Giản Nhất Lăng hướng bên cạnh xê dịch thân thể, nhường cho Giản Dật Hành một con đường.
"Muội muội?" Giản Dật Thần vẻ mặt như đưa đám, "Muội muội, em không thể đối với anh như vậy a.."
Sau đó hoảng sợ mà nhìn về phía anh trai của anh, "Anh, anh, em sai rồi.."
Giản Dật Hành không dao động, vẻ mặt sắc lạnh.
"Anh, em gái đang ở đây, động thủ ảnh hưởng không tốt." Giản Dật Thần lấy Giản Nhất Lăng ra làm cái cớ.
Giản Dật Hành nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, tựa hồ cảm thấy em trai nói vẫn là có một chút đạo lý.
Sau đó liền nghe được Địch Quân Thịnh từ từ mở miệng, "Tiểu Lăng đã thành niên, không ngại xem một chút bạo lực huyết tinh."
Giản Dật Thần oán hận mà trừng mắt nhìn Địch Quân Thịnh: Hỗn đản a, đại hỗn đản a! Sau đó Giản Dật Thần dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Giản Nhất Lăng, tràn đầy khẩn cầu.
Chiêu này đối với Giản Nhất Lăng quả nhiên vẫn có tác dụng.
Nhìn Giản Dật Thần cái dạng này, Giản Nhất Lăng không nỡ.
Vừa vặn Giản Nhất Lăng lại nhớ tới một chút chuyện, vì thế nói với Giản Dật Hành, "Anh chờ em một chút."
Sau đó Giản Nhất Lăng chạy vào phòng, chỉ chốc lát sau lại cầm cái hòm thuốc ra tới.
"Bôi thuốc." Giản Nhất Lăng xách theo hòm thuốc đứng ở trước mặt Giản Dật Hành.
"Miệng vết thương của anh đã đỡ rồi." Giản Dật Hành trả lời.
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Là vết sẹo, muốn xóa."
Giản Nhất Lăng biết lần trước trị liệu cho Giản Dật Hành miệng vết thương đã khép lại, hiện tại muốn xử lý chính là vết sẹo lưu lại.
Thời gian này là thời gian tốt nhất để trừ sẹo, càng kéo dài, ngược lại không dễ dàng biến mất. "Nam nhân lưu sẹo không quan hệ."
"Có thể không lưu vẫn là không lưu." Giản Nhất Lăng có chút kiên trì.
Giản Dật Thần vội nói, "Đúng đúng đúng, có thể không lưu vẫn là không lưu, vết sẹo không chỉ có khó coi, còn dễ dàng bị nhiễm bụi bẩn, vết sẹo nhăn dúm khi tắm rửa cũng đều tẩy không sạch sẽ!"
Giản Dật Thần nói xong đã bị Giản Dật Hành trừng mắt liếc nhìn một cái.
Nói ai tắm không sạch sẽ đây?
Giản Dật Hành trừng xong Giản Dật Thần lại cúi đầu nói với Giản Nhất Lăng, "Anh sẽ phối hợp với em để bôi thuốc, cơm chiều ăn ở nhà em."
Giản Nhất Lăng nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng, "Được."
Giản Dật Thần ở bên tai Địch Quân Thịnh nói nhỏ, "Thịnh gia, anh của tôi lại muốn tới nhà cậu lừa ăn lừa uống."
Địch Quân Thịnh trả lời, "Anh so với anh của anh còn lừa thiếu sao?" Khi đó Giản Dật Thần không nghĩ đến Giản Nhất Lăng sẽ cùng Địch Quân Thịnh ở bên nhau, cả ngày không có việc gì liền hướng đến nhà của Địch Quân Thịnh chạy qua, chỉ vì muốn quấy rầy hai người.
Kia cọ ăn cọ uống số lần so với Giản Dật Hành hiện tại còn muốn nhiều hơn.
"Khụ khụ." Giản Dật Thần chột dạ mà ho khan hai tiếng.
Thấy Giản Dật Hành không phản đối, Giản Nhất Lăng liền muốn cởϊ áσ của Giản Dật Hành.
"Từ từ!"
Giản Dật Hành cùng Địch Quân Thịnh đồng thời mở miệng.
"Vào nhà đi!" Giản Dật Hành vẫn là thỏa hiệp.
Sau khi vào phòng, Giản Dật Hành ở trước cái nhìn chăm chú của Giản Nhất Lăng, bỏ đi áo trên, lộ ra nửa người trên vô cùng tinh tráng của anh.
Nước da màu lúa mạch, đường cong cơ bắp thập phần rõ ràng.
Cơ ngực cơ bụng, đường nhân ngư, muốn cái gì có cái đó. Mà vị trí trước đây có miệng vết thương trên vai của anh nay đã trừ bớt sẹo.
Vị trí đó so với trước đây đã bằng phẳng hơn rất nhiều, nhưng như cũ vẫn là xấu xí.
Giản Nhất Lăng từ bên trong hòm thuốc lấy ra thuốc mỡ, đang muốn động thủ, thì bị Địch Quân Thịnh ngăn cản.
"Để Giản Dật Thần tới làm."
"Vì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Giản Dật Thần ở bên cạnh cười trộm, "Có người là đang ăn phi dấm, cảm thấy dáng người của anh trai quá tốt, so với anh ấy không bằng, cho nên không cho em nhìn nhiều."
Giản Nhất Lăng, "Người bệnh đều giống nhau."
Giản Nhất Lăng đối với thân thể trần trụi không hề có hứng thú, ở trong mắt cô đều là một bộ dáng.
Giản Dật Thần vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Địch Quân Thịnh, "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực a!"