Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Chương 210: Trở Về




Trong thành Đá Xanh, tại một chỗ ngầm trong quảng trường, có hai tòa trận truyền tống. Chung quanh hai tòa truyền tống trận có khoảng hơn mười người nữ tu ngồi khoanh chân, ngoài hơn mười nam nữ tu sĩ này ra, còn có một tòa truyền tống trận bên cạnh cũng có hơn mười người nam nữ xếp hàng đợi, tu vi những nam nữ tu này đều đang ở Trúc cơ kỳ gì đó, những tu sĩ này đều có địa vị ở Nội Hải hơn hẳn các tu sĩ cấp thấp, vì chỗ truyền tống trận ở thành Đá Xanh cho thuê này tống ra Hải Ngoại.
“Sư tỷ, trong thời gian này vì chuyện di tích Hải ngoại, mà có không ít tu sĩ Nội Hải tới đó, mấy ngày nay phí tổn truyền tống thu được nhiều hơn so với trước, nên biết nếu không phải có di tích thượng cổ xuất thế, thì tu sĩ Nội Hải cũng sẽ không tới Hải Ngoại một nơi có linh khí nghèo mạt hạng tới vậy đâu”
Một nam tu trông coi truyền tống trận cất giọng cười nói nịnh nọt với một nữ tu khác, lúc nhìn về phía nữ tu kia ánh mắt mang theo lòng ái mộ.
“Cũng không phải thế sao, một địa phương như hải ngoại thế, nếu không phải là chỗ tốt, thì ai mà đi chứ? Bình thường tu sĩ tới chỗ đó, nếu không phải không ở nổi trong Nội Hải hỗn loạn nữa, thì cũng là đắc tội với tu sĩ cao cấp bị đuổi giết, không như hiện giờ, những tu sĩ trúc cơ này đều hướng về Hải ngoại vì gần đây ở Hải ngoại lại xuất hiện di tích thượng cổ thôi” Nữ tu nói ra nhàn nhạt.
“Sư tỷ nói đúng lắm, chỉ là không rõ trong di tích thượng cổ có thứ gì tốt nữa, tiếc là chỉ có tu sĩ ở hạng Trúc cơ kỳ mới có thể đi vào, nếu không với tu vi của sư tỷ, đánh cược có thể đi một chuyến, biết đâu lại thu hoạch được lớn ấy chứ!” Nam tử thanh niên kia cười nói.
“Hừ, ngươi cho rằng chỉ có tu sĩ Trúc cơ kỳ hạn chế mới có thể đi vào di tích thượng cổ đó thì có vật tốt gì chứ? Hơn nữa trong di tích thượng cổ đó cũng chẳng có thứ tốt dễ lấy cả, muốn đồ tốt, cũng phải có vận khí tốt mới được!”
“Hả? Sư tỷ nói vậy là sao?’ Nam thanh niên đơn giản chợt nhíu mày, hỏi.
“Ngươi không biết thôi” Nữ tu kia hạ giọng nói, “Hôm đó ta vô tình nghe được thành chủ và sư phụ nói, di tích Hải ngoại ấy hẳn là một vùng đất chết, nếu không ngươi cho là vì cái gì mà lần này Hải ngoại lại tung tin chuyện di tích thượng cổ ra chứ, sư phụ và thành chủ lại không phái ngươi đi hay sao? Ta đoán chừng sư phụ và thành chủ nhất định biết rõ cái gì, nên mới không phái người đi”
“Hóa ra là vậy, vậy thế…”
Đôi sư tỷ đệ này nói lặng lẽ, lại không thấy trong đội ngũ xếp hàng có một kẻ mặc đồ đen, một nam nhân đội mũ trùm nghe thấy lời họ, mắt chợt lóe lên.
“Di tích hải ngoại à… Nhưng là chỗ đó sao?”
Nam nhân áo đen thì thào ấp úng, dung mạo giấu dưới mũ trùm cực kỳ thanh tú, rõ ràng là giống kẻ năm đó đi vào di tích cùng Lâm Nguyệt, rồi là kẻ cuối cùng sống sót đi ra – Toàn Tuyết.
