Vân Diệp nhìn phản ứng của Lưu Hổ liền biết là không thành vấn đề.
Vốn dĩ cũng chỉ muốn thử một chút, không có ý trêu chọc gì, vì thế sau khi thử xong liền trực tiếp thu liễm tươi cười phất tay cho Lưu Hổ chạy lấy người.
Rất giống sau khi xong việc rút X một cách vô tình.
Đương nhiên Lưu Hổ cũng không nghĩ nhiều, trên thực tế sau khi được Vân Diệp cho phép, hắn liền nhanh chóng tránh xa, giống như sau lưng là hồng thuỷ mãnh thú.
Lưu Hổ xác thật cũng cảm thấy như vậy.
……
Tổn thọ!
Vừa rồi hắn đối mặt với Vân gia vậy mà tim đập mạnh, cả người nhũn ra.
Đây cũng là cảm giác khi Lưu Hổ còn đi học thích thầm nữ sinh bàn sau mới có thôi.
Mãi đến khi Lưu Hổ đi xa, nhớ lại tư vị nắm tay rơi trên người hắn, tim đập nhanh mới chậm rãi không phục bình thường.
Ngay sau đó hung hăng mà rùng mình
Hắn sao lại có suy nghĩ đó với Vân gia được!
Thật may là Vân gia không biết suy nghĩ xấu xa đó của hắn, bằng không ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Đều do ánh trăng quá khiến người mơ màng.
Nhìn ánh trăng sáng tỏ, Lưu Hổ đem toàn dị thường phát sinh trên người mình đẩy cho ánh trăng.
Bất quá……
Vân gia thật sự định đi quán bar bán vẻ ngoài sao?
Lưu Hổ có chút không rõ thái độ vừa rồi của Vân gia.
Nhưng Vân gia là một nhân vật lợi hại như vậy, hẳn là đang nói đùa phải không?
……
Mà Vân Diệp ở trong mắt Lưu Hổ tàn nhẫn độc ác, không nên dùng vẻ ngoài khoe khoang, cũng đã ở nhà tìm được quần áo thích hợp để đến quán bar.
Vân Diệp xác thật định thử công việc mà Lưu Hổ nói.
Nghe ý tứ của Lưu Hổ, công việc này rất nhẹ nhàng, cũng chỉ là nói chuyện với người khác, là có thể kiếm được không ít tiền, quan trọng nhất chính là không cần tốn quá nhiều thời gian, không chậm trễ ôn tập. Không thể lại hoàn mỹ hơn.
Đến nỗi dùng bề ngoài thu hút?
Vân Diệp không có nửa điểm ngượng ngùng, cô cũng không có tật của những thư sinh cổ hủ kia.
Trong mắt cô đẹp như vậy, không ra ngoài khoe khoang một chút không phải phí phạm của trời sao.
Có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, sao phải lao lực dựa vào tài hoa.
Đó chẳng phải ngốc tử sao?
……
Ban ngày, Vân Diệp hết thảy như thường.
Buổi chiều tan học trở về giúp Trương Bội Phân dọn dẹp, cơm nước xong làm bài tập ôn tập.
Trương Bội Phân còn chưa tìm được việc, bà làm việc và nghỉ ngơi rất sớm, điểm này có chút phiền phức.
Vân Diệp khép sách vở lại, lẳng lặng ở trong phòng đợi trong chốc lát.
Hai mươi phút sau, Vân Diệp- người hẳn là phải thành thật ở nhà ôn tập, sắp thu dọn đồ đạc đi ngủ, lại bước chậm đến phố ăn chơi.
Bất luận thành phố nào cũng không thiếu những con phố thế này.
Khi màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu say giấc, chính là lúc họ hoạt động.
Càng tối càng đẹp, càng khuya càng hăng.
Hơn 9 giờ nhưng cũng chỉ là thời gian mở cửa, náo nhiệt nhất là lúc 12 giờ, bất quá hiện tại cũng có không ít người ở đây.
Vân Diệp không có đi đến địa chỉ số 8 ngay, mà là chuyển hướng tới một cửa hàng gần đó, đi thẳng đến quầy trang điểm.
……
Cửa hàng này không có quá nhiều người, cô gái ở quầy nhàm chán chơi di động giết thời gian, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, sau đó mặt bàn trước mặt bị gõ hai cái.
Cô gái ngẩng đầu, liền đối diện một gương mặt đẹp trai nhất từng gặp từ trước cho đến nay.
Người nọ cười có chút ngây ngô, ẩn ẩn có má lúm đồng tiền.
