Nữ Thần, Nàng Mù Sao

Chương 5: Chú chó dẫn đường



Tiết Phó Niên đem con vật dưới lòng bàn tay ôm vào lòng, cẩn thận vuốt ve, sau lại mừng rỡ kéo khoé môi cong lên, nở nụ cười nói: "Là một chú chó sao, sao em lại không nghe tiếng nó kêu nhỉ?"

Quý Duẫn cũng bật cười, cô nhìn khuôn mặt ngây ngô dễ thương của Tiết Phó Niên, không thể để nàng trêu đùa lâu, cô cẩn thận kéo Tiết Phó Niên vẫn đang ngồi xổm trên đất ôm cún con: "Là giống chó Labrador, chú chó này đã được huấn luyện chuyên môn, bây giờ là một chưa chó dẫn đường, không sủa đâu."

Tiết Phó Niên nghe xong, ngây ngẩn một hồi, mãi vẫn chưa định thần lại đến khi Quý Duẫn vỗ vỗ tay nàng, cô nói: "Nếu sau này chị không ở cạnh em, ít nhất vẫn còn nó ở cạnh em, chị cũng thấy yên tâm hơn."

"Chị muốn đi đâu sao?"

Quý Duẫn không ngờ là tư duy Tiết Phó Niên lại nhanh như vậy, ban đầu là cười cười, sau đó đẩy chú chó vào vòng tay nàng: "Chị có đi đâu đâu, ý chị là có đôi khi chị chút chuyện phải làm, có nó đồng hành cùng em cũng tốt, em cũng không cần phải sợ."

"Nào, kiểm tra xem, xem có thích hay không."

Tiết Phó Niên khịt mũi một cái rồi cười, sau đó chạm vào đầu chú chó, nụ cười trên mặt ngày càng tươi hơn, cười rất vui vẻ.

"Thích."

"Vậy thì tốt." Quý Duẫn cũng nở nụ cười theo, xoay người gật đầu với người bán, dẫn theo một người một chó đi ra ngoài.

Ở trong xe Tiết Phó Niên vẫn im lặng như lúc đi đến đây, nhưng trong tay lại rất vui vẻ ôm chú chó, khóe mắt và đường chân mày cũng mang theo ý cười.

"Chị đặt tên cho nó đi." Tiết Phó Niên nghiêng đầu "nhìn" sang Quý Duẫn, Quý Duẫn cũng hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Phó Niên, rồi bật cười: "Chị đặt sao?"

"Ừm, thì chị mua cho em, để chị đặt là được rồi."

"Uh....... Người ta thường nói đặt cái tên xấu sẽ dễ nuôi, vậy gọi nó là Cẩu Tử đi."

Tử đồng nghĩa với an tĩnh, đến khi Quý Quẫn lại quay đầu nhìn sang Tiết Phó Niên, Tiết Phó Niên đã thu lại đôi mày với vẻ mặt khó hiểu, hai người chỉ vì cái tên không thể hiểu được mà ngại ngùng với nhau.

Cuối cùng chú chó dẫn đường đã sủa một tiếng, như thể nó đang đáp lại lời của Quý Duẫn.

Quý Duẫn ha ha cười phá lên: "Em xem, ngay cả nó cũng thích cái tên này."

Chân mày Tiết Phó Niên lại nhíu chặt hơn, không quan tâm là nói cái gì, chú chó kia cũng chỉ biết gâu gâu sủa hai tiếng thôi, làm gì biểu đạt được ý muốn của nó chứ.

Mà Tiết Phó Niên cũng không liên quan gì đến chuyện này, nàng không thể nghĩ ra một cái tên nào hay hơn, cho nết tốt nhất vẫn nên gọi là Cẩu Tử, dù sao thì cũng đúng như lời Quý Duẫn nói, tên xấu thì nuôi dễ, chỉ mong Cẩu Tử dễ nuôi là được rồi.

Cẩu Tử rất ngoan, không quậy phá, dù sao thì nó cũng được đặc biệt huấn luyện thuần hoá, ngoan ngoãn ngồi phía sau không kêu tiếng nào, ngơ ngác nhìn gái người ngồi phía trước.

Quý Duẫn quay đầu hướng về phía Cẩu Tử trừng mắt, Cẩu Tử ngoan ngoãn ngồi sau cúi đầu xuống, Quý Duẫb rất thích chú chó dẫn đường này, ngoài ra nó rất dễ thương còn không làm ồn ào, Quý Duẫn nghĩ nuôi nó cũng rất được.

Tiết Phó Niên mặc dù không nhìn thấy, nhưng từ đầu đến cuối đều có thể nghe được, từ lúc bước vào cửa hàng mua Cẩu Tử đến lúc trên đường về nhà, Cẩu Tử chỉ kêu một tiếng, âm thanh lại càng rất nhỏ, cứ như là giống đúng với những gì Quý Duẫn nói.

"Đúng là ngoan thật, không làm ồn chút nào."

"Thật ra cũng sợ nó quá ồn ào, lựa lâu lắm mới nhìn trúng nó, chị sợ nếu ồn quá sẽ làm ảnh hưởng đến em."

