Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 111: Bạch Dạ, sao anh lại có thể như vậy?!



Editor: Thơ Thơ

“tin tức anh còn rất linh thông.” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng liếc mắt Mộ Thần Hiên một cái.

Anh cợt nhả ngồi ở trên sô pha: “Đó là, về chuyện của cậu, tôi vẫn luôn đều thực chú ý. Nhưng thật ra cậu giải quyết mấy lão già kia như thế nào?”

“Chết không nhận, dù sao bọn họ cũng không có chứng cứ chứng minh tôi tự mình đi Ngự thành.”

“Điều này cũng đúng.”

Hiện nay, toàn bộ Quân Khu Bạch Hổ trừ bỏ Bạch Dạ khởi động bộ đội đặc công bên ngoài, căn bản là không ai có thể chứng minh Hoàng Phủ Minh thật sự đi Ngự thành, trừ phi chính miệng anh thừa nhận.

Nhưng có ai sẽ ngốc như vậy? Biết rõ đây là chuyện phạm vào quân pháp, còn chạy tới nhận nợ sao?

“Đúng rồi, minh, anh bị liên luỵ, giúp tôi ký tên cái này đi.” Mộ Thần Hiên nhẹ nhàng bâng quơ xếp một phần văn kiện thành một khối vuông đặt ở trước mặt Hoàng Phủ Minh.

Mặt trên, chỉ để lại chỗ ký tên.

Hoàng Phủ Minh hơi hơi nhíu mày, chậm rãi mở ra văn kiện kia vừa thấy……

Là một phần thư quyết định ký tên huỷ bỏ xử phạt!!

“Muốn dùng chiêu này lừa dối qua cửa ải sao? Yên tâm, tôi sẽ không ký tên.”

“Minh, lần này…… Chỉ sợ không ký cũng không được.” Mộ Thần Hiên ra vẻ khó xử gãi gãi đầu. Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Như thế nào? Nghe khẩu khí này của anh, tôi không ký tên, anh còn muốn lấy súng buộc tôi ký hay sao??”

“Ai nha, tôi nào dám. Chỉ là, chỉ là ……” tròng mắt Mộ Thần Hiên chuyển động, cười xấu xa nói: “Ngày hôm qua vợ anh lại đây cầu tôi, muốn tôi hủy bỏ xử phạt ‘ Mộ tướng quân ’, tôi tưởng tượng, anh cái này ‘ Mộ tướng quân ’ cũng không phạm cái gì sai, vì thế liền cam đoan nhất định sẽ hủy bỏ cái xử phạt này, anh nói, nếu anh không hủy xử phạt này, có phải kêu không tuân thủ tín dụng hay không??”

“anh!!!” Hoàng Phủ Minh thật muốn một ngụm nước miếng phun chết Mộ Thần Hiên vô sỉ này, thế nhưng lợi dụng thân phận của anh lấy việc công làm việc tư, thứ gì!!!

Bất quá, giây tiếp theo……

“ngày hôm qua Tuyết Vi cầu qua anh hả? Chuyện khi nào?”

“Chuyện trước khi các người cãi nhau.” Nói đến chỗ này, khóe miệng Mộ Thần Hiên mơ hồ gợi lên một nụ cười quỷ dị: “Cô ta còn cùng tôi nói rất nhiều chuyện, cậu…… Muốn nghe sao?”

‘Mộ tướng quân, tôi tin tưởng hẳn là anh biết đến, tôi không có khả năng bỏ vị trí Quân Trường phu nhân, chạy tới làm phu nhân một tướng quân!! Mặc dù là vị hôn thê dự khuyết, tùy thời có khả năng bị đào thải, tôi cũng rất vui lòng. ’

‘Mộ tướng quân, chẳng lẽ bạn trai cũ của tôi lần trước ở nhà ăn nói với anh, anh đều quên mất sao? Tôi căn bản là loại người tham mộ hư vinh, tôi thích quyền lực, thậm chí từng yêu hết thảy!! ’ Thơ_Thơ_diendanlequydon

Bên tai, đột nhiên nổi lên lời nói vô tình của Tuyết Vi ngày hôm qua.

Sắc mặt Hoàng Phủ Minh trầm xuống: “Không có hứng thú. Còn có, nếu anh còn dám chơi tâm cơ với tôi hủy bỏ xử phạt, tôi liền tự cấp cho anh một cái tội giả danh lừa bịp hơn nữa. Lập tức đi ra ngoài!”

“Ai, minh!!!”

“Đi ra ngoài!!”

“a……” Mộ Thần Hiên mặt xám mày tro đi ra khỏi văn phòng.

Kỳ thật hôm nay ý đồ anh đến căn bản không phải vì hủy bỏ xử phạt, chỉ là muốn hóa giải một chút hiểu lầm giữa hai người mà thôi.

Nhưng……

Bây giờ xem ra, Hoàng Phủ Minh tựa hồ nổi nóng như cũ, anh chỉ có thể ngày sau tìm cái cơ hội thích hợp nói rõ ràng Tuyết Vi rốt cuộc là cô gái thế nào ……

Binh đoàn thứ nhất.

“Đồng chí, cô tìm ai?”

“Tôi muốn gặp Bạch tướng quân của các người.” Tuyết Vi một đường đánh xe đến  binh đoàn thứ nhất, thẳng đến tòa nhà tướng quân liền vọt lại đây.

“Xin lỗi, tôi không có thu được bất luận khẩu lệnh gì của Bạch tướng quân muốn tiếp kiến khách lạ, cho nên……” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Bạch Dạ!!!”

“Bạch Dạ!!!”

“anh đi ra cho tôi!!!”

“Ra đây!!” Không để ý quy định quân khu, cũng bất chấp thân phận tức thời, Tuyết Vi giống như là một con ruồi không đầu, tại cao ốc thanh tịnh và đẹp đẽ này la to lên.

Vệ binh phụ trách thủ vệ vừa thấy, lập tức bưng kín miệng cô: “Đồng chí, cô không khỏi cũng xem qua pháp kỷ đi? Cũng dám ở văn phòng tướng quân ồn ào, chán sống sao?!!”

Miệng bị gắt gao che lại không cách nào phát ra tiếng nói, Tuyết Vi cũng bất chấp tất cả hung hăng cắn tay kia đang che miệng mình lại.

“Ai da……” vệ binh kia đau không khỏi phát ra một tiếng trầm vang, theo bản năng liền buông lỏng tay ra.

Tuyết Vi bắt lấy thời cơ này liền chạy thẳng đến văn phòng tướng quân.

“Mau, người tới, người tới, bắt lấy nữ binh binh đoàn thứ ba kia, cô ta tự tiện xông vào văn phòng tướng quân!!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Mệnh lệnh một khi phát ra, tất cả vệ binh đều xếp Tuyết Vi vào danh sách nhân vật nguy hiểm, một đường đuổi theo bóng dáng của cô.

Tuyết Vi giống như là bị cái gì bám vào người, không có ngừng lại, một hơi liền chạy vào văn phòng tướng quân ở tầng năm.

‘ hô hô hô……’ đứng ở cửa văn phòng, cô thở hổn hển dồn dập, cũng mặc kệ cái gọi là hạn chế quan hàm, liền đẩy cửa lớn văn phòng ra.

Văn phòng to như vậy, trừ bỏ Bạch Dạ, còn có hai trung tướng cũng ở đó. Bọn họ tựa hồ đang thảo luận chuyện gì.

Bởi vì Tuyết Vi xuất hiện, không thể nghi ngờ cắt ngang bọn họ nói chuyện.

Trong đó một trung tướng lớn tuổi sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống: “lính của Binh đoàn thứ ba hả?? Mộ tướng quân các người giáo dục các người như thế nào? Ngay cả một chút quy củ đều không có giáo dục các người sao? Trước khi tiến vào, Ngay cả‘ báo cáo ’ đều sẽ không nói sao?!!”

Tiếng răn dạy trước mặt đánh úp Tuyết Vi.

Đúng lúc này, những vệ binh đuổi theo cô cũng tới rồi. “Bạch, Bạch tướng quân, hai vị trung tướng, thật sự xin lỗi, quấy rầy các người nói chuyện.”

“Hừ, các người là thủ vệ như thế nào, vậy mà một nữ binh đều có thể tự tiện xông vào văn phòng tướng quân hả?!!”

“Xin, xin lỗi, la trung tướng, là chúng tôi thất trách, là chúng tôi thất trách.” Nói xong, mấy thủ vệ liền mạnh mẽ kéo Tuyết Vi đi. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tay nhỏ của cô gắt gao thủ sẵn ở khung cửa, nhìn đăm đăm Bạch Dạ không nói một lời, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ nghẹn đến mức đỏ bừng, đỏ bừng.

“Đều dừng tay. Là tôi gọi cô ta qua tới.” Đột nhiên, Bạch Dạ rốt cuộc đã mở miệng.

Mấy vệ binh kia nghe nói, lập tức buông lỏng tay ra: “Xin, xin lỗi, Bạch tướng quân, nếu nói vậy, kia, chúng tôi đây liền không quấy rầy ngài nữa.” Nói xong, mấy vệ binh hốt hoảng rời khỏi văn phòng tướng quân.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Tiếng ầm ĩ ngừng lại, đôi mắt lạnh của Bạch Dạ chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi.

Tay nhỏ cô nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run, không khỏi phân trần từ trong túi móc ra lá thư Tiết thiếu tướng giao cho cô, để trên bàn công tác của Bạch Dạ. “Đây là quyết định của anh đi?!”

Hai gã trung tướng đứng ở một bên vừa thấy thái độ Tuyết Vi hiển nhiên rất là bất mãn.

Nhưng một người trung tướng trong đó chú ý tới chữ viết trên lá thư kia, tức khắc hai tròng mắt hiện lên một tia sáng suốt. “cô chính là Tuyết Vi hả?”