Vân Diệp lặng lẽ giúp Trương Bội Phân tìm việc, cũng không nói cho bà dự tính của mình.
Trương Bội Phân vẫn luôn cho rằng mình gặp may, mỗi ngày đều phải nhắc đi nhắc lại vài lần, bà làm việc ở nhà trẻ rất vui vẻ, mặt mày mỗi ngày đều hồng hào, tươi cười trên mặt cũng nhiều lên.
Đối với Vân Diệp mà nói, như vậy là đủ rồi.
Người của cô chỉ cần vui vẻ thì tốt rồi, loại việc kiếm tiền này cứ để cô lo là được.
Hiện tại là thời gian đi học, điện thoại trong hộc bàn Vân Diệp đột nhiên rung lên hai hồi.
Điện thoại là thứ mà kiếp trước cô chưa từng tiếp xúc, khi vừa đến thế giới này Vân Diệp còn chưa quen với nó.
Nhưng cô cũng sẽ không vì không quen, mà không dùng.
Đây là thời đại tin tức, cho dù là ai cũng không thể không có hiểu biết nhất định được, huống chi cô cũng là người thích sự mới mẻ.
Lơ đãng thấy người khác dùng, và bản thân mân mê nghiên cứu, Vân Diệp đã biết sử dụng không sai biệt lắm.
Đương nhiên điều này cùng với việc điện thoại của cô quá đơn giản có quan hệ rất lớn.
Điều kiện gia đình nguyên thân không tốt, hiện tại cô vẫn dùng điện thoại nắp gập, Vân Diệp nghĩ bây giờ tiết kiệm ít tiền, đổi một cái tốt hơn.
Điện thoại rung lên vừa rồi là do Lục Minh gửi tới một tin nhắn.
……
Lục Minh: Tiểu Diệp, tiền ngày hôm qua đã gửi vào thẻ ngân hàng của cậu.
Vân Diệp kiểm tra thông báo, quả nhiên một phút trước ngân hàng đã gửi một thông báo đã nhận 800 vào tài khoản.
Nhận tiền mặt mãi cũng không tiện, dưới sự khuyên bảo của Lục Minh, Vân Diệp đã mở một tài khoản ngân hàng, mỗi ngày Lục Minh sẽ trực tiếp chuyển tiền của cô vào tài khoản là được.
Cũng như những gì cô đã nói, từ hai trăm một ngày ban đầu, đến giờ một ngày 800, cũng không đến một tuần.
Cứ theo tốc độ này, đổi smart phone cũng nhanh hơn rồi.
Tiểu Diệp: Nhận được rồi.
Lục Minh: Buổi tối hôm nay vẫn tới chứ?
Chính Lục Minh cũng không phát hiện ra, hiện tại hắn lại cực kỳ ỷ lại Vân Diệp, trong ngữ điệu cũng bất giác mang theo lấy lòng.
Đương nhiên, đối với mèo chiêu tài, Thần Tài sống, ai có thể không ỷ lại, ai có thể không lấy lòng!
Đến nay Lục Minh còn cảm thấy hết thảy đều như đang nằm mơ.
Nếu hỏi hắn nhiều năm như vậy quyết định nào là đúng đắn nhất, thì đó chính là không chút do dự nhận Tiểu Diệp vào làm.
Ngắn ngủn một tuần, Tiểu Diệp đã kiếm cho hắn một lưu lượng khách khổng lồ.
Nguyên tố quán có một thiếu niên đặc biệt đẹp chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn……
Ở cái thời đại chú trọng nam sắc này, ngàn vạn lần không được nghi ngờ năng lực tiêu phí của nữ giới.
Một tuần trước đó Lục Minh lo lắng nếu tiếp tục không có khách như vậy quán bar sẽ phải đóng cửa, một tuần sau điều mà Lục Minh lo lắng chính là quán quá nhỏ, khách không có chỗ ngồi.
Có thể nói là tương phản cự cmn đại!
Quán bar bên cạnh sắp tức chết rồi, nghe nói chủ quán bên đó cả ngày ở bên trong quán bar chửi má nó.