Tiết Phó Niên nghe xong lời này tim như hẫng đi một nhịp, khoé môi nàng nở nụ cười mỉm: "Chị thật để ý."

"Quan tâm tới em chút không được sao." Quý Duẫn nghiêng đầu liếc nhìn Tiết Phó Niên, sau đó lại nghiêm túc lái xe, "A Niên sau này muốn đi dạo phố hay đi đâu đó, cứ dắt Cẩu Tử theo là được, như vậy chị cũng thấy yên tâm hơn."

"Phải rồi A Niên." Quý Duẫn nhìn chằm chằm về phía trước, mím chặt khoé môi lại: "Chị xin nghỉ phép lâu như vậy, bên phía công ty gọi điện đến, ngày mốt chị phải đi công tác một chuyến, đi cũng không lâu lắm đâu, nên là chị đã mua đồ ăn vặt để ở nhà rồi, còn mời dì tới nhà nữa, dì là bà con họ hàng ở xa, cũng khá thân thích lại tương đối trung thực, chị cũng yên tâm phần nào. Hai ngày đó có chuyện gì cứ gọi qua điện thoại cho chị, muốn ra ngoài đi dạo, cứ dắt Cẩu Tử theo bên mình."

Tiết Phó Niên nghe xong gật đầu, cười thật tươi: "Chị không cần phải lo lắng cho em đâu, em ở nhà cũng không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi, còn có Cẩu Tử theo bên cạnh mà."

Quý Duẫn nghe xong nở nụ cười, đỗ xe xong cô nghiêng người sang một bên thái dây an toàn cho Tiết Phó Niên, ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Tiết Phó Niên gật nhẹ một cái: "Ngoan ở nhà chờ chị, chị sẽ trở về sớm thôi."

Tiết Phó Niên nghe vậy liền sững sờ, sau đó cười khẽ: "Chị đừng trêu em." Nói xong Tiết Phó Niên sờ soạng xuống xe, sau đó sờ sờ phía sau, mở cửa vươn hai tay ra, "Nào, Cẩu Tử."

Cẩu Tử có vẻ rất thích cái tên này, vừa nghe Tiết Phó Niên gọi liền đứng dậy rời khỏi ghế ngồi, bật bên chạy đến chỗ Tiết Phó Niên ngay lập tức.

Vậy mà Quý Duẫn lại từ phía sau ôm lấy Tiết Phó Niên, một tay ôm Cẩu Tử đang lao về phía Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên không có đụng vào Cẩu Tử, hơi ngơ ngác quay đầu "nhìn" Quý Duẫn.

"Được rồi, em còn chưa có quen với Cẩu Tử, hiện tại cũng không nhìn thấy. Để chị dắt nó ra." Cô nhìn chằm chằm vào Cẩu Tử, "Cẩu Tử này nặng thật."

Cẩu Tử dường như nghe hiểu lời Quý Duẫn nói, cho nên nó dụi dụi hai cái vào mắt cá chân Quý Duẫn, có chút uỷ khuất cọ cọ vào Quý Duẫn, sau đó ngẩng đầu lên mở to hai mắt nhìn Tiết Phó Niên.

Tiết Phó Niên khịt mũi rồi cười khẩy một tiếng, định đi về phía trước nhưng lại bị Quý Duẫn đỡ lấy, sau đó là cảm thấy Quý Duẫn đặt tay mình lên cánh tay Quý Duẫn: "Nào, chị sẽ ôm Cẩu Tử, em thì bám vào chị đừng để bị tuột."

Tiết Phó Niên gật đầu, chậm rãi bước đi theo Quý Duẫn.

Thời tiết tháng 7 tháng 8 rất nóng, vừa bước xuống xe thì hơi nóng bên ngoài đã phả vào mặt.

Tiết Phó Niên nắm lấy cánh tay Quý Duẫn, trên tay nàng khẽ chạm đến một lớp mồ hôi mỏng.

Quý Duẫn kéo Tiết Phó Niên dừng lại, cúi xuống vỗ vỗ Cẩu Tử: "Ngoan ngoãn đi theo bọn ta, bây giờ mi đã là một thành viên trong nhà này rồi, từ nay về sau ta giao A Niên cho mi."

Cẩu Tử nghe hiểu lời Quý Duẫn, phe phẩy cái đuôi ưỡn ngực đi trước Quý Duẫn và Tiết Phó Niên.

Quý Duẫn thiếu chút nữa đã bật cười, sau đó ôm lấy eo Tiết Phó Niên: "Chị nói cho em biết, hình như Cẩu Tử của chúng ta biết nhà của chúng ta ở đâu rồi, bây giờ đang đi trước dẫn đường."

Tiết Phó Niên vốn đang chờ Quý Duẫn, không ngờ Quý Duẫn lại ôm lấy eo mình, nàng lại giật mình, mà bên tai lại truyền tới một luồng hơi ấm áp, khiến mang tai nàng đỏ bừng lên.

