Cửa sổ dường như không đóng chặt, gió bên ngoài thổi vào có chút se lạnh.
Phượng Cửu Ca ánh mắt quái dị nhìn Vân Ngạo Thiên, đứng ở trước mặt hắn cũng không nhúc nhích.
Còn cởi ra?
Kim Phong Ngọc Lộ kia không phải chỉ có một giọt, còn bị Tiểu Thủy ăn sao?
Còn bảo nàng cởi ra, để làm gì?
Vân Ngạo Thiên thấy nàng phòng bị như thế, không khỏi nheo mắt, cười nhạo một tiếng: "Ngươi sợ ta đối với ngươi có lòng bất chính? ”
Phượng Cửu Ca nhướng mày, tay phải giơ lên, nhéo nhéo ngón tay hoa lan, thanh âm ôn nhu nói: "Phu quân nói gì vậy? Chỉ là người ta, thẹn thùng.”
Thẹn thùng?
Người da mặt dày nhất trên đời này chỉ sợ chính là Phượng Cửu Ca nàng, còn không biết xấu hổ nói mình thẹn thùng?
Ngay cả Tiểu Thủy vốn ăn no không muốn động đậy cũng nỉ non vài cái, dùng cái này im lặng kháng nghị Phượng Cửu Ca nói to không biết xấu hổ.
Vân Ngạo Thiên nghe vậy chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, hời hợt nói: "Ta cùng ngươi có ước định trước, sẽ không chạm vào ngