Nữ Tù Nhân Không Thể Đụng Của Đại Tá

Chương 19: Chiếm lấy em (H) :1



Bàn tay to lớn của Cổ Vị Nghiêm lướt qua người cô, hắn cúi đầu, nhìn từng tấc thịt trên người Phỉ Sắc được hắn soi xét kĩ càng.

Dù thân thể này có vết xẹo, vết thương, nhưng hắn không thể phủi nhận việc cơ thể của Phỉ Sắc rất mê người, những vết thương như thế không khiến hắn sợ, ngược lại hắn còn cảm thấy thích thú, cảm thấy cô rất mê người.

Chụt.

Cổ Vị Nghiêm không kiêng nể, cúi đầu mút lên vùng bụng cô một cái, âm thanh phát ra lại khiến người nghe như cô đỏ tai. Phỉ Sắc tức giận, vùng vẫy hai chân của mình trước bàn tay kìm kẹp của hắn. Miệng còn không ngừng mắng chửi Cổ Vị Nghiêm.

Hắn đang thừa nước đục thả câu hay sao? Đường đường là một Đại tá ban ngày, đêm đến lại như một tên biến thái.

"Đồ đê hèn, tôi mà khỏi vết thương, tôi bắn vào đầu anh."

Cổ Vị Nghiêm trầm thấp giọng cười khẽ, hắn nhấn nút đỏ bên cạnh ghế, chiếc ghế bành liền duỗi thẳng ra 65 độ, hai bên tay ghế phình ra ngang bằng với phần thân ghế, giọng điệu vô cùng muốn trêu hoa ghẹo huyệt.

"Ừ ừ, nào khỏi thì thì hãy nói, bây giờ tới lượt tôi 'bắn' trước."

"Anh mà dám... thì đây là lần cuối cùng anh sử dụng cậu nhỏ của mình."

Gương mặt Phỉ Sắc nhiễm vài tầng sương mỏng, nhưng đối với câu hù doạ của cô, Cổ Vị Nghiêm vẫn không mấy quan tâm cho lắm.

"Em lo cho mình trước đi."

"Ư... đừng..."

Cổ Vị Nghiêm xoay người cô lại, để cho lưng cô dựa sát vào lồng ngực của mình, đôi tay hắn nhanh nhẹn cởi chiếc áo cô ra.

Hắn hôn nhẹ lên gáy cô, lướt môi mỏng dài kéo xuống bên vai, chiếc lưỡi linh hoạt cứ như mang theo dòng điện, roẹt ngang sang lưng khiến Phỉ Sắc ưỡn người, cố né đi vì sợ hắn chạm phải vết thương của mình.

"Vai tôi chưa khỏi...đừng..."



Cổ Vị Nghiêm mới chợt nhớ ra Phỉ Sắc mới được băng bó vết thương mới chiều này, bây giờ động chạm không chừng lại ảnh hưởng.

Vậy không đụng bên đây nữa, hắn dời qua bên khác thôi.

"Vậy thì chuyển sang hướng khác, em bị thương là do em hư đấy."

"Hư bà già nhà anh."

Hắn méo cả miệng, bàn tay lo lớn luồng lên phía trước ngực của cô nắm bóp một cái. Con người này ăn nói không chút dịu dàng ngọt ngào gì cả, dễ làm người khác mất hứng thật.

Nhưng nói gì thì nói, hắn vẫn phải ăn cho no!

Hắn quả thật được xứng danh là kẻ cơ hội trong đám cơ hội, chiếc quần ngủ tự bao giờ đã được cắn cởi bỏ xuống. ** *** to lớn sớm đã ngẩn cao đầu chờ đợi.

** *** lại không ngừng ma sát sát vào giữa hai thành đùi của Phỉ Sắc, cô hiện tại đang bị kẹp, căn bản không có tay bắt lấy cái vật hư hỏng như chủ của nó, đành dùng hai chân khép chặt lại, lặp tức Cổ Vị Nghiêm bị đau đến mức dừng lại việc hôn vào vai cô, hắn dùng bên tay đỡ lấy một bên chân cô ngăn lại.

