Mọi người xem bài giải Vân Diệp sửa trên bảng đen.
Nếu không phải, Miêu Yên viết sai hai bước quan trọng.
Chỉ là bởi vì đối với giáo viên tin tưởng quá độ, mọi người đều không có chú ý tới điểm này, lại không nghĩ rằng Vân Diệp sẽ chỉ ra.
Động tác Vân Diệp trôi chảy mà tiêu sái, diện mạo vốn dĩ đã bắt mắt lại vì động tác vừa rồi, càng thêm vài phần tùy ý.
Giống như thái dương sáng chói.
Nữ sinh cả lớp đều bị vẻ đẹp này làm cho mê đắm!
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, ngay sau đó tất cả mọi người đều bắt đầu hưởng ứng, nam sinh nữ sinh đều có phần.
Miêu Yên trong ấn tượng của cả lớp vẫn luôn không tốt, một lão sư tính toán chi li lại khắc nghiệt như vậy, thật sự không có ai thích.
Chỉ là ngại cô ta cường thế, rất ít người dám chủ động khiêu chiến quyền uy.
Có thể nói Vân Diệp đã làm việc mà bọn họ muốn làm, lại không làm được.
Không thể hả giận hơn!
Nam sinh trong lớp vốn bởi vì Vân Diệp được nữ sinh hoan nghênh mà có chút bài xích, cảm thấy toàn thân Vân Diệp cũng chỉ có gương mặt kia là có thể, nhưng trải qua lần này, ấn tượng với Vân Diệp cũng cải thiện không ít.
Không nói cái khác.
Chỉ là dám đối mặt với Diệt Tuyệt sư thái Miêu Yên như vậy, đã đủ đàn ông.
……
Vân Diệp lập tức đi đến trước mặt Miêu Yên mặt đã đen đến mức không thể đen hơn, mắt đào hoa mang theo chút trào phúng.
“Được chưa ạ, nếu được rồi thì em có thể ngồi rồi chứ.”
Miêu Yên muốn hố Vân Diệp một phen nhưng không thành, lại không nghĩ rằng kết quả là mặt mũi bản thân đều mất hết, quả thực là tức chết.
Nhưng làm trò trước mặt nhiều học sinh như vậy, cô ta không thể nói thêm gì, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng.
“Ngồi đi.”
Lên trên bục giảng cô ta cũng không quên âm dương quái khí nói vài câu.
Cái gì mà “Đừng tưởng mình có thể giải vài bài, liền cảm thấy mình lợi hại, không thi đậu vào trường đại học tốt cũng vô dụng như cũ thôi”, cái gì mà “Về sau ra xã hội phải dựa vào các phương diện, gia đình cũng rất quan trọng”, cuối cùng thậm chí nói tới “Tìm đối tượng cũng phải tìm môn đăng hộ đối, lớn lên đẹp cũng không dùng được!”
Minh trào ám phúng, mặc cho ai cũng biết là đang nói Vân Diệp.
Rốt cuộc dù Vân Diệp lớn lên đẹp, điều kiện gia đình như thế nào, mọi người trong lớp đều biết.
……
“Vân Diệp, cậu đừng để trong lòng, Diệt Tuyệt sư thái vẫn luôn là cái đức hạnh này……”
Mộc Tha ngồi phía trước thừa dịp Miêu Yên ở trên bục giảng nước miếng tung bay, không chú ý tới bên này, lén lút quay đầu, nói với Vân Diệp một câu như vậy.
Thần sắc cẩn thận, sợ Vân Diệp sẽ vì lời nói vừa rồi của Miêu Yên ảnh hưởng.
Đến nỗi vì sao Mộc Tha ngồi hàng phía trước Vân Diệp?
Vẫn là do cô mặt dày mày dạn, năn nỉ một cái nam sinh đổi vị trí với cô.
Tuy Mộc Tha thần kinh thô, nhưng vẫn cảm giác được gần đây Diệt Tuyệt sư thái vẫn luôn kiếm chuyện với Vân Diệp.
Khi dễ nam thần của cô, không thể nhịn!
Mộc Tha quyết định ở trong lòng lén đâm hình nộm Diệt Tuyệt sư thái.
Mà Vân Diệp chỉ cười cười, “Tôi không sao.”
“Thật không sao a?”
“Thật không sao.”
Đánh giá biểu tình của Vân Diệp, không phải miễn cưỡng cười vui, Mộc Tha rốt cuộc yên tâm, xoay người, ôm ngực.
Nơi đó đập mạnh đập mạnh.
Ai nha má ơi, nam thần cười lên thật đẹp ah ah ah!
Tuy rằng đã nhìn rất nhiều lần, nhưng Mộc Tha vẫn bị kinh diễm.
……
Sau khi Vân Diệp trấn an tiểu cô nương xong, tay đặt bút viết trên giấy cắt hoa.
Vừa rồi cô không có nói dối, xác thật cô không đem lời Miêu Yên nói đặt trong lòng, đối cô mà nói cứ như là đánh rắm vậy.
Đến nỗi Miêu Yên tiểu đánh tiểu nháo, càng không vào được mắt cô.
Chút tiểu xiếc này ngay cả quan viên cấp thấp nhất cũng lười dùng.
Đương nhiên trực giác nói cho cô biết, Miêu Yên sẽ không thiện bãi cam hưu như vậy.
Kia lại…… Như thế nào?
Nếu thật sự chạm vào điểm mấu chốt của cô, cùng lắm thì cùng cô ta chơi, coi như hoạt động gân cốt.
Đáy mắt Vân Diệp hiện lên một tia thị huyết, khi bạn cùng bàn nghi hoặc nhìn qua, cô vẫn là thiếu niên ôn nhuận như cũ.
“Sao vậy?”
“Không…… Không có gì.”
Bạn cùng bàn gãi gãi đầu, cos lẽ là hắn hoa mắt.
“Vân Diệp, chữ cậu viết không tồi a.”
Câu này là ca ngợi thiệt tình.
Trên bàn Vân Diệp có một tờ đã viết xong.
Hai ngày trước Vương lão sư dạy ngữ văn đã tới lớp tìm Vân Diệp, nói gần đây có một giải thi đấu thư pháp quốc gia, giải đặc biệt tiền thưởng đến hai vạn, giải ba cũng 3000.
Vương lão sư biết điều kiện gia đình Vân Diệp không phải quá tốt, hơn nữa là thật sự quý nhân tài, thế nên mới tìm Vân Diệp, bằng không ông chỉ do hứng thú mới làm giáo viên già, căn bản sẽ không tìm thêm việc cho mình.
Đương nhiên Vân Diệp cũng biết hảo tâm của ông ấy, tuy rằng hiện tại cô kiếm được tiền, nhưng ai chê tiền nhiều đúng không?
Vì thế liền đáp ứng.
Bạn cùng bàn nhìn đến chữ cô tùy tiện viết viết luyện luyện, dù không hiểu thư pháp thì đối với bạn cùng bàn cũng đã cảm thấy rất lợi hại.
“Cảm ơn.”
Vân Diệp nói một tiếng cảm ơn, tay vừa chuyển di động lần nữa lại xuất hiện trên tay, bỏ vào trong túi.
Không phải Miêu Yên không tìm được di động trong hộc bàn của cô sao?
Nếu tìm được, vậy mới kỳ quái.
Bởi vì di động căn bản không nằm trong hộc bàn cô, mà là trong hộc bàn bạn cùng bàn!
Bất luận Vân Diệp bỏ vào, hay lấy ra, đều lặng yên không một tiếng động, ngay cả bạn cùng bàn cũng không hề hay biết, còn hưng phấn thỉnh giáo ngày thường Vân Diệp luyện chữ như thế nào.
……
Sau khi tan học, Vân Diệp xem tiền bên trong thẻ ngân hàng, rồi đi vào một cửa hàng bán di động.
Không chút do dự, nói thẳng ý muốn của mình.
Muốn di động đời mới nhất, tốt nhất, mắc nhất.
Kiếp trước Vân Diệp là huyết mạch duy nhất của tướng quân phủ, chất lượng sinh hoạt vẫn luôn yêu cầu rất cao, mọi thứ nhất định phải là tốt nhất.
Vừa thấy khách hàng là một người ra tay sảng khoái, nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt, có tiền tất nhiên hiệu suất cao, sau mười phút, Vân Diệp liền cầm iphone mới nhất ra khỏi cửa hàng.
Vân Diệp đùa nghịch di động mới trong tay, rất vui vẻ.
Sau đó khi có một cái tin nhắn gửi đến, loại vui vẻ này liền trực tiếp hạ xuống——
【 Tài khoản quý khách còn lại 23. 33XX - ngân hàng 】
23. 33?
2333?
Vân Diệp nhìn chằm chằm con số mang ý trào phúng này, nhìn vài lần, hào khí vừa rồi cũng không còn.
Đừng thấy cô mới tới đây thời gian ngắn, nhưng cũng biết 2333 là ha ha ha.
Một đêm trở lại trước giải phóng, chính là nói cô.
……
“Nhìn thấy không, đó chính là bartender mà Nguyên tố quán tìm tới khoảng thời gian trước.”
“Chính là hắn đoạt đi toàn bộ khách của chủ quán cách vách, trách không được a, nếu tôi là phụ nữ, phỏng chừng cũng giữ không nổi.”
“Đừng nói những thứ đó có được không, chủ quán cách vách đưa tiền, lát nữa mấy người chúng ta nhất định phải hảo hảo giáo huấn bartender này một phen.”
Gần đây Nguyên tố quán làm ăn phát đạt, lượng khách tăng mạnh, mấy người đàn ông trốn trong góc thảo luận cũng không phải không thấy được.