“Được rồi sư đệ, thu lấy linh thạch đi, đợi lát nữa đem tống toàn bộ những người này đi, chúng ta cũng có thể thay ca với những hộ vệ khác rồi”
Nữ tu và nam thanh niên kia nói một lúc, định kết thúc cuộc nói chuyện.
“Được, lát nữa…”
Thanh niên nam tử định nói gì đó, đột nhiên có một người xuất hiện đột ngột trong truyền tống trận, rồi ánh sáng chói lòa lên.
Giọng thanh niên nam tử này chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lại.

“Ồ? Chẳng lẽ môn phái Nội Hải có người tới đây sao?”
Thần sắc thanh niên nam tử hơi kinh ngạc nhìn ánh sáng tăng mạnh trong truyền tống trận, mở miệng nói ra.
Mặc dù vị trí thành Đá Xanh ở Nội Hải, nhưng cũng là trung tâm tiếp giáp giữa Nội Hải và Hải Ngoại, hắn thân là đệ tử thành Đá Xanh, chịu trách nhiệm trông coi cả hai tòa truyền tống trận này cũng khá bận rộn, dĩ vãng ở đây có thể cần dùng tới, cũng chỉ có tòa truyền tống trận ra Hải ngoại là dùng tương đối nhiều, mà một người khác truyền tống tới, còn lại đều là do những môn phái cấp Nội Hải kia sử dụng, tọa độ bên trên cũng chỉ có môn phái trong Nội Hải kia, chẳng qua cái truyền tống trận ấy cực ít có người dùng, mấy năm nay, người Nội Hải tới đây cũng rất ít, mà gần một năm nay, chỗ truyền tống trận này chưa từng phát sáng bao giờ.
“Hẳn là người Nội Hải đến, chỉ là không rõ là môn phái nào trong Nội Hải thôi” Nữ tu nhìn thẳng vào trận truyền tống, thần sắc hơi nặng nề nói ra.
Họ ở thành Đá xanh trong Nội Hải này cũng chỉ là một thế lực nhỏ, so với những môn phái lớn ở Nội Hải kia thì kém xa, với người ở thế lực Nội Hải này, thành đá Xanh của họ thời gian qua vẫn rất cẩn thận chờ đợi.
Mà lúc đôi nam nữ tu sĩ kia nói chuyện với nhau, ánh sáng trong trận truyền tống càng ngày càng sáng rực, chỉ chớp lòe một cái, một trận nổ vang lên, đột nhiên xung quanh trận truyền tống chợt biến sắc, toàn bộ linh khí thành Đá Xanh đột nhiên điên cuồng ngưng tụ kéo đến, sau đó với tốc độ không đỡ nổi xông thẳng vào trong trận truyền tống kia!
Áp lực khổng lồ đó khiến cho trận truyền tống như chịu không nổi gánh nặng, phát ra âm thanh răng rắc, trên trận pháp khổng lồ ấy đột nhiên xuất hiện vết nứt!
Biến cố xảy ra bất ngờ, khiến cho thủ vệ bên ngoài trận truyền tống là hơn mười nam nữ tu sĩ biến sắc, tất cả vội vã đứng lên.
Thanh niên nam tử nói chuyện trước với nữ tu kia sắc mặt cũng trầm xuống, cả giận nói, “Người này thật to gan, thế mà cũng dám cưỡng chế ngưng tụ linh khí thiên địa để gia tăng tốc độ, chẳng lẽ nàng nghĩ muốn phá hủy trận truyền tống sao? Nếu trận truyền tống này bị hủy, thì dù cho nàng ta có phải là tu sĩ môn phái Nội Hải hay không cũng không gánh hết tội!”
“Sư tỷ, mặc dù trận truyền tống này là do thành Đá Xanh ta quản, nhưng mà ở Nội Hải này là do hơn mười người của các môn phái khác thiết lập nên chẳng may bị phá hủy, chúng ta sẽ bị gánh trách nhiệm tội bảo vệ bất lực đó!” Than nhiên nam tử kia kinh sợ nói ra.
Lời vừa dứt, tu sĩ thủ vệ trận truyền tống khác cũng biến sắc, vội vã lôi pháp khí ra, như lâm đại địch nhìn vào hướng truyền tống trận chằm chằm.
