Nữ Tù Nhân Không Thể Đụng Của Đại Tá

Chương 24: Đừng ép tôi



Dù là có tiế thì tiếc thật, như Tần Thu thật sự muốn giành lấy hắn. Bây giờ Cổ Vị Nghiêm đang giữ chức Đại tá, tương lai sẽ tăng lên không ít, ba cô ta hiện tại cũng không còn lớn mạnh nữa nên việc tìm một trụ cột vững chắc khác là điều mà cả Tần Thu và ba cô ta đều muốn.

Cô ta không tin rằng ngày tháng trước hắn ôn hoà dễ chịu, năm bảy năm trở lại đây liền trở nên khô khan khó gần. Tần Thu vẫn còn tự tin với vẻ ngoài của mình lắm.

Bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn ở cạnh, bắt ép hắn vào tròng của mình thôi là được.

Ngay sau khi Tần Thu rời đi, bóng dáng của con người phía sau trượt xuống trong đau khổ. Cho dù là bản thân có đau, vậy mà Phỉ Sắc lại phủi nhận nó.

Phỉ Sắc lại không nghĩ rằng hai tiếng “phu nhân” giờ đây bị đổi thành “tù nhân”, nghe có thật buồn cười hay không? Hay tại cô ngu ngốc nên xem điều đó là xứng đáng đúng vậy?

Có nằm mơ, Phỉ Sắc cũng không ngờ Cổ Vị Nghiêm lại lạnh lùng như vậy, không phải đối xử xa cách, mà là cách xưng hô cùng hành động ban ngày bình thường ban đêm lại chiếm lấy cô.

Bất giác, Phỉ Sắc nhớ lại Cổ Đình Lang…

Phỉ Sắc quyết định bỏ trốn khỏi đây thêm lần nữa. Bây giờ Cổ Vị Nghiêm có lẽ đang bận việc ở ngục tù nên không có thời gian đi kiếm cô đâu, xem ra rất là thuận lợi cho cô.

Nghĩ là làm, Phỉ Sắc cố gắng gượng dậy, bên vai lại truyền đến cơn đau nhức, cô cần phải về phòng băng lại vết thương này, tối qua không ít lần “đụng chạm” đã trúng phải nó. Xui xẻo thật!

***

Cô loay hoay bên đống đồ, quái lạ, không thấy mấy thứ đồ mà cô đã cất? Súng đâu? Dao găm đâu? Đạn đâu? Rõ ràng cô nhớ kĩ bản thân giấu dưới gầm giường mà nhỉ?

Lọ mọ một hồi lâu vẫn không nhìn thấy, Phỉ Sắc buông bỏ cuộc tìm kiếm, chậc lưỡi một cái:

“Chậc, tức thật.”

“Em kiếm gì thế? Phu nhân tàn nhẫn của tôi?”



Giọng của Cổ Vị Nghiêm.

Phỉ Sắc nghe qua cũng đã biết hắn đang hỏi, cô làm như không quan tâm, trực tiếp để mặc hắn sang một bên, ngồi dựa lưng vào giường.

Cổ Vị Nghiêm nhếch môi cười, tay cầm hộp đồ cứu thương đặt lên bàn.

“Tới giờ băng thuốc rồi, tôi đến giúp em đây.”

Lại là một mảng im lặng, Phỉ Sắc thật sự tuyên bố sẽ không nói chuyện với hắn sao? Cổ Vị Nghiêm nhíu một bên mày, giọng điệu xem như là dần mất đi sự ôn hoà.

“Tôi nói em nghe không?”

Vẫn im lặng không đáp, Phỉ Sắc nhắm nghiền đôi mắt lại, xem như mắt không thấy tai không nghe, cứ tưởng tượng hắn là không khí thôi đi.

Quá tam ba bận, Cổ Vị Nghiêm quăng hộp cứu thương sang một bên, đôi chân dài chỉ ba bước là đã đến trước mặt cô, hắn luồn qua hai một bên nách kéo cô đứng dậy, tay không từ chủ mà bóp mạnh vào cằm cô.

Ăn đau, Phỉ Sắc há miệng kêu than, chỉ chờ có thế Cổ Vị Nghiêm áp môi mình xuống môi cô, cuồng nhiệt gặm nhấm cánh môi. Lần này Phỉ Sắc không phản kháng, cũng không có biểu hiện gì, trơ ra như một pho tượng gỗ vậy. Điều đó là thuận lợi cho hắn rồi, Cổ Vị Nghiêm luồn lách vào bên trong khoang miệng của cô, tham lam mút lấy cái lưỡi mềm lại đó.

Đến khi chịu buông tha, rời khỏi môi cô, một sợ chỉ bạc giữa hai người vươn trên môi cả hai.

Cổ Vị Nghiêm nhìn thẳng vào mắt cô, sự mơ hồ im lặng này hắn không quen. Hắn quen với Hướng Phỉ Sắc ăn nói với lời lẽ sắc bén, chân tay thường hay động thủ với những người khác ngay cả hắn. Tại sao cô lại im lặng như vậy?

“Sắc Sắc, em???”

“Đại tá, Hướng Phỉ Sắc tôi chỉ là một tù nhân không hơn cũng không kém, xin đừng ép tôi vào vai phu nhân nữa, tôi làm không được, tôi cũng thật sự không muốn làm đâu.”