Phòng tổng thống trên tầng cao nhất một khách sạn.
Người đàn ông an tĩnh mà ngồi ở ghế trên gần mép giường.
Trên tay cầm một quyển sách, trên bàn trước mặt phóng một bàn cờ, mặt trên là một cái tàn cục.
Giản Vũ Bác sau khi đến kinh thành liền vẫn luôn một người ở tại khách sạn.
Trừ bỏ đi đến nơi thi đấu ở bên ngoài, anh cơ bản đều không ra khỏi cửa, cũng rất ít cùng các anh em của mình gặp mặt.
Anh có thói quen an tĩnh, cũng có thói quen ở một mình.
Điện thoại bàn của khách sạn ngay lúc này vang lên.
Giản Vũ Bác dừng một chút, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn điện thoại, ấn xuống nút tiếp cuộc gọi.
Là bàn tiếp tân gọi lại đây.
"Giản tiên sinh, bên này có vị Giản tiểu thư nói là em gái của anh, muốn đi lên gặp mặt anh."
Giản Vũ Bác tạm dừng vài giây, sau một lúc lâu mới nói, "Cho em ấy đi lên đi." Giản Vũ Bác biết chính mình ở kinh thành không thể gạt được Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh, bọn họ muốn tìm anh, tùy thời đều có thể tìm được.
Hơn nữa lúc này đây anh trở về cũng không có cố tình che giấu hành tung của mình.
Chỉ là khi biết Giản Nhất Lăng tới, vẫn làm cho anh có cảm giác ngoài ý muốn cùng kinh ngạc.
Qua vài phút, chuông cửa vang lên.
Giản Vũ Bác mở cửa, xuất hiện ở cửa thân ảnh kiều tiếu đúng là Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng trên người mặc áo len màu trắng, bên dưới mặc váy ngắn màu đen.
Phía sau lưng em ấy đeo theo chiếc ba lô màu đen hay dùng, trong tay cầm theo một hộp đồ ăn lớn.
Hai người ở cửa nhìn nhau ước chừng hơn một phút.
Sau đó Giản Vũ Bác tránh đường, để Giản Nhất Lăng cầm theo hộp đồ ăn đi vào.
Đem hộp đồ ăn đặt ở trên bàn cơm trong phòng, mở ra, bên trong đồ ăn vẫn đang còn nóng. Giản Vũ Bác đóng cửa lại sau đó nhìn thân ảnh bận rộn ở trong phòng.
"Gần đây thời tiết lạnh." Giản Vũ Bác nói.
Giản Nhất Lăng ngừng một chút, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc váy của mình.
"Có mặc." Giản Nhất Lăng giải thích.
Sau đó còn chỉ một chút vào quần legging của mình cho Giản Vũ Bác xem.
Cô không có để trần chân, có mặc một chiếc legging rất dày, chẳng qua là màu da.
Giản Vũ Bác rất ít cùng con gái tiếp xúc, đương nhiên không biết thói quen mặc quần áo của con gái.
Sau khi nhìn thấy động tác của em gái, Giản Vũ Bác nghiêng đầu qua một bên.
Giản Nhất Lăng đem đồ ăn đều bố trí tốt xong, sau đó quay đầu nhìn Giản Vũ Bác.
Giản Vũ Bác thong thả mà đi tới trước bàn ăn, ngồi xuống.
Trên bàn cơm đều là đồ ăn cho chính Giản Nhất Lăng tự mình làm.
Biết là em gái tự mình làm đem đến cho mình. Giản Vũ Bác sau một lát, chậm rãi cầm lấy chiếc đũa.
Hai anh em đều không phải là người nói nhiều, không tiếng động mà lặng im ăn bữa cơm này.
Giản Nhất Lăng làm đồ ăn đều thực ngon miệng, còn đều là những món mà Giản Vũ Bác thích.
Cơm nước xong, Giản Vũ Bác lại ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, cầm lấy sách vở.
Giản Nhất Lăng không có rời đi, đi tới phía đối diện anh, ngồi xuống.
Nhìn bàn cờ trước mặt, Giản Nhất Lăng hỏi, "Chúng ta chơi cờ được không?"
Thanh âm nhẹ nhàng, y như của cô bé trong trí nhớ kia.
Giản Vũ Bác không có cách nào cự tuyệt.
Buông sách vở, thu thập bàn cờ.
Cùng Giản Nhất Lăng bắt đầu chơi cờ.
Giản Nhất Lăng không tinh thông cờ vây, cô đêm qua mới lâm thời ôm chân Phật, đi theo Địch Quân Thịnh học tập chơi cờ vây một chút.
Tuy rằng Giản Nhất Lăng có năng lực học tập rất mạnh, nhưng mà muốn ở trên cờ vây mà so với Giản Vũ Bác thì khẳng định là không đủ. Chỉ sau chốc lát, Giản Nhất Lăng liền thất bại thảm hại.
Giản Nhất Lăng có chút ngượng ngùng.
Giản Vũ Bác nói, "Chơi cờ năm quân đi."
Giản Nhất Lăng đáp ứng, "Được."
Cờ năm quân không quá khó, Giản Nhất Lăng còn có thể đánh một trận với Giản Vũ Bác.
Vì thế sau khi hai người thu thập bàn cờ lại một lần nữa bắt đầu.