“Người này lớn mật như thế, dám tự tay hủy trận, mặc kệ nàng ta là ai, đều không thể bỏ qua! Ta lại muốn nhìn chút xem, đến cùng là đệ tử môn phái nào cuồng vọng như thế, thậm chí cả trận truyền tống do thế lực Nội Hải liên hợp tạo thành cũng dám hủy!”
Thần sắc nữ tu lập tức sầm lại, tay thò vào trong túi đồ lấy một thanh phi kiếm ra, chẳng chút nghĩ ngợi, trực tiếp chém thẳng về phía trận truyền tống!
Nàng ta muốn bảo vệ trận truyền tống, nhất định phải chặt đứt dính líu giữa trận truyền tống và đối phương, còn phần nàng ta phá hủy trận truyền tống đang vận chuyển kia, người trong trận truyền tống đó có thể bị liên lụy chết hay trong không gian loạn lưu không thì nàng ta chẳng thèm quan tâm!
Bọn họ chẳng qua chỉ là thủ vệ thành Đá Xanh, chức trách của thủ vệ trận truyền tống của họ là nếu trận truyền tống bị hủy, tội bị đổ lên đầu cũng chính là mấy người họ!
Cùng việc để cho kẻ kia hủy trận truyền tống thì cả nhóm phải đương nhiên chịu tội, thà rằng trực tiếp hủy thẳng trận truyền tống đi để cho tên đầu sỏ gây ra cũng chết thẳng cẳng trong trận truyền tống là hay nhất!
Mắt thấy phi kiếm sắp chém nát trận truyền tống, trên mặt nữ tu kia thoáng hiện lên tàn nhẫn! Nhưng đúng lúc đó trong trận truyền tống lại phát ra một luồng hơi thở khổng lồ động trời, mà lúc luồng hơi thở đó xuất hiện trong chớp mắt, cả trận truyền tống lập tức vỡ sụp, luồng sáng chói vừa rồi lại càng chói hơn, ngay chính giữa tâm trận truyền tống, bỗng xuất hiện hai bóng !
Hư ảnh kia sau khi hào quang tiêu tan, dần ngưng thật lại, bộ dạng cũng dần hiện rõ.
“Các ngươi…” Nhìn cả trận truyền tống sụp đổ nát vụn, sắc mặt nữ tu kia biến đổi, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện chẳng nói nên lời, mà vì hơi thở khổng lồ kia của đối phương, phi kiếm nàng ta lơ lững giữa không trung cũng chợt ngừng lại, không dám vọng động.
Mà ánh mắt những tu sĩ khác cũng vội vã nhìn lên hình dáng một người, mà ánh mắt Toàn Tuyết cũng cùng lúc nhìn lên người cô gái áo tím đó, trong nháy mắt biến sắc.
“Lâm Nguyệt! Nàng ta thế mà không chết!”
Năm đó cùng đi thám hiểm ở di tích thượng cổ, cuối cùng hắn và Lâm Nguyệt lại chia ra hai lối đi khác nhau, sau đó hắn tìm được lối ra rời đi, đi tới nội hải. Trong lòng hắn, hắn vẫn cho rằng Lâm Nguyệt đã chết ở trong chỗ di tích đó rồi, lại không ngờ gặp Lâm Nguyệt ở chỗ này.
Lâm Nguyệt ổn định tinh thần, dùng ánh mắt trong veo lạnh lùng quét một lượt, sau đó lại nhìn lên người nữ tu có tu vi cao nhất trong đám tu sĩ, hỏi lạnh lùng, “Trận truyền tống ở đây có thể đi thẳng ra hải ngoại được không?”
“BẨm tiền bối, trận truyền tống này đúng thật là trận truyền tống đi ra hải ngoại, nếu tiền nối muốn đi Hải ngoại, vãn bối sẽ mở trận pháp cho ngài ạ!”
Bị ánh nhìn lạnh băng của Lâm Nguyệt xuyên thấu xương, nữ tu kia chỉ thấy tinh thần nổ vang, thần hồn kia gần như có cảm giác sắp sụp, lập tức hoảng hốt, vội vã sợ hãi trả lời.
