Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 14: Nữ đầu bếp (13)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói tới việc Uy Viễn Hầu quý rượu như mạng, cả nước Đại Sở không người không biết, không người không hiểu, mỗi ngày ba bữa phải có rượu hắn mới ăn cơm, đêm tuyết say rượu tí nữa thì bị đông đá chết ở ngoài trời, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là uống rượu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Hắn có chiến công hiển hách, từng ba lần cứu mạng tiên hoàng, hiện nay dù đang dưỡng bệnh ở Kinh thành, chẳng biết lúc nào sẽ về tới đông nam, nhưng cũng là nhân vật không ai dám trêu chọc. Trong tay hắn có một cái roi vàng, do tiên hoàng trước lúc lâm chung ban tặng, có thể trên đánh vua dưới giết gian thần, quyền thế cực lớn.

Để có khởi đầu tốt, mỗi người đến cửa thăm hỏi đều mang tới một vò rượu ngon cho hắn, uống rượu mà thống khoái, hắn nói chuyện cũng thống khoái, nếu rượu chất lượng kém, hắn có thể sẽ đuổi người ta khỏi cửa. Phương pháp bám lên Uy Viên Hầu nhìn như đơn giản, thực ra không phải vậy. Hắn tám tuổi theo cha xuất chinh, chín tuổi lần đầu tiên giết người, đêm đó uống được loại rượu mạnh nhất trên đời, say lớn một lần, từ đây đâm ra nghiện rượu, tới nay đã hơn ba mươi năm, có thể nói duyệt rượu vô số.

Vì vậy đa số rượu ngon hắn đã nhìn không vừa mắt, còn từng uống không ít loại rượu thượng hạng (1), muốn thỏa mãn dạ dày của hắn khó như lên trời.

Râu quai nón vì lấy lòng Uy Viễn Hầu, tiêu tốn không biết bao nhiêu vàng bạc đi mua rượu, nhưng vẫn không có hiệu quả, không ngờ gặp được Lâm chưởng quầy tay nghề kinh người, ủ được Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết, trong lòng không nén được thấy mừng như điên. Hắn khẩn cấp rời đi (2), ba ngày sau tới Kinh thành, cũng không tìm nhà trọ sửa sang một hai, lập tức đến phủ Uy Viễn Hầu thăm hỏi.

Người đưa rượu tới Hầu phủ mỗi ngày không phải mấy trăm cũng có mấy chục, quản gia sao có thể để họ đi vào, chỉ tiếp bình rượu rồi đuổi râu quai nón đi. Râu quai nón dặn đi dặn lại, nói đây là Thiên Nhật Tửu, hết sức hiếm thấy, xin quản gia hãy đưa tận tay Hầu gia, quản gia ngoài miệng đồng ý, quay đầu liền nhét bình rượu vào kho chuyên dùng để bảo quản rượu.

Cái bình vốn chỉ lớn bằng bàn tay, rượu còn không đổ đầy, ôm trong tay nhẹ bẫng, đúng là tự làm xấu mặt! Quà tặng mang tới càng ngày càng không ra gì! Ra phòng kho, quản gia phỉ nhổ râu quai nón trong lòng một phen, quay đầu liền quên sạch sành sanh, vì vậy bình rượu để yên tĩnh trên giá u tối, không người hỏi thăm.

Một bên khác, đoàn xe của Lâm Đạm tiếp tục đi theo quan đạo về phía trước, ba tráng hán vì phòng ngừa chuyện bất ngờ xảy ra lần nữa, đi theo hộ vệ từ đầu đến cuối. Bọn họ ăn bữa sáng xong muốn ăn trưa, ăn trưa xong mỏi mắt chờ bữa tối, ăn tối xong lại chạy đi hỏi Lâm chưởng quầy có đồ ăn đêm không, cuộc sống quá nhàn hạ thoải mái. Nhiệm vụ lần này họ phải làm lần này rất hung hiểm, chạy đi chạy lại mấy tháng, ba người mệt mỏi gầy đi vài cân, hiện tại đúng dịp gặp được Lâm chưởng quầy nên bù lại được hết, sắc mặt một người so với một người càng hồng hào khỏe khoắn.