Mà hết thảy đều nhờ Tiểu Diệp thiếu niên thoạt nhìn còn nhỏ tuổi kia.
Mỗi ngày có rất nhiều người tới là vì Tiểu Diệp, đương nhiên Lục Minh sợ hãi cậu ấy mà có việc gì không tới thì chính là tổn thất rất lớn.
Cũng may Lục Minh cũng không chờ lâu lắm.
Tiểu Diệp: Tới.
Một chữ khiến Lục Minh nhìn bảy tám lần, trên mặt lộ ra tươi cười, tâm rốt cuộc cũng đặt xuống.
Sau đó Lục Minh lại muốn cùng tán gẫu cùng Vân Diệp, thì bên kia lại không có phản hồi.
Bởi vì trên bục giảng phát ra một tiếng la bén nhọn.
“Vân Diệp, em làm cái gì bên dưới?”
……
Tiết học này tiết toán của Miêu Yên, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng với Vân Diệp, đặc biệt là sau chuyện lần trước khiến cô ta xấu mặt, nên luôn luôn chú ý Vân Diệp.
Chỉ là từ trước cho tới nay Vân Diệp đi học thoạt nhìn đều rất nghiêm túc, cho dù Miêu Yên muốn tìm điểm chê trách cũng không tìm thấy.
Không nghĩ tới lần này cô ta viết một đề bài xong, xoay người lại thì nhìn thấy Vân Diệp đang cúi đầu mân mê cái gì đó.
Đôi mắt Miêu Yên thật rõ, nếu không có nhìn lầm, thì đó là di động.
Thế nhưng bị cô ta bắt được!
Chuyện vào học chơi di động, có thể lớn có thể nhỏ, đương nhiên đối với Miêu Yên hận nhất không thể khiến Vân Diệp tiêu đời mà nói, đương nhiên là làm càng lớn càng tốt.
Đáy mắt Miêu Yên phiếm lạnh, đắc ý cười, hùng hổ đến gần Vân Diệp, vỗ vỗ cái bàn, quát lớn nói, “Lấy ra đây!”
Động tĩnh này của Miêu Yên không nhỏ, lực chú ý của cả lớp đều bị hấp dẫn lại.
Mà trên mặt Vân Diệp cũng không xuất hiện hoảng loạn mà Miêu Yên cho rằng bị bắt chơi di động phải có.
Vân Diệp cũng không chần chờ lấy từ trong hộc bàn ra một mảnh giấy.
Giấy?
Miêu Yên nhíu nhíu mày, ngữ khí không tốt, “Vân Diệp, cậu lại giở trò gì với tôi, tôi nói cậu lấy di động ra, di động! Cậu lại lấy tờ giấy ra lừa gạt ai?”
“Lão sư, em không mang di động.”
“A, tôi đã thấy được, cậu còn không thừa nhận, tôi tự mình lục soát, chờ tôi tìm được rồi, xem cậu mạnh miệng thế nào!”
Miêu Yên cho rằng Vân Diệp giảo biện, kéo dài thời gian.
Nhưng như vậy cũng không có tác dụng.
Chờ cô ta tìm ra, xem cậu ta có dễ chịu không!? Vì thế Miêu Yên vừa nói, tay vừa vói vào hộc bàn Vân Diệp, nhưng biểu tình của cô ta lại từ đắc ý biến thành không thể tin tưởng.
Di động đâu?!
Miêu Yên sờ soạng tới lui vài lần, trong hộc bàn trống rỗng, cô ta chưa từ bỏ ý định kéo cái bàn ra, cúi đầu nhìn vào hộc bàn, nhưng mà bên trong vẫn là không có cái gì!
Chuyện gì xảy ra!
Miêu Yên rõ ràng nhìn thấy lúc ấy trên tay Vân Diệp cầm di động, hơn nữa dưới ánh mắt của mình, chỉ có thể giấu trong hộc bàn.
Nhưng hiện tại di động đâu?
Vân Diệp mở miệng, cười đến có chút bất đắc dĩ.