“Lập tức mở trận pháp ra!” Lâm Nguyệt giơ tay ném cho nữ tu một túi đựng đồ, nói lạnh lùng, “Những thứ này là đền bù tổn thất trận pháp bị hủy!”
Nói xong, chẳng thèm để ý tới nữ tu kia nữa, nắm lấy Quỷ Ngũ, đi thẳng vào trong trận truyền tống.
Toàn Tuyết nhìn thẳng vào thần sắc lạnh băng của Lâm Nguyệt, do dự chút, cũng chậm rãi đi theo vào trong trận, nói, “Lâm tiên tử, à không, Lâm tiền bối, đã lâu không gặp!’
“Là ngươi sao?” Lâm Nguyệt nhìn lướt qua người tới, nhận ra người này là Toàn Tuyết đã quen ở bên ngoài di tích Hải ngoại lúc ban đầu, long mày chau lại, thốt lên lạnh lùng, “Ngươi muốn cùng truyền tống với chúng ta sao?”
“Lâm tiền bối, vãn bối có việc cần gấp đi Hải ngoại trước, mong rằng tiền bối nể giao tình lúc trước, có thể cho vãn bối ghé chút đoạn đường!” Giọng Toàn Tuyết cung kính vạn lần, ánh nhìn về Lâm Nguyệt đầy phức tạp.
Lúc trước khi biết Lâm Nguyệt, cô gái này chẳng qua có tu vi tương đương với hắn mà thôi, còn hiện giờ, hắn chẳng qua chỉ là tu vi Kim Đan hậu kỳ, còn tu vi cô gái này đã sâu không lường nổi, số mệnh kỳ ngộ như thế, thật sự khiến người ta hâm mộ.
Toàn Tuyết là người thông minh, lúc ban đầu ở di tích thượng cổ, hắn dám tính toán Lâm Nguyệt, chỉ là bởi tu vi của mình cũng tương đương tu vi Lâm Nguyệt, nhưng giờ tu vi Lâm Nguyệt rõ ràng cao xa hơn hắn, hắn dĩ nhiên phải biểu hiện cung kính gấp mười lần với Lâm Nguyệt rồi.
“Tùy ngươi!” Lâm Nguyệt đối với người tên Toàn Tuyết này, cũng không thích, không ghét, huống chi lúc trước mặt dù Toàn Tuyết có chút tính toán với nàng, nhưng giờ nàng và Toàn Tuyết trình độ hai phía chênh lệch quá xa, nàng cũng coi thường so đo với hắn.
“Đa tạ Lâm tiền bối”

Được Lâm Nguyệt cho phép, Toàn Tuyết mừng rỡ trong lòng, lập tức lùi lại sau một bước, đứng lặng sau lưng Quỷ Ngũ, đợi trận truyền tống mở ra.
Những tu sĩ khác thấy Toàn Tuyết biết Lâm Nguyệt, cũng vội vã dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hắn, thực ra có rất nhiều người đều đi theo Lâm Nguyệt vào trong trận truyền tống, đặc biệt là có mấy tu sĩ cũng đúng lúc tới lượt họ, tiếc là khí thế Lâm Nguyệt quá lạnh, họ cũng không dám tiến lên, chỉ đành trơ mắt nhìn cả ba người trong trận truyền tống, ý gièm pha mãi.
Động tác đám người thành Đá Xanh cực nhanh, trận truyền tống nhanh chóng được mở, chỉ thấy một ánh sáng rực lên trên cao.
Mà ở trong trận truyền tống nháy mắt, hai tay Lâm Nguyệt nhanh chóng bấm linh quyết, chỉ thấy chung quanh toàn bộ thành Đá Xanh nổi lên trận gió thổi mây phun, linh khí vô số trong thiên địa nháy mắt ngưng tụ tới, tràn vào trong trận truyền tống!
Trước cảnh đó, lại xuất hiện trong mắt đám nữ tu lần nữa, chỉ thấy trong trận truyền tống sáng lòa lên, cả bóng ba người trong trận hoàn toàn biến mất trong luồng sáng lớn bộc phát đó.
Mà lúc đám người Lâm Nguyệt biến mất trong nháy mắt, trận truyền tống lại lần nữa vang lên tiếng răng rắc, sau đó cả trận pháp khổng lồ hoàn toàn không cách nào chịu nổi áp lực khổng lồ, sụp đổ nát vụn!
