Nữ Thần, Nàng Mù Sao

Chương 1: Nữ thần, nàng mù



"A Niên, cứ ngồi yên đi đừng nhúc nhích, có chuyện gì cứ nói cho chị biết, chị tới rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Quý Duẫn lên tiếng bắt chuyện, chỉ thấy người kia đang chuẩn bị đứng lên lục lọi trên bàn, Tiết Phó Niên dừng động tác một chút, kéo khoé môi có chút khô nứt rồi lại an phận ngồi xuống bàn.

Quý Duẫn sủng nịnh nàng, vội vàng bước tới lấy cốc trên bàn rót ra một ly nước, nắm lấy tay của Tiết Phó Niên, đem ly nước đặt ở trong tay Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên ngẩng đầu lên, hướng về phía Quý Duẫn mà mỉm cười, ánh mắt kia có chút trống rỗng sâu thẳm, nếu như không nhìn kỹ, Tiết Phó Niên vẫn là vị tiểu thư thế gia xinh đẹp thông minh mà đàn ông Trung Quốc muốn cưới nhất vào mấy năm về trước.

Thế nhưng vụ tai nạn xe hơi ập đến quá bất ngờ, cha mẹ nàng đều mất trong vụ tai nạn, đến khi Tiết Phó Niên tỉnh lại, mới phát hiện trước mắt mình là một mảng tối đen.

"Hồi Giang" thị trường chứng khoán của địa ốc này mấy ngày qua giảm mạnh, tuột dốc ngoài sức tưởng tượng, chủ tịch hội đồng quản trị ngồi lại bàn bạc với nhau làm sao phân chia số cổ phần trong tay Tiết Vũ.

Trong khi các đổng sự đang tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, Quý Duẫn đỡ Tiết Phó Niên đi về phía phòng họp, vừa mới nhìn thấy bộ dạng của Tiết Phó Niên, ai ai cũng nín hơi chờ đợi.

Mọi người đều hướng mắt nhìn về cô gái từng tỏa sáng ngày nào, dù cho hiện tại không thể nhìn thấy, bọn họ vẫn không thể nào ngăn được vẻ đẹp từ trong ra ngoài của Tiết Phó Niên, đó chính là tính cách điềm đạm, khí chất dịu dành, đôi mắt lệch cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp ấy.

Tiết Phó Niên ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên cười, tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ của những người ngồi ở đây, cũng không làm cô có nửa phần sợ hãi.

"Ba tôi đã đem tất cả cổ phần chuyển nhượng dưới tên tôi"

Những lời này vừa nói ra, cả phòng hội nghị như muốn nổ tung, có ai là không biết trong tay Tiết Vũ nắm nhiều cổ phần nhất, đến mức tự mình có thể mua lại toàn bộ "Hồi Giang".

Lúc này các đổng sự bấm tai bàn luận, không một chút lo sợ Tiết Phó Niên nghe được hay thấy được, đương nhiên Tiết Phó Niên không thể nhìn thấy được.

"Công ty là ba dùng hết tâm huyết trải qua gian khổ gây dựng lên vì vậy, số cổ phần này tôi không bán."

Nếu như câu nói trước đó khiến cho cả phòng hội nghị như muốn nổ tung, thì câu nói hiện tại chính là làm cho cả phòng sôi trào lên, tất cả đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn thiếu nữ chỉ mới hai lăm tuổi này.

Chính bản thân Quý Duẫn cũng không thể ngờ Tiết Phó Niên hôm nay nhờ mình đưa đến công ty, chỉ để nói một câu như vậy thôi.

Vừa nghĩ đến khi nãy Tiết Phó Niên nói ra câu đó một cách tự tin chắc chắn, Quý Duẫn cảm thấy có chút buồn cười

Rõ ràng trong lòng nàng có sợ hãi, một thân một mình chiến đấu, đối đầu với một lũ cáo già, muốn nắm chắc cơ nghiệp của cha mình trong tay, ắt hẳn vô cùng sợ hãi.

"Bác sĩ tuy nói là có thể xuất viện, nhưng sinh hoạt thường ngày sẽ không tốt như trước, mấy này chị cũng không bận việc gì, có thể chăm sóc em vài ngày, sau khi tìm được một gì giúp việc có thể chăm em, chị sẽ đi làm."

Quý Duẫn vỗ vào tay của Tiết Phó Niên, ra hiệu bảo Tiết Phó Niên có thể yên tâm.

Mà Tiết Phó Niên cũng ngẩng đầu nhẹ, trong tay nàng vẫn ôm chặt lấy ly nước lúc nãy Quý Duẫn đặt vào.

Ôm ly nước đá trong tay, lạnh đến mức khiến Tiết Phó Niên cảm thấy như mùa đông lạnh lẽo, nhưng bên ngoài rõ ràng là trời đang nắng chói chang, còn đang là mùa hè nóng bức.

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Tiết Phó Niên, Quý Duẫn khẽ thở dài, cũng không buộc nàng nói thêm gì, cô biết Tiết Phó Niên đang nghĩ gì và cũng biết nàng đang đề phòng việc gì, đương nhiên là sợ người ta đối với mình quá thốt, khiến mình cầm cổ phần trong tay bán đi mất.

Mặc dù Quý Duẫn cũng là thành viên của "Hồi Giang", hai mươi bảy tuổi chưa có tư cách leo lên được vị trí chủ tịch, nhưng hiện tại cô đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc, cũng chính là dựa vào thực lực bản thân mà leo lên trời.

Ở độ tuổi của cô mà leo được vị trí này cũng khá ổn.

Tiết Phó Niên đề phòng cô, là điều đương nhiên.

Tiết Phó Niên đợi một hồi, cho rằng bản thân không đáp lại lời Quý Duẫn có thể cô lại nói thêm gì đó, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy nói gì nữa, Tiết Phó Niên lúc này mới nở nụ cười trên khoé môi, mò mẫm tìm được góc áo của Quý Duẫn rồi lôi kéo.

"Chị Duẫn, chị đừng quá lo cho em, em tự mình làm được."

"Tự làm? Em có thể tự làm cái gì? Mới vừa biết bản thân mình không thể nhìn thấy được gì, còn không biết là nha đầu nào trốn trong chăn bông khóc lóc, suýt chút nữa đem đôi mắt làm cho hỏng luôn." Quý Duẫn một chút khách khí với Tiết Phó Niên cũng không có, tiến đến sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Phó Niên, "Em yên tâm, thời gian này chị sẽ chăm em."

"Nhưng mà......"

"Em muốn ăn gì, xuống dưới xong chị sẽ đi mua, về nhà nấu cho em."

Tiết Phó Niên căn bản vẫn còn muốn nói gì đó, nàng lại nghe thấy bụng mình rên rỉ, nàng có chút xấu hổ cúi đầu, vậy mà Quý Duẫn cũng nở nụ cười.

Quý Duẫn rất ít khi xuống bếp, cũng không biết làm nhiều món, thật ra căn bản Quý Duẫn không biết làm mấy việc này, vì để chăm Tiết Phó Niên thật tốt, cô vẫn phải tập làm từng chuyện một, mặc kệ hôm nay Tiết Phó Niên nghĩ gì, bản thân nàng cũng không nhìn được đống mỡ trong tay cô, tự mình biết là tốt rồi.

"Chị có chọn cho em một số bộ kịch truyền thanh rồi, em cứ nghe trước đi, chị đi mua chút rau xanh rồi về liền." Quý Duẫn vừa nói vừa cầm điều khiển để trong tay Tiết Phó Niên, lại điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp rồi mới ra khỏi cửa.

Hiện tại Tiết Phó Niên sống ở nhà Quý Duẫn, bởi vì Quý Duẫn không mấy yên tâm để cho Tiết Phó Niên ở nhà riêng của nàng, dù sao Tiết gia cũng rất rộng, trên lầu lại có nhiều bất tiện, hơn nữa hiện tại nàng cũng không thấy được gì. Tốt nhất nên để trong tầm mắt của mình cho dễ đang chăm sóc.

Quý Duẫn vẫn nhớ rất rõ lần thứ hai gặp Tiết Phó Niên, lúc đó Tiết Vũ vẫn còn sống, nàng vừa tan học từ trường về, lại không nhớ rõ đã để chìa khoá nhà lẻ đâu, mẹ thì vừa đi du lịch nước ngoài, đi giúp việc lại trùng hợp về quê thăm họ hàng, nàng đành tới "Hồi Giang" tìm Tiết Vũ

Nàng rụt rè hỏi Tiết tổng ở đâu, lễ tân giật mình rồi hỏi nàng có hẹn trước không, nàng lại rụt rè lắc đầu.

Lễ tân lại dứt khoát không cho vào, nhất định phải có hẹn trước mới được.

