Đây là phản ứng đầu tiên của những người có mặt trong văn phòng hiệp hội.
Nhưng khi mọi người đứng trước tác phẩm thư pháp này, lại không thể không thừa nhận, đây xác thật là một tác phẩm kinh diễm.
……
Tác phẩm là một bài thơ nổi tiếng, 《 Nam Lăng biệt nhi đồng nhập kinh 》.
Danh thơ thì chưa chắc, nhưng một câu thơ trong đó, hầu như mọi người đều nghe qua.
“Nhìn trời, ngẩng mặt mà cười lớn
Há chẳng phiêu bồng trót dấn thân?”
Bởi vì tỉ lệ bị trùng của danh thơ khá lớn, lại còn dễ dàng khiến giám khảo mệt mỏi, trong mấy ngàn tác phẩm gửi tới lần này, chẳng có mấy bài thơ, khiến người xem cũng thấy đau lòng.
Bức tranh chữ này lại khác biệt hẳn với các tác phẩm còn lại.
Thế chữ như rồng bay, nét chữ uốn lượn, không mềm yếu, rất có thần, đặc biệt là câu kinh điển kia càng như có hào khí ập vào mặt.
Dùng một câu để hình dung, chính là chữ này có linh hồn.
Sống động!
……
“Tác phẩm này thật sự không tồi……”
Hội trưởng hiệp hội dưới ánh nhìn chăm chú của lão Lưu cùng mọi người, đánh giá bức thư pháp thật lâu, gật gật đầu.
Trong giọng nói không chút nào che giấu tán thưởng.
Lúc đưa tác phẩm cấp chuyên môn này cho hội trưởng, vẻ mặt mấy người lão Lưu cứ như cháu nhà mình rất có tiền đồ vậy, trên mặt tươi cười như mẹ già sắp gả con gái vậy.
Tuy rằng không phải con cháu nhà mình, nhưng cũng từ tay bọn họ tuyển ra không phải sao.
Cùng một đạo lý, cùng một đạo lý, không cần nghiên cứu những chi tiết đó.
“Bất quá……”
Nhưng giây tiếp theo hội trưởng chau mày lại, khiến bọn họ lo lắng đến tim cũng muốn nhảy lên đến cổ họng.
“Chữ này hơi có chút tỳ vết a, có mấy chỗ cần phải tôi luyện hơn nữa.”
Lão Lưu bọn họ cũng rõ ràng, đích xác có việc này.
Đều nói người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, khi vừa thấy tác phẩm này mọi người đều chỉ lo kinh ngạc, sau khi xem xét kĩ hơn, mọi người lại có chút thổn thức, lại không thể không thừa nhận thế này mới hợp lí.
Nếu tác phẩm quá hoàn mỹ sẽ vượt qua trình độ của cuộc thi thư pháp thanh niên, chỉ có các đại sư nổi danh mới có trình độ đó.
Có chút tỳ vết mới càng thêm chân thật, bằng không nhanh như vậy tiến tới trình độ của đại sư, chẳng phải hù chết người à?
Nhưng cho dù có tỳ vết cũng không che dấu được ánh ngọc, hơn nữa còn không thua bất cứ thanh niên nào xuất thân từ thư pháp thế gia!
Đương nhiên, tác phẩm mà mọi người đánh giá rất tốt dù cho có tỳ vết kia, là do Vân Diệp cố ý thêm vào tỳ vết sau khi hoàn thành.
……
Đấu cùng một đám nhóc không cần quá nghiêm túc, đủ dùng là được.
Vân Diệp thật sự bị sự nhiệt tình của Trương lão sư dọa sợ, hiện tại khi đi học Trương lão sư sẽ thường xuất hiện, gọi cô cùng tâm sự về thư pháp.
Trải qua chuyện này cô càng sợ sẽ lại gặp pháp một đám người yêu thích thư pháp nữa nên Vân Diệp cũng không chấp nhất lần nổi bật này.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một Trương lão sư đã khiến cô chịu đủ lắm rồi.
Không thể không nói Vân Diệp nhìn xa trông rộng.