Trơ mắt nhìn thêm một trận truyền tống nữa bị hủy, đám người nữ tu khóc không ra nước mắt, trầm mặc giây lát, nữ tu luc này mới hồi phục lại tinh thần, bảo đệ tử môn hạ đi bảo những tu sĩ đợi bên ngoài trận truyền tống đi đi, còn mình thì trực tiếp vào thành bẩm báo với thành chủ.
Cùng lúc đó, trong không gian ràng buộc với trận truyền tống, Lâm Nguyệt một tay kéo Quỷ Ngũ, một tay nắm Toàn Tuyết mặt mũi trắng bệch, thân ảnh đó như một vũ khí sắc bén phá vỡ những luồng khí bạo ngược kia, lao nhanh như tia chớp về phía trước.
Sắc mặt Toàn Tuyết tái nhợt như tờ giấy, trong mắt ngập tràn sợ hãi, trong lòng thấy hối hận mãi!
“Nữ nhân này, đúng là điên mất rồi! TRận truyền tống này chẳng qua chỉ ngắn ngủn trong nửa khắc đồng hồ thôi, mà chút thời gian đó nàng ấy cũng không muốn đợi, thế mà dám dùng linh lực bản thân cưỡng chế phá vỡ không gian loạn lưu ràng buộc với trận truyền tống, nghĩ muốn nhanh đạt tới mục đích, chẳng lẽ nàng ấy không biết là, làm vậy chỉ khiến cho họ càng thêm nguy hiểm hay sao? Nếu không cẩn thận, họ có thể bị những luồng khí bạo ngược của không gian loạn lưu xé thành mảnh nhỏ!”
Còn phần Quỷ Ngũ, sắc mặt dù tái nhợt, nhưng vẫn còn khá hơn Toàn Tuyết nhiều, cả đoạn đường này, Lâm Nguyệt điên cuồng thế nào hắn đều thấu cả, tinh thần của hắn, cũng sợ hãi lúc mới bắt đầu, giờ thì bình tĩnh rồi.
Hơn nữa với Lâm Nguyệt điên cuồng như vậy, chẳng để ý tới an nguy của bản thân, trong lòng hắn vẫn rất bội phục, sau khi trải qua một loạt mạo hiểm, oán hận trong lòng hắn cũng bớt đi nhiều với Lâm Nguyệt.
Dù sao Lâm Nguyệt có hành vi điên cuồng như thế, hoàn toàn là vì Diêm Tinh Vân.
Hải Ngoại.
BẠch Sa Thành, trận truyền tống trên quảng trường, một luồng sáng trắng rực lên cao, theo đó là hơi thở khổng lồ truyền tới, chỉ nghe phịch một cái, trong trận truyền tống phát ra tiếng nổ ầm ầm, cả trận truyền tống gần như sắp nổ tung trong nháy mắt!
Theo trận truyền tống nứt ngang nứt dọc, có ba bóng người đột nhiên xuất hiện trong trận truyền tống!
“Khá lắm! Kẻ tới là ai, lại dám hủy trận truyền tống của bổn thành…” Nữ tu trung niên là Thủ vệ cạnh trận truyền tống tức giận quát lên.
Nhưng người đến không kịp đợi bà ta nói xong, hai trong ba người đã hóa thành luồng sáng, bay vút đi, lúc này nữ tu chỉ thấy tay nặng xuống, đã thấy trong tay cầm một túi đồ, trên không trung truyền tới một giọng nữ lạnh lùng đầy trong trẻo, “Những linh thạch này đủ để cho các người tu bổ trận pháp!”
Cầm túi đồ trong tay, lúc này trong mắt nữ tu lộ ra vẻ hoảng sợ, cả người chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm áo bào trong nháy mắt.! Người này khí tức cực kỳ cường đại…
Toàn Tuyết nhìn nữ tut rung niên đứng ngây ra tại chỗ, khóe môi lộ ra nụ cười cay đắng, thân hình chợt lóe lên, thừa lúc nữ tu này còn chưa kịp phản ứng, đã biến mất trong đám đông.