Cho đến khi nghe được hai chữ "chúng ta" của Quý Duẫn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn Tiết Phó Niên đỏ lên.

Quý Duẫn nghiêng đầu nhìn vào mắt Tiết Phó Niên, nở nụ cười: "A Niên da mặt mỏng như vậy, thật không thú vị."

Tiết Phó Niên không nói gì, chỉ để cho Quý Duẫn dắt, đi theo Quý Duẫn: "Chị đi công tác ở đâu?"

"Chà, hôm nay Tiểu Trương gọi điện nói là Trường Sa, em có muốn món gì không? Chị mang về cho em, món đậu phụ thối Trường Sa nha....."

//Chuột: Chị thật là tốt, mua gì không mua lại mua đậu phụ//

"Chị, không sợ vừa mang về tới nơi đã hỏng hết sao, trời nóng như vậy mà."

"Nhưng mà nói không chừng, chị mua vé máy bay thượng hạng, cấp tốc mang về cho em." Quý Duẫn có chút đắc ý nhìn vào mắt Tiết Phó Niên.

"Chị còn nói nhảm nữa, đem lên máy bay, không biết có bao nhiêu người nhất đi vì thối a."

Quý Duẫn nghe xong, liền bật cười theo, Tiết Phó Niên của ngày hôm nay, không giống như Tiết Phó Niên lúc đầu tự kỷ không chịu nói, nàng thỉnh thoảng nói chuyện phiến với Quý Duẫn, tại Quý Duẫn trêu ghẹo nàng, nàng cũng theo đó mà nói lại, tại bản thân nàng nói chuyện cùng cô, nàng có thể theo đó trêu ghẹo lại cô.

Cảm giác như này thật tốt, làm cho nụ cười của Quý Duẫn càng ngày càng lớn, cuối cùng cười đến nỗi toe toét.

"Chị cứ yên tâm đi, em nghĩ được mình muốn cái gì, sẽ lập tức gọi điện cho chị, tới lúc đó chị nhớ đen về cho em là được rồi." Tiết Phó Niên nói xong cũng nở nụ cười.

Cẩu Tử đi ở phía trước thỉnh thoảng vừa đi vừa đánh hơi, sau đó quay đầu lại nhìn Tiết Phó Niên và Quý Duẫn bằng cặp mắt to tròn, nhỏ giọng grừ grừ hai tiếng.

Quý Duẫn bật cười: "Mi không giống chó chút nào, giống mèo hơn đấy, tức giận mà cũng nhỏ giọng như vậy, thật giống một con mèo."

Nói xong Tiết Phó Niên cũng cười theo, cúi người vươn tay theo hướng Cẩu Tử sủa: "Nào Cẩu Tử, lại đây với ta."

Cẩu Tử rất nghe lời, khi thấy Tiết Phó Niên đưa tay về phía mình, nó lập tức chạy về phía Tiết Phó Niên, nhìn ra được thị lực mắt của Tiết Phó Niên không tốt, vừa chạy đến trước mặt Tiết Phó Niên, Cẩu Tử chạy chậm lại một chút, và sau đó cọ cọ vào tay Tiết Phó Niên.

Quý Duẫn đứng nhìn một người và một chó hòa hợp với nhau, dính nhau như vậy thực sự khiến cô có chút ghen tị.

Cẩu Tử sau khi cọ xong, Tiết Phó Niên lục lọi ôm Cẩu Tử lên, cằm lại cọ lên đầu Cẩu Tử, còn rất thích bộ lông của Cẩu Tử.

"Chị nóng quá, em dắt Cẩu Tử đi trước, để sau này nhớ đường, mai này còn dắt A Niên về nhà."

Quý Duẫn gật đầu: "Mama mi nói đúng lắm, ghi nhớ đường đi, để sau này còn dắt mẹ mi về nhà, đừng có mà dắt sang nhà người khác."

Tiết Phó Niên cũng gật đầu, sau khi gật đầu liền nhận ra Quý Duẫn vừa nói cái gì đó, thật lâu không nhích thêm được một bước, cuối cùng Quý Duẫn phải đưa tay kéo nàng: "Nhanh lên, sau này em sẽ là mama của Cẩu Tử, em phải chăm sóc nó cho nó ăn, chăm cho nó uống, nó sẽ là con của em, nó phải mang em theo, chăm sóc đôi mắt của em."

Nói đến đây, Quý Duẫn lại cười: "Về phần chị, chị sẽ là baba của Cẩu Tử, chị thì bắt nạt nó, nó sẽ trốn sau em, sau đó....."

"Chị." Tiết Phó Niên ngắt lời Quý Duẫn, "Em và chị là baba mama, lúc đó chẳng phải sẽ sủa sao."

Tiết Phó Niên bật cười, cũng không phản bác lại lời của Quý Duẫn nữa, để cho Quý Duẫn kéo mình về, Cẩu Tử đi theo hai người cũng ngẩng đầu lên dùng con mắt thật to nhìn hai người.

Yên lặng nhìn hai người, nói cười vui đùa, sau đó mang theo nó về nhà.