh, dáng vẻ cầu cứu và không muốn rời xa.

Thời Mộ Dương bị cô kích thích, vẻ mặt không còn ôn hòa. Lực cổ tay anh cũng tăng mạnh lên, trong lòng vốn dĩ đã có con hổ đi qua đi lại lập tức được thả ra.

“Em thích hắn?” Anh siết chặt cổ Đại Ninh, vừa hỏi một cách không tin nổi vừa quan sát kỹ sắc mặt cô.

Đại Ninh ho khan liên tục.

“Đại Đại!” Ngôn Cảnh thấy cô khó chịu như vậy, trái tim nháy mắt bị bóp chặt.

“Anh ơi cứu em.” Lần này cô không hề giả vờ khóc, cái tên điên Thời Mộ Dương này không phát bệnh thì thôi, phát bệnh một cái là xuống tay không nể nang ai.

Trong khoảng thời gian này, hai bên đã hình thành thế đối lập.

Không biết bọn Tác Nhị từ đâu chui ra còn bên Ngôn Cảnh thì thế cô sức yếu, bên cạnh anh chỉ có hai ba tên vệ sĩ đi theo anh đến đây.

Hai chữ "anh ơi" gọi vô cùng thân thiết đã giẫm mạnh vào thần kinh Thời Mộ Dương. Nghĩ đến trong khoảng thời gian này cô ăn vạ trong lòng mình, trải qua cuộc sống êm đềm ở bên mình, tất cả đều là giả dối, thật ra trong lòng chỉ muốn trở về bên cạnh Ngôn Cảnh là anh giận dữ đến sắp phát điên lên.

Tại sao hả, tôi đối xử với em chưa đủ tốt sao?

Tại sao từ nhỏ đến lớn, tôi luôn không thể lọt vào mắt em hả? 

Lòng anh như bị kim đâm, Thời Mộ Dương u ám nhìn người đàn ông đối diện, ghen ghét dâng lên dữ dội không gì tả nổi: "Giết chết hắn!"

Bọn Tác Nhị nhận lệnh, kinh ngạc xen lẫn sợ hãi nhìn về phía Thời Mộ Dương. Bây giờ họ không còn ở trên hòn đảo tội ác- nơi không có luật pháp, làm chuyện gì cũng phải trả giá đắt, đại ca điên rồi sao?

Mặc dù vậy bọn họ vẫn phải căng da đầu đi chấp hành mệnh lệnh của đại ca.

Nhưng không ngờ người đàn ông trước mắt còn khó giải quyết hơn trong tưởng tượng gấp vô số lần của họ. Dưới tình huống không rút súng, một đám người như bọn họ thậm chí còn rơi vào thế yếu.

Thời Mộ Dương nheo mắt, cũng nhìn ra một mình Ngôn Cảnh có thể chọi với cả đám, anh liếm khóe môi, tiếc là không thể mang mãng xà ra ngoài. Cô gái trong lòng ngực còn đang giãy giụa: “Thời Mộ Dương, anh dám làm tổn thương anh ấy, tôi sẽ không để anh yên đâu!”

Thời Mộ Dương nghe những lời này hận không thể bóp chết cô.

Anh huýt sáo ra hiệu cho bọn họ ngừng đánh, nếu quấy rầy đến người nhà họ Kỷ thì hôm nay anh không chiếm được chỗ hời gì.

Ngôn Cảnh nhíu mày nhìn Thời Mộ Dương: “Buông cô ấy ra.”

Hai ngón tay Thời Mộ Dương giữ chặt cổ Đại Ninh, anh dùng thêm chút lực làm Đại Ninh không nói được chữ nào.

“Cậu Ngôn.” Thời Mộ Dương mỉm cười: "Đưa cô gái này cho cậu cũng được thôi, dù sao hứng thú của tôi với cô gái này còn kém xa so với cổ phần nhà họ Ngôn mấy người."

“Theo tôi được biết trong tay cậu có ít nhất 60% cổ phần, cậu cho tôi hết, tôi sẽ không làm hại cô ta, thế nào?"

Ngôn Cảnh nhìn Đại Ninh, lòng nặng trĩu, nhất thời im lặng.

“Nhìn đi cục cưng, người đàn ông trước đây của em hình như không để ý em nhiều lắm nhỉ?" Ngón tay anh lướt qua khuôn mặt cô, giọng điệu trào phúng: “Xem ra em chỉ có thể trở về cùng tôi thôi, quỳ xuống nhận lỗi cho tốt, biết đâu em hầu hạ cho tôi và đám anh em sướng thì tôi có thể giữ mạng lại cho."

Lời này rơi vào tai Đại Ninh, cô đương nhiên biết anh cố ý chọc giận Ngôn Cảnh, hận không thể giơ ngón cái với Thời Mộ Dương đang tức đến choáng đầu! Chú nhỏ cũng quá là phối hợp!

Nhưng Ngôn Cảnh không hiểu rõ Thời Mộ Dương, hiển nhiên anh xem là thật, sắc mặt anh trắng bệch. Hai ngày trước biết Đại Ninh rời khỏi nhà, nghe đâu là cô ấy ở bên người mình thích, trái tim Ngôn Cảnh lập tức trống rỗng. Hôm nay là giao thừa, anh vốn yêu cầu xa vời là cô đã về nhà, anh muốn ngắm nhìn cô từ xa xa là được rồi. Không ngờ tình cảnh của cô lại khác xa những gì mình nghĩ.

Người ấy cũng không thích cô, thậm chí còn muốn tổn thương cô.

Thật ra không phải như lời Thời Mộ Dương nói, trong tay anh chỉ có 55% cổ phần, 27% còn lại là nằm trong tay Quan Tái Thường.

Toàn bộ cơ nghiệp của nhà họ Ngôn tất cả đều nằm trong tay anh. Anh chưa từng gặp mẹ, có biết cũng là từ trong miệng của Quan Tái Thường, biết người phụ nữ kia rất dịu dàng, rất kỳ vọng vào mình. 

Nhưng mà giờ phút này…

“Tôi đưa cho anh.” Ngôn Cảnh nhắm mắt: “Tôi đưa hết cho anh.”

Trong nháy mắt, Thời Mộ Dương nhìn cô gái đẫm nước mắt trong lòng, sắc mặt anh tái mét!