Bên kia, Lâm Nguyệt mang theo Quỷ Ngũ bay cấp tốc trên không trung, thật sự cũng không muốn chậm trễ tý nào.
“Diêm Sát bố trí trận truyền tống ở hoang đảo, là ở đâu?” Vẻ mặt Lâm Nguyệt lạnh nhạt mở miệng hỏi Quỷ Ngũ.
Bay trên BẠch Sa Thành, Lâm Nguyệt không thể không nhớ tới Bạch Băng,
Cái vị thiếu niên lúc trước ái mộ nàng, cuối cùng lại chết trong di tích. Nhưng giờ phút này trong lòng nàng lại nhớ tới Diêm Tinh Vân, chuyện cũ có liên quan Bạch Băng, chẳng qua chỉ là lướt qua trong đầu mà thôi!
Quỷ Ngũ tản ra thần thức, quét một lượt, nói, “Cách đây không xa, chừng bốn năm trặm dặm gì đo, chỉ trong nén hương chúng ta có thể tới nơi!”
Lâm Nguyệt không nói gì thêm nữa, bóng hai người như điện, hóa thành độn quang, cấp tốc bay về phía trước!
Sau một nén hương. Trên một đảo hoang nhỏ ở nơi nào đó thuộc Hải ngoại, một luồng sáng trắng bốc lên cao ngất trời sau đó chung quanh lại khôi phục lại bình yên như cũ.
**
Ba tháng sau.
Lâm Nguyệt và Quỷ Ngũ cuối cùng cũng xuất hiện ở Vân BẢo. Mấy tháng liên tục gấp rút lên đường, may Quỷ Ngũ có tu vi nguyên anh mà cũng không chịu nổi, hiện giờ hắn thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, hơn nưa trên mặt còn có chú phong sương.
Còn Lâm Nguyệt thì ngược lại, vẫn chẳng có thay đổi gì, ba tháng vội vã gấp rút lên đường, ngoài khí tức trên người nàng càng thêm lạnh lùng ra, thì cả người đã ẩn mình lại không ít, mà lúc trước vì mới vừa đột phá, chẳng cách nào ổn định lại tu vi, hiện tại cũng hoàn toàn bình ổn trở lại.
Đi vào Vân Bảo lần nữa, Lâm Nguyệt không ngừng lại, tóm lấy Quỷ Ngũ, thân ảnh chợt lóe, xông thẳng vào bên trong.
“Mang ta đi tìm huynh ấy!”
Quỷ Ngũ không giãy ra, mà nói rất tỉnh táo, “Nếu thiếu chủ mà ở Vân Bảo, thì nhất định ở trong Vân Điện!”

Lâm Nguyệt không nói nhiều, cứ đi thẳng theo hướng Quỷ Ngũ nói, mà lúc họ xâm nhập, đã kinh động tới đệ tử Vân Bảo, bởi vì trận truyền tống này mở ra, cách thủ vệ họ gần nhất, vội vã bay lên, xúm quanh hai người.
“Người nào! Dám to gan xâm nhập Vân Bảo!”
“Ồ? Là Quỷ Ngũ hộ vệ!” Đệ tử Vân Bảo bay gần tới thấy Quỷ Ngũ, thần sắc bình thường trở lại, cũng không ngăn hai người nữa, mà để mặc họ vào.
Lâm Nguyệt cũng không để ý tới những người đó, mà xông thẳng vào Vân Bảo Điện, thân hình như chớp, nhanh chóng xuất hiện trước một tòa đại điện hung vĩ.
“Chính là chỗ này!”
Quỷ Ngũ chỉ tay vào đại điện trước mắt nói, hắn nhìn thấy cửa đại điện trước mắt mở rộng, thần sắc kia hơi bất an.
Lâm Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, thả Quỷ Ngũ ra, chẳng nói câu nào xông thẳng vào.
Ở Đông Cực Hải lại lần nữa trở lại giới tu chân Trung Nguyên, nàng ước chừng dùng thời gian hơn ba tháng, mà Diêm Tinh VÂn lại sớm rời trước ba tháng, từ đó chừng khoảng nửa năm đi qua rồi, nàng không rõ hiện giờ mình chạy tới có còn kịp không nữa, nhưng vẫn có chút hy vọng, nàng sẽ không buông tha!