Quý Duẫn nhớ kỹ lúc đó nàng đứng một bên nhìn mình, lúc đó Quý Duẫn chỉ mới là thực tập sinh năm hai, bởi vì gia đình có quan hệ nên cô là học sinh duy nhất trong lớp được thực tập ở Hồi Giang.

Quý Duẫn lại vừa vặn lớn hơn Tiết Phó Niên ba tuổi, nên năm đó Tiết Phó Niên đang học năm cuối cấp 3, giống như vô số học sinh ở Trung Quốc, nàng cũng đã lên kế hoạch chọn con đường riêng cho mình.

Thành tích của Tiết Phó Niên xem như không tệ, tính tự giác lại cao, dù có điều kiện gia đình khá giả đi nữa nàng cũng không muốn dựa vào ba nàng hay đề xuất du học nước ngoài, thay vào đó nàng vẫn thi như toàn bộ học sinh Trung Quốc.

Quý Duẫn biết toàn bộ việc này vì lúc trước Tiết Phó Niên chính là học muội thời cấp 1 của cô, lúc đầu trường cũ của cô còn có một trường cấp 2 và cấp 3, Quý Duẫn gặp Tiết Phó Niên khi cô đang học năm 2 cấp 3, đại diện cho học sinh nói chuyện, nhìn nàng đứng trên sân khấu, đợi sau khi Tiết Phó Niên giao lưu trên sân khấu xong sẽ tới lượt cô.

Quý Duẫn vốn dĩ là muốn xem lại bản thảo trong tay, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tiết Phó Niên đoan trang hiền thục trên sân khấu, cô lại quên mất mình phải làm gì, chỉ biết ngây người nhìn Tiết Phó Niên nghiêm túc trò chuyện.

Lúc đó đôi mắt Tiết Phó Niên sáng ngời, những ánh đèn trên sân khấu như ngàn tinh hà nhỏ trong mắt nàng, càng làm cho Quý Duâcn cảm thấy như mình đang nhìn thấy Nữ Thần.

Đến khi định thần lại thì Tiết Phó Niên đã bước xuống sân khấu đang đi về phía cô, Quý Duẫn hốt hoảng như một đứa trẻ 3 tuổi đứng thất thần.

Hai người chạm mặt, Tiết Phó Niên hướng Quý Duẫn hơi gật nhẹ, còn chưa hoàn hồn xong, Quý Duẫn cũng gật đầu đáp lại, mỉm cười nhẹ.

Sau đó, đến khi Quý Duẫn tốt nghiệp vẫn chưa lần nào gặp lại Tiết Phó Niên, nhưng cái tên "Tiết Phó Niên" này lại khắc sâu trong tim Quý Duẫn.

Đều khắc sâu vào trong lòng, ngay cả nụ cười của Tiết Phó Niên, tươi mát tự nhiên như ánh nắng sau cơn mưa.

Cho nên lần thứ hai gặp Tiết Phó Niên, ba chữ đó lại xẹt qua trong đầu cô.

Quý Duẫn cũng không có ngốc, Tiết Phó Niên mang họ Tiết mà chủ tịch cũng họ Tiết, nhìn lại Tiết Phó Niên cũng có nét giống Tiết Vũ ở cái má lúm đồng tiền, hình dung ra cũng được phần nào.

Cuối cùng Quý Duẫn cũng đưa Tiết Phó Niên đi gặp Tiết Vũ, không chỉ khiến cho Tiết Phó Niên nhớ kỉ mình, cũng làm cho Tiết Vũ chú ý đến cô. //Chuột: Đúng là một mũi trúng hai đích.

Nếu sau này Quý Duẫn thăng chức nhanh như vậy, một trong số lý do đó là được Tiết Vũ chú ý rồi tiến cử.

Thực ra khi Tiết gia gặp phải tai họa này, hầu hết mọi người sẽ không nghĩ tới cô gái này sẽ đi đâu về đâu, mà chỉ hướng mắt vào "Hồi Giang".

Những người có qua lại với Tiết gia hầu hết là chủ các trung tâm mua sắm và công ty, họ không để ý đến Tiết Phó Niên mà chỉ quan tâm làm sao để có được cổ phần trong tay Tiết Vũ.

Đấu tranh công khai hay bí mật trong công ty không kém phần đáng sợ hơn mấy cuộc tranh đấu quyền lực thời cổ đại là bao.