“Tiểu tỷ tỷ, em muốn mua cho bạn gái chút đồ trang điểm, nhưng không biết cái gì thì tương đối thích hợp, nên hỏi chị thử xem mua gì thì tốt?”
Qua vài giây, cô gái mới hồi phục tinh thần lại, thấy thiếu niên sơ mi trắng quần jean trước mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, mới kinh ngạc phát hiện đây hẳn vẫn là vị thành niên.
Cô gái ẩn ẩn có chút mất mát, sau đó ở trong lòng hung hăng mà phỉ nhổ chính mình.
Cầm thú!
Cư nhiên đối với em trai nhỏ vị thành niên có ý nghĩ xấu.
Bất quá rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, nhớ tới vừa rồi thiếu niên nói bạn gái.
Vừa rồi khi cậu ấy nói tới bạn gái chính là vẻ mặt ngọt ngào như thế, cũng không biết là thiếu nữ mệnh tốt nào có được bạn trai vừa đẹp vừa tri kỷ như vậy.
Trước không nói rốt cuộc có mua hay không, nhưng tuổi này có thể có tâm ý như vậy, cũng đã rất khó có được.
Cô làm việc ở đây đã nhiều năm, không ít thì nhiều cũng hơn hai mươi, ba mươi mấy người đàn ông theo vợ vào đây mua đồ, vẻ mặt không vui không nói, còn nói những lời vô nghĩa hết lần này đến lần khác.
Làm gì có ai tỉ mỉ, tinh tế hỏi xem cái gì thích hợp với bạn gái của mình như thế này.
Có đối lập như vậy, cô gái nhìn Vân Diệp cũng thuận mắt hơn nhiều, cũng càng thêm nhiệt tình, không ngừng mời cô thử các loại mỹ phẩm, từ chuốt mi, phấn mắt, đến son môi, má hồng……
Không sai, thiếu niên này đúng là Vân Diệp.
Vân Diệp dự định đến quán bar làm việc, nhưng cũng không quên thân phận mình là một học sinh cao trung, bên ngoài vẫn hy vọng giữ được hình tượng thanh niên năm tốt.
Nếu là thanh niên năm tốt, thì không nên đi lại trong quán bar phải không?
Đã diễn thì phải diễn cho tới, điểm này cô vẫn rất rõ ràng.
Đồng thị cũng chỉ có bao lớn đó thôi, khó đảm bảo sẽ không gặp người quen, vì tránh hậu hoạn về sau, Vân Diệp liền nghĩ đến hoá trang.
Tuy rằng từ nhỏ bản thân đã được nuôi dưỡng như con trai, đối với phấn son gì đó không có hứng thú, nhưng nhiều ít cũng theo giang hồ thuật sĩ học qua chút cải trang.
Trương Bội Phân cần kiệm cả đời, trong nhà tất nhiên không có đồ trang điểm gì, thế nên Vân Diệp mới tìm tới cửa hàng bán đồ trang điểm này.
Bất quá chuốc mi phấn mắt cũng thôi đi, son môi má hồng là cái quỷ gì?
Vân Diệp đè đè huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, tự hỏi dùng lý do hợp lý nào khiến chị gái ở quầy rời đi.
Cũng không biết có phải hôm nay cô có thêm vận may hay không, rất nhanh có mấy khách hàng vào cửa, gọi chị gái kia rời đi.
Chờ đến khi Vân Diệp ra khỏi cửa hàng, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên dung mạo xuất chúng, nhưng cho dù là lão sư của trường ở đây, cũng khó đem liên hệ người trước mặt với Vân Diệp là một.
……
Nguyên tố thứ 8 là quán bar tương đối nổi danh ở phố ăn chơi, chủ quán đầu óc linh hoạt, kinh doanh vẫn luôn không tồi.
Bất quá hai tháng trước bên cạnh mới mở một quán bar, rượu cùng các loại đồ ăn giống như không cần tiền vậy, dưới tình huống như vậy hơn phân nửa khách quen đều bị lôi kéo đi hết.
Chủ quán tính toán, còn tiếp tục như vậy thì không chống cự được nữa, lúc này mới nghĩ đến tìm soái ca đến kéo khách về cho quán.
Chỉ là nhiều ngày trôi qua như vậy, mỗi ngày đều có không ít người bởi vì tiền lương cao mà đến, nhưng lại không một người nào có thể dùng được.
“Xin hỏi bên này còn tuyển bartender sao?”
Haiz, lại tới nữa.
Tiểu muội trên quầy không kiên nhẫn bĩu môi, nâng mắt lúc sau liền ngây ngẩn cả người.