Suốt dọc đường đi, nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu, đó là phải nhanh, nhanh trở về gấp, nhanh trở lại ngăn cản tên nam nhân ngốc kia, không để cho hắn rơid đi!
“Diêm Tinh Vân, huynh nhất định phải đợi ta đó!”
Nhìn cánh cửa đại điện đóng chặt, Lâm Nguyệt thò tay ra run rẩy, chậm rãi ấn nút trên cửa định đẩy ra!
Dọc đường đi nàng không sợ, không bất an! Bởi vì nàng không có thời gian đâu mà đi nghĩ vớ vẩn tới những thứ đó.
Nhưng giờ nàng lại thấy khiếp đảm, tâm tình lại thấy bất an vô cùng, nàng sợ, sợ nàng tới chậm, càng sợ Diêm Tinh Vân đã rời đi rồi… Nhưng mà Lâm Nguyệt còn chưa kịp đẩy cửa đại điện, cửa điện lại có người chậm rãi tới đẩy ra!
“Diêm Tinh Vân..”
Lâm Nguyệt vô thức mở miệng, nhưng lúc nàng thấy ngươi xuất hiện trước mặt, giọng chợt dừng lại. Người xuất hiện trước mắt nàng lại là Quỷ Nhất.
Giờ phút này Quỷ Nhất, đã không còn hơi thở sắc bén lúc xưa nữa, toàn thân ngập tràn luồng bi thương nồng đậm, hắn cứ đứng lặng yên tại đó, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt, trầm mặc không nói.
Nhìn Quỷ nhất như thế, trong lòng Lâm Nguyệt dâng lên luồng bất an mãnh liệt, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm Quỷ Nhất, mãi lâu sau, mới nhúc nhắc môi, rung giọng nói, “Huynh ấy, huynh ấy ở đó…”
Quỷ Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt, cặp mắt kia lạnh băng ngập tràn luồng hận ý!
“Quỷ Nhất, nói cho ta biết, huynh ấy vẫn còn, huynh ấy vẫn chưa đi đúng không? Diêm Sát đâu? Huynh ấy ở đó, ta muốn thấy huynh ấy…”
Quỷ Nhất trầm mặc, khiến cho Lâm Nguyệt khó hiểu hoảng loạn, nàng bước mạnh lên một bước, đẩy Quỷ Nhất ra, sau đó xông thẳng vào.
“Thiếu chủ không ở đây, bảo chủ cũng không ở chỗ này!”
Quỷ Nhất bị Lâm Nguyệt đẩy một cái lảo đảo, cuối cùng mở miệng lạnh lùng nói ra. Lời Quỷ Nhất nói, thành công khiến Lâm Nguyệt phải dừng bước, nàng xoay mạnh người lại, sắc mặt tái nhợt nhìn thẳng Quỷ Nhấ, run giọng hỏi, “Họ ở đâu?”
“Ở đâu ư? Ha ha, ngươi hỏi ta họ đang ở đâu sao?” Quỷ Nhất phẫn nộ nhìn Lâm Nguyệt, lại đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, hắn ngẩng phắt đầu giơ tay lên chỉ thẳng Lâm Nguyệt, khàn giọng phẫn nộ kêu, “Nếu ngươi có lòng tới tìm ngài ấy, vì sao không đến sớm chút chứ? Chỉ cần một canh giờ buổi sáng thôi, cũng có thể tìm tới họ mà! Nhưng mà giờ, hiện giờ…”
Đôi mắt Quỷ Nhất đỏ rực máu, chẳng che giấu hận ý trong mắt chút nào, nói hận, “Họ đã đi rồi, nếu ngươi tới đây nửa canh giờ trước, thiếu chủ và bảo chủ đều phục hạ luân hồi cả rồi!”
“Đi…”
Trong đầu Lâm Nguyệt trống rỗng, hai tai đều vang lên ầm ầm, nàng kinh ngạc nhìn Quỷ Nhất, cứ phảng phất như mất hồn vậy, nói ấp úng, “Diêm Tinh Vân, …Huynh ấy… Huynh ấy đi rồi ư?..”
Hắn đã đi, đã rời khỏi nàng rồi, còn nàng vẫn chậm một bước.