Quý Duẫn chỉ là một giám đốc nho nhỏ, cũng không muốn nghĩ tới sẽ nắm chặt trong tay số cổ phần khổng lồ kia, cô với Tiết Phó Niên lại chẳng có quan hệ gì với nhau, chỉ nghĩ đến việc Tiết Vũ trước giờ hết lòng chiếu cố mình, nên vẫn thu dọn chút đồ, đêm theo vài thứ đến bệnh viện thăm Tiết Phó Niên.

Lúc đó, Tiết Phó Niên vẫn đang trong tình trạng hôn mê, sắc mặt tái nhợt kia có thể so với ga giường đập vào mắt Quý Duẫn.

Cuối cùng, sau khi thu dọn đồ đạc, trở về nhà, đem theo một số bộ đồ đơn giản từ nhà đi theo chăm sóc cho Tiết Phó Niên.

Càng yên lặng ngồi bên giường nàng, lòng cô lại càng bình tĩnh lại, Quý Duẫn không hiểu cảm giác này là thế nào, giống như ôm một cốc nước ấm vào buổi trưa mùa hạ, không lạnh lẽo tận xương, cũng không khô nóng đến khó chịu.

Cứ như vậy trôi qua một tuần, Quý Duẫn nhìn Tiết Phó Niên đưa tay lắc lắc trước mặt, sau đó thở dài, không khóc cũng không nháo chui vào trong chăn, lần này nàng không hôn mê, mà là ngủ.

Mặc dù Tiết Phó Niên không thể mở mắt nhìn xung quanh trong lúc hôn mê, nhưng nàng có thể cảm nhận nhiều thứ, chẳng hạn như cái chết của ba mẹ nàng.

Quý Duẫn không nói gì với Tiết Phó Niên, chỉ đặt dĩa trái cây đã gọt sẵn trên giường, rồi đi ra ngoài.

Đứng lẳng lặng ở cửa nhìn bác sĩ y tá đi qua đi lại, cho tới khi trong phòng phát ra tiếng kêu hào thảm thiết, Quý Duẫn thở dài, dựa vào cửa, yên lặng nhìn vào màn hình điện thoại, không biết mình đi tới khu nào, cũng không biết tốt cuộc mình đã thấy gì.

Sau khi Tiết Phó Niên vào khóc dữ dội, đến suýt nữa hỏng luôn đôi mắt.

Quý Duẫn cũng không trực tiếp phát hiện ra nàng, mà cùng cô đến chỗ bác sĩ khám lại.

Tiết Phó Niên sau đó cũng hơi bình tĩnh lại, trầm mặc hơn, ngoài việc mỗi ngày nghe nhạc nàng còn lắng nghe những chuyện Quý Duẫn nói với nàng, tới khi biết tin công ty gặp khó khăn, Tiết Phó Niên mới ngẩng đầu lên xin được xuất viện.

Quý Duẫn có chút kinh ngạc, quay đầu nghĩ lại, mới biết Tiết Phó Niên trong lòng đang nghĩ gì, quả nhiên, ngay sau khi xuất viện Tiết Phó Niên xin cô chở đến công ty.

Thấy Tiết Phó Niên vẫn bình tỉnh cười, trong lúc trò chuyện cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ.

Đây là lần thứ hai Tiết Phó Niên đến công ty, rất ít người trong công ty biến đến nàng, nhưng khi nàng ngồi ớt đó, có một luồng không khí vô hình làm mọi người không biết nàng đang bị mù.

Cho dù qua vài ngày sau, mỗi khi nghĩ đến điều này, Quý Duẫn cảm thấy Tiết Phó Niên lúc đó không phải là Tiết Phó Niên trốn trong chăn bông khóc lóc.

Cẩn thận lựa một ít thịt tươi, lại mua một con gà, một ít trái cây với rau, lại còn tới chỗ bán đồ ăn nhanh mua ít đồ ăn vặt để ăn giết thời gian, lúc này mới thanh toán tiền rồi lái xe về nhà.

Để Tiết Phó Niên ở nhà một mình, Quý Duẫn không thể nào yên tâm được, mặc kệ Tiết Phó Niên về ngoài thanh thuần vô hại, thậm chí nàng cứng cỏi đến mức không có gì sánh bằng, nhưng Quý Duẫn hiểu được lúc này Tiết Phó Niên có bao nhiêu nỗi sợ hãi.

Nghĩ đến đó, Quý Duẫn phóng xe thật nhanh, vừa đẩy cửa đã thấy Tiết Phó Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô hồn, hai tay đặt trên đùi, đôi môi cũng rũ xuống.