“Lão sư, em không có chơi di động, cô có phải nên xem xét lại hay không, vừa rồi em vẫn luôn giải thử đề.”
Theo lời nói của Vân Diệp nhìn qua, trên tờ giấy kia xác thật viết rậm rạp các bước giải đề.
Miêu Yên hung hăng mà trừng mắt nhìn Vân Diệp, trong lòng thần mắng.
Nhãi ranh gian xảo, cũng không biết giấu điện thoại ở đâu.
Một cái lý do thu thập cậu ta cũng không có.
Đương nhiên khiến Miêu Yên cứ từ bỏ như vậy là không có khả năng, cho dù không bắt được nhược điểm của Vân Diệp, khiến cậu ta xấu mặt cũng tốt.
Vì thế Miêu Yên lại nói, “Nếu cậu đã nghe giảng nghiêm túc như vậy, vậy cho cậu một cơ hội biểu hiện, bài tập thứ ba hôm nay, cậu đi lên làm, đem bước giải viết ra toàn bộ.”
Miêu Yên chính là làm khó dễ.
Bài tập thứ ba này rất khó, cũng là bài mà lão sư giảng giải chỗ khó, trong lớp đã có người thử qua, nhưng hoàn toàn không có một chút cách giải.
Vân Diệp cười như không cười liếc mắt nhìn Miêu Yên một cái, Miêu Yên bất tri giác lui về sau một bước.
Sau khi phát hiện ra phản ứng của mình, mặt cô ta đỏ lên, tức giận.
Cô ta cư nhiên bị một học sinh dọa sợ.
Nhưng không thể không nói, cư nhiên vừa rồi cô ta lại cảm nhận được vài tia nguy hiểm, hơn nữa giống như toàn bộ suy nghĩ của mình đều bị phơi bày trước mắt người khác.
“Được a.”
Lúc Miêu Yên cho rằng Vân Diệp sẽ không đi lên, lại nghe một tiếng như vậy, ngay sau đó dáng người cao gầy của thiếu niên đi đến bục giảng.
Toàn bộ các bạn nữ trong lớp đều trợn tròn mắt nôn nóng nhìn thiếu niên, trong lòng âm thầm mà cổ vũ cho cậu.
Vân Diệp chỉ nhìn đề bài qua một lần, liền đặt phấn viết.
Từng hàng chữ ngay ngắn lại khí phách theo tay của cô dần xuất hiện trên bảng đen.
Liền mạch lưu loát, không chút tạm dừng!
“Đúng rồi đúng rồi, chính là làm như vậy.”
Học bá bàn đầu, vừa nhìn bước Vân Diệp giải đề, vừa tính toán trên giấy nháp, cuối cùng như là bừng tỉnh đại ngộ, nở nụ cười.
“Sao tôi lại không nghĩ tới chứ.”
Các bạn học nữ mê muội nhan sắc cũng nhịn không được mừng thầm.
Không hổ là nam thần mình xem trọng!
Nhưng Vân Diệp giải đề xong lại không trở về chỗ ngay, lại chuyển tới chỗ trống trên bảng bên cạnh.
Cậu muốn làm cái gì?
Khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, Vân Diệp lại viết cách giải thứ hai.
Cách thứ ba……
Cách thứ tư……
Một đề bài, cư nhiên lại viết ra bốn cách giải, hơn nữa mỗi một cách đều đúng!
Lúc này Vân Diệp mới ngừng lại, xoay người đến trước mặt Miêu Yên đã đen mặt, kéo kéo khóe miệng.
“Lão sư, như vậy đủ rồi chứ?” Lời ngầm chính là không đủ thì vẫn còn
Miêu Yên: “…… Đủ rồi.”
“Đúng rồi, lão sư cách giải đề mà cô nói vừa rồi có bước sai rồi, chuẩn xác phải làm như vậy.”
Vân Diệp thêm vài nét bút trên bài mà Miêu Yên viết trên bảng, sau đó mới ném phấn xuống, vỗ vỗ tro bụi trên tay, từ trên bục giảng nhảy xuống.