Bốn ngày sau, đoàn xe tới lối rẽ vào Kinh, đi thêm nửa ngày đường là có thể vào bằng cửa Tây của thành. Lâm Đạm dừng lại ở một trấn nhỏ, tạm biệt mấy vị tráng hán. Ba người không muốn đi, nói đã giúp thì phải giúp cho trót, nhất định phải đưa Lâm chưởng quầy hoàn hảo không thiếu một sợi tóc tới Kinh thành mới thôi, thực ra là vì không nỡ tay nghề nấu nướng của cô, giở trò vô lại.

Lâm Đạm giở khóc giở cười, lại không từ chối được, không thể làm gì khác hơn ngoài cho họ lưu lại.

"Mẹ ơi, con về rồi ạ!" Cô dẫn một đám người tới một căn nhà nông nhỏ, trong sân trồng ít rau cải, nuôi một bầy vịt, còn nở đầy nguyệt quý hai màu đỏ trắng, nhìn qua hết sức ấm áp.

"Đạm Nhi, con trở lại rồi đấy à!" Tề thị đã già hơn nhiều từ trong nhà chạy ra, hốc mắt ươn ướt. Vài năm trước bà còn có thể theo con gái đi khắp nơi học nghệ, sau đó thân thể không còn khỏe nữa nên bị đuổi về Kinh thành nghỉ ngơi. Kinh thành tuy lớn, nhưng người nên gặp cuối cùng cũng sẽ gặp lại, chợt có một ngày, bà gặp một nhà lão Nhị ở đầu đường, lão Nhị lại báo cho Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp, hai người thuê đám lưu manh ngày nào cũng tới gây rắc rối, ép bà thiếu chút nữa nhảy sông.

Bà không tài nào hiểu nổi, đám người này đã cướp hết đồ của chồng bà, vì sao còn phải bức tử hai mẹ con bà mới chịu yên, cái xấu trong lòng người không thể áng chừng, bà không còn cách nào khác chỉ có thể tới chỗ này định cư, thế mới có mấy năm sống bình yên.

"Mẹ, mẹ dọn dẹp đồ đạc đi ạ, chúng ta nghỉ ở đây mấy ngày, sau đó sẽ quay lại Kinh thành." Lâm Đạm cầm gáo lên múc nước cho mọi người uống.

"Quay trở lại Kinh thành?" Tề thị có chút khiếp đảm, bà bị Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp dọa sợ, không có dũng khí đoạt lại gia sản năm đó nữa.

"Về chứ, dĩ nhiên phải về." Lâm Đạm giọng nhàn nhạt, vẻ mặt lại vô cùng kiên định. Cô đã từng thề, nhất định phải giúp nguyên chủ chống đỡ nhà họ Lâm, rửa sạch danh dự cho Lâm Bảo Điền, sao có thể không thực hiện? Trải qua mười năm du lịch, nơi này đã thành nhà của cô, cuộc đời của nguyên chủ cũng là cuộc đời cửa cô, trách nhiệm của nguyên chủ tự nhiên cũng là trách nhiệm cô phải gánh.

"Được được, vậy mẹ đi thu dọn đồ đạc, đám gà vịt bên ngoài mẹ đã nuôi hơn hai tháng, các con muốn ăn thì cứ bắt." Tề thị xoay người trở về phòng ngủ, Lâm Đạm vén tay áo lên nói: "Trưa hôm nay chúng ta ăn gà rang Đông An (3) và tiết vịt Vĩnh Châu (4)."

Mọi người tất nhiên nhiệt liệt hưởng ứng, sau đó bận rộn chuẩn bị.

Lâm Đạm bỏ gà vịt vào trong thùng nước sôi, thuận lợi nhổ lông. Nam tử khôi ngô đứng bên người cô, cúi đầu hỏi: "Ngươi và mẹ ngươi cứ phiêu bạt bên ngoài bao năm vậy sao?"

"Đúng vậy." Lâm Đạm nhỏ hết lông gà lông vịt bỏ vào giỏ trúc cất đi. Lông gà có thể dùng làm chổi lông gà, lông thịt nhỏ lại tơ có thể nhét vào quần áo giữ ấm, cũng là đồ tốt.

Nam tử nhìn chằm chằm phụ nhân kế của cô hồi lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Vậy phu quân ngươi đâu, sao hắn không ở cạnh ngươi?"

Lâm Đạm kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ tới nam tử sẽ hỏi tới vấn đề riêng tư của mình. Hắn thoạt nhìn là người trầm mặc ít nói và lạnh nhạt biết kiềm chế, hẳn sẽ không hứng thú với chuyện riêng của người ngoài mới đúng, tuy nhiên chẳng có gì hay ho để giấu cả, vì vậy cô thẳng thắn nói: "Ta chưa xuất giá, lấy đâu ra phu quân, vì tiện ra cửa ta mới búi phụ nhân kế. Ngươi cũng thấy đấy, ta chỉ có mẹ ruột là người thân, nếu gả ra ngoài, bà nương tựa vào đâu? Huống chi ta hàng năm học nghệ bên ngoài, sống lang bạt không có chỗ ở cố định, kén rể cũng không có chỗ kén."

Dứt lời cô nhẹ nhàng cười cười, thái độ rộng rãi: "Như bây giờ rất tốt, cuộc sống khó khăn nhất cũng chịu đựng được, ngày sau còn sợ gì? Chỉ cần dạy ra vài người đồ đệ giỏi giang, nửa đời sau của ta không lo không ai dưỡng lão." Nói tới đây cô dường như nhớ tới chuyện gì không tốt, ánh sáng trong mắt dần nhạt đi, cuối cùng buồn bã thở dài.

Nam tử chân mày nhíu chặt, hình như vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng không biết mở miệng thế nào. Hắn nhận lấy gà vịt, tỉ mỉ nhổ lông, thấy Lâm Đạm không có chuyện gì làm muốn đi nổi lửa, lập tức trầm giọng nói: "Ngươi vào trong nhà nghỉ ngơi, trò chuyện với mẹ ngươi đi, chuyện ở bên ngoài cứ để chúng ta làm."

Lâm Đạm nhìn vào trong nhà một cái, phát hiện Tề thị đang tha thiết nhìn mình, liền cười đồng ý. Người này nhìn qua rất lạnh lùng, thực ra lòng dạ mềm mại, là người tốt.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Đạm đưa Tề thị về phòng nghỉ ngơi, mình thì xách một hộp quà nhỏ ra cửa thăm khách. Nam tử khôi ngô sợ cô gặp nguy hiểm lập tức đi theo.

Lâm Đạm nghe tiếng bước chân quay đầu nhìn lại, không khỏi cười toe.

Nam tử nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ánh mắt lóe lên bất định.

Hai người một đường không nói lời nào, cũng không cảm thấy ngột ngạt lúng túng, ngược lại cực kỳ ung dung tự tại. Vòng qua mấy đoạn đường quanh co, quẹo vào một quan đạo, chỉ thấy bên đường có một khu dịch trạm, bên ngoài dịch trạm có một căn nhà lá, bên trong có một phụ nữ trung niên đang làm lụng, tiếng la to tướng đứng ở xa cũng nghe thấy.

Lâm Đạm đi tới phụ cận, chắp tay chào hỏi: "Vương đại tẩu, lâu rồi không thấy ngài có khỏe không? Vương đại nương sao không ở trong tiệm?"

"Ngươi là ai?" Người phụ nữ trung niên sửng sốt một hồi mới nói: "A, ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu nha đầu năm đó làm không công cho nhà ta phải không! Mười năm không thấy ngươi đã lớn tướng rồi!" Năm đó Lâm Đạm là một cô bé dáng người nhỏ gầy, lại hết sức chịu thương chịu khó, túi đậu gần một trăm cân (5) còn khiêng được, để lại ấn tượng sâu sắc cho người phụ nữ trung niên.

Lâm Đạm liên tục nói là ta, lại kiên nhẫn hỏi thăm tình huống của bà lão. Người phụ nữ trung niên liếc mắt, như là rất khinh thường mẹ chồng mình, bất kể Lâm Đạm hỏi cái gì cũng không đáp, Lâm Đạm không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mua hai bát đậu hủ viên, lại trả thừa năm văn tiền, lúc này mới hỏi thăm được bà lão bán thức ăn ở phía trước cách đó không xa, đi hai khắc đồng hồ là đến.

Mùi vị của đậu hủ viên cho thấy người phụ nữ trung niên này dùng mười năm đã học được tài nấu nướng của bà lão, nhưng chẳng biết tại sao, lại chia ra mở tiệm với mẹ chồng.

Lâm Đạm một đường vừa đi vừa hỏi thăm người xung quanh xem chuyện thế nào, trong lòng khó chịu khó nói. Vương đại nương đối đãi con dâu thật lòng, con dâu lại trở mặt không nhận người, sau khi học được tay nghề của bà liền tách ra, chẳng những bắt bà và người em trai vị thành niên ra ở riếng, còn cướp đi mặt tiền cửa hàng mưu sinh của bà.

Món ăn của Vương đại nương sớm đã có danh tiếng, lại mở ngay cạnh dịch trạm, mỗi ngày đều có khách tới, việc làm ăn tự nhiên rất tốt. Hiện tại bà mở tiệm mới, địa phương hẻo lánh, giá tiền mùi vị giống nhau, khách đương nhiên sẽ chọn nơi quen tới, dần dà, nàng dâu kia hoàn toàn thay thế bà.

Bà thu nhập ít ỏi, con trai nhỏ mấy năm trước bị ngã gãy xương đùi không có tiền chữa trị, bị tàn tật, cuộc sống thực sự rất khó khăn. Lâm Đạm khi đến chỉ thấy Vương đại nương đang đun nước, con trai bà tập tễnh đi ra đón, muốn gánh đòn gánh nặng nề lên vai, bị bà lão cản lại. Hai người con tranh mẹ đoạt ồn ào, hốc mắt đều có chút ửng đỏ, trong mắt đều là yêu thương và đau đớn cho nhau.

Thấy tình cảnh này, Lâm Đạm không khỏi ê ẩm trong lòng, không nói hai lời đi tới, cướp đòn gánh, múc nước, sải bước vào trong tiệm. Nam tử khôi ngô sửng sốt một hồi mới bước nhanh tiến tới, bưng thùng nước nặng nề lên, đổ vào giếng nước, lại đoạt lấy đòn gánh, thấp giọng nói: "Nguồn nước ở đâu, ta đi lấy, ngươi nghỉ ngơi."

"Ngay tại dưới chân ngọn núi kia, theo đường mòn là tới." Lâm Đạm ở chỗ này suốt ba tháng, mỗi ngày đều phải gánh chừng trăm cân nước, tự nhiên biết nguồn nước ở đâu.

Nam tử gật đầu một cái, không nói tiếng nào rời đi. Vương đại nương ngây người lúc lâu mới hồi hồn, giọng mang ngạc nhiên mừng rỡ: "Cháu là Tiểu Đạm? Đứa bé ngoan, mấy năm nay cháu chạy đi đâu, ta đi khắp nơi tìm cháu mà không thấy!"
(1) Nguyên văn "Quỳnh tương ngọc dịch": Một loại chất lỏng đậm đặc do mỹ ngọc chế thành, xuất hiện trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, nghe nói uống nó vào có thể thành tiên. Bây giờ dùng để chỉ rượu ngon hoặc chất lỏng đậm đặc thơm ngọt. (theo baidu)

(2) Nguyên văn "Khẩn cản mạn cản": Không ngừng làm việc hoặc đuổi theo một cách gấp rút.

(3) Gà rang Đông An:



(4) Tiết vịt Vĩnh Châu: món này thực ra không phải chỉ có tiết vịt, mà là thịt vịt xào có bao tiết vịt bên ngoài.



(5) Một cân Trung Quốc = 0,5 kg.