Nếu thành thành thật thật chuyển tác phẩm hoàn chính trước đó đi, phỏng chừng hiện tại đám người kia sẽ lập tức chạy đến Đồng thành, nhưng hiện tại mọi người lại lo lắng về giải thưởng cho cô, đó là một đứa trẻ có linh khí a.
Phải tranh luận với hội trưởng tới cùng!
Tuyệt không thỏa hiệp!
……
“Hội trưởng, cho dù có tỳ vết, cũng không thể phủ nhận đây là một tác phẩm rất xuất sắc, tôi cảm thấy trình độ này hẳn là xuất sắc nhất trong thế hệ các thanh niên hiện nay”
“Đúng là có tỳ vết, nhưng cũng có linh khí, một thời gian nữa tất sẽ có danh tiếng, Hiệp hội chúng ta tổ chức các cuộc thi đấu thế này không phải để tìm ra các thanh thiếu niên có đam mê cùng năng khiếu với thư pháp sao?”
“Học sinh cao trung 17 tuổi, có thể viết đến trình độ thế này đã rất đáng kinh ngạc rồi.”
Tình hình này đúng là đang giảng đạo lý.
“Hội trưởng, chúng ta cần phải công bằng công chính, không thể giả dối a.”
“Tác phẩm này xuất sắc hơn tác phẩm của cháu phó hội trưởng không biết bao nhiêu lần a?”
“Hội trưởng, ngài không thể thiên vị, tôi là người đầu tiên không đồng ý, những thứ cháu phó hội trưởng đã viết kia, nếu so với tác phẩm này tất cả đều là rác rưởi……”
Ban đầu là giảng đạo lực, sau đó lại trực tiếp * trần trụi nghi ngờ hắn thiên vị, hội trưởng nhận lấy các loại ánh mắt nghi ngờ, nhanh chóng kêu dừng.
“Được được, đều thôi đi, tôi có nói không cho cậu ấy lấy giải thưởng sao?”
Lão Lưu vừa nghe liền bị hấp dẫn, dỏng tai lên hỏi, “Giải thưởng gì, giải nhất hay giải đặc biệt?”
“Lão Lưu, tôi nhìn thế nào cũng thấy ông đối với tiểu hài nhi này còn muốn để bụng hơn cháu của mình, nếu không phải biết hai vợ chồng ông cảm tình rất tốt, tôi sẽ hiểu sai…… Còn có, mấy người nữa.”
Hội trưởng là một ông lão lớn tuổi, cười rộ lên vui tươi hớn hở.
“Chúng tôi đây là không muốn phụ lòng đứa trẻ có thiên phú.” Một người trong đó cũng cảm thấy ngữ khí vừa rồi có chút quá mức, bị hội trưởng nhìn có hơi xấu hổ, gãi gãi tóc.
“Đúng vậy.”
Hội trưởng gật gật đầu, nhìn tác phẩm trước mặt, “Không thể phụ lòng đứa trẻ có thiên phú, rốt cuộc truyền thừa truyền thống văn hoá trong tương lai, phải trông cậy vào bọn họ.”
Đôi mắt hội trưởng lóe sáng, cả người như là ăn phải linh đan diệu dược, nháy mắt trẻ ra mười tuổi.
……
Chuyện này đối với Đồng thành mà nói có vẻ vô cùng xa xôi.
Sau khi gió xuân vội vàng qua, không khí khô nóng vội bay lên.
Mặt trời ló dạng, các loại tiếng chim hót vang lên……
Ngay cả không khí cũng đều tràn ngập mùi hương thảo ngọt ngào
Nhị Trung vốn dĩ không liên quan đến việc này, nay lại trở thành trung tâm của đề tài, trên tay mỗi người đều cầm di động, không ngừng cúi đầu xem, nếu không cũng là kết bè kết đội thành một vòng tròn, ríu rít thảo luận.
Bất luận là thông tin trên màn hình di động, hay là vô tình nghe được, tần suất xuất hiện nhiều nhất là hai thứ không liên quan nhau.
Một là Thông Tế Trung Học, một là nhân vật phong vân hiện tại—— Vân Diệp.