"Em điên sao? Bóp chết nó là không ai giúp em thỏa mãn đâu đấy."

"Thỏa mãn cái đầu anh, buông..."

Tất nhiên là vì sợ cô lại muốn hành hạ vật nhỏ của mình nữa, hắn đỡ lấy cô xoay người lại, để cả gương mặt phiếm hồng nhìn thẳng vào mắt mình. Qua ánh trăng mờ nhạt, hắn cảm nhận được thân thể cô đang run rẩy từng đợt.

Rũ lòng thương với mỹ nhân, hắn thở dài, điệu bộ quan tâm hỏi Phỉ Sắc:

"Lạnh sao?"

"Không."

Cổ Vị Nghiêm sao mà không nhận ra con người này đang nói dối chứ? Hắn vớ lấy chiếc áo choàng của mình đặt lên vai cô.

"Lạnh thì bảo lạnh, giả vờ lát tôi xung quá không chú ý, em lại chết cóng."



Hiện tại nhiệt độ ở đây cũng đã 19 độ rồi. Nơi đây là Điềm Môn, tất nhiên khí hậu thất thường, ban ngày có lẽ sẽ nóng nực, ban đêm thì lạnh buốt hơn mùa đông nữa.

Cổ Vị Nghiêm nói như vậy chỉ muốn tốt cho cô mà không nói thẳng ra thôi.

"Anh...thật sự tôi không có điểm nào xứng với anh, cớ gì lại muốn hành hạ thể xác tôi như vậy? Cô gái theo anh xếp thành hàng dài cơ mà?"

Phỉ Sắc vẫn còn giữ chút hi vọng trong lúc Cổ Vị Nghiêm vẫn còn tỉnh táo, cô đưa ra nhiều điều lí luật hùng biện để hắn có thể suy nghĩ mà không còn muốn đụng vào mình.

Nhưng kết quả sau khi nghe hắn trả lời, nội tâm cô càng căng thẳng, tứ chi cũng bất động bởi câu:

"Tối thích em."

Cổ Vị Nghiêm cảm thấy rằng chiếc ghế hơi chật chội hơn so với cả hai cơ thể, Cổ Vị Nghiêm giữ vững tư thế, hắn nắm lấy bờ mông nõn nà của cô nâng lên, bế cô trong tư thế đứng.

Phỉ Sắc sợ bản thân bị hắn ném xuống, còn không ngừng dùng tay vòng ra sau cổ nắm thật chặt bằn bên tay phải.

"Bây giờ đạn lên súng rồi, phải bắn thôi."

Cổ Vị Nghiêm thở dài, ** *** to lớn không ngừng trường lên xuống hai bên vách thịt của Phỉ Sắc, sự đụng chạm này khiến cô nhăn cả mặt, thân thể không ngừng ngọ nguậy.

"Ư...đừng...đùa..."

Nhìn vẻ mặt lúc bị trêu chọc kia, Cổ Vị Nghiêm liếm nhẹ vành môi, trực tiếp cúi đầu hôn lấy cánh môi mỏng kia, đầu lưỡi không ngừng luồng mọi ngóc ngách bên trong khoang miệng của cô, mùi hương của Phỉ Sắc dần dần tỏa ra thật khiến hắn dễ chịu.

** *** càng không ngừng cao lớn, sớm đã chọc chọc vào mông của cô rồi.

Khi cô sắp thiếu khí bởi sự thuần thục hôn môi của hắn, Cổ Vị Nghiêm hôn dọc xuống cổ của cô, để lại vô vàng dấu hôn đỏ chói. Xuống tận bên nhũ hoa đã căn cứ, hắn há miệng thật lớn cắn mút.

"Ư...đừng...cắn."