Lúc này mới qua một buổi chiều, Giản Nhất Lăng cùng Giản Vũ Bác có thể chơi nhiều ván như vậy sao?
Địch Quân Thịnh lại nhìn thoáng qua giữa ván cờ đang tiến hành, tức khắc hiểu được hơn 50 ván cờ này là hạ như thế nào.
Hóa ra cái này không phải là cờ vây, là cờ năm quân!
Nếu không nói như thế nào có thể đánh nhanh như vậy đâu?
"Để anh đánh cùng Vũ Bác ván tiếp theo đi." Địch Quân Thịnh nói.
"Ân." Giản Nhất Lăng đứng dậy, đem vị trí nhường cho Địch Quân Thịnh.
Sau khi Địch Quân Thịnh ngồi xuống, cùng Giản Vũ Bác đánh một bàn cờ vây. Đây không phải là lần đầu tiên hai người đánh cờ, nhưng mà là lần đầu tiên ở trước mặt Giản Nhất Lăng đánh cờ.
Một bên vừa hạ cờ, một bên Địch Quân Thịnh cùng Giản Vũ Bác kể ra một số chuyện xảy ra gần đây.
Địch Quân Thịnh trong lòng rõ ràng, Giản Nhất Lăng cùng Giản Vũ Bác đều là cái hũ nút, đều không phải là người sẽ chủ động khơi mào đề tài.
Hai anh em ở chung cả buổi chiều, có khả năng cũng chưa nói được mười câu.
Mà anh lại biết, kỳ thật trong lòng Giản Vũ Bác chưa chắc là không muốn biết về cuộc sống của Giản Nhất Lăng, mà Giản Nhất Lăng lại chưa chắc không muốn Giản Vũ Bác hiểu biết cuộc sống bọn họ, để anh lây dính một chút pháo lửa nhân gian.
Bọn họ hai người đều không làm, liền đành phải từ anh tới làm.
Đánh xong một ván, Địch Quân Thịnh cũng nói được không sai biệt lắm. Kết quả không hề nghi ngờ là Địch Quân Thịnh thua, trong chuyện đánh cờ, Địch Quân Thịnh muốn thắng Giản Vũ Bác trừ phi Giản Vũ Bác chủ động nhường.
"Được rồi, chúng ta về nhà đi." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng.
"Ân."
Hai người rời khỏi phòng khách sạn.
Sau khi đi ra cửa, Địch Quân Thịnh cười tủm tỉm mà nói với Giản Nhất Lăng, "Giản Vũ Bác vừa rồi có nhường một chút."
"Ân?"
"Anh ta có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng mà trong khi đánh anh ta đã vài lần nhường, kéo dài ván cờ."
Giản Nhất Lăng có chút nghi hoặc mà chớp đôi mắt.
Sau đó giống như là minh bạch cái gì.
Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh hai người vừa mới về đến cửa nhà, đang muốn vào cửa, phía đối diện liền lao tới Giản Dật Thần, một bên chạy một bên kêu cứu mạng.
"Em gái ơi cứu mạng, anh trai của anh muốn đại nghĩa diệt thân, mưu sát em ruột a!" Giản Dật Thần trốn đến sau lưng Giản Nhất Lăng.
Giản Dật Hành đứng ở cửa, liền đứng như vậy, có một cổ khí thế khiến người bình thường không dám tới gần.
Giản Dật Hành, "Em liền chỉ có chút tiền đồ như vậy?"
"Đúng! Em, em liền chỉ có chút tiền đồ như vậy!" Giản Dật Thần ở phía sau Giản Nhất Lăng nhô đầu ra phản bác lại Giản Dật Hành một câu sau đó lại đem đầu thu trở về.
Bởi vì Giản Nhất Lăng thân cao hữu hạn, anh muốn đem thân thể của mình hoàn toàn giấu ở phía sau Giản Nhất Lăng là không có khả năng, liền tính cong đầu gối cũng sẽ lộ ra một bộ phận.
"Không cần đánh nhau được không?" Giản Nhất Lăng lông mày cau lại.
Cô cho rằng hai anh em thật sự gây gỗ với nhau, vẫn là một vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Địch Quân Thịnh giải thích cho Giản Nhất Lăng, "Yên tâm đi, hai người bọn họ không phải đánh nhau, thật muốn đánh, người trốn phía sau em sẽ không có cơ hội chạy ra tới đây." Lấy một chút sức chiến đấu của Giản Dật Thần, Giản Dật Hành thật muốn đánh anh ấy, đã sớm bị đánh nằm ra mặt đất.
Giản Nhất Lăng hỏi, "Đó là vì cái gì?"
Giản Dật Thần nhỏ giọng cùng chột dạ mà giải thích, "Anh trộm một kiện trang bị của anh trai, anh ấy tức giận.."
Trên người Giản Dật Hành có rất nhiều trang bị quân dụng.
Giản Dật Hành không cho Giản Dật Thần chạm vào, Giản Dật Thần có đôi khi liền càng muốn chạm vào.
Cho nên vừa rồi, thừa dịp anh trai của anh đi tắm rửa liền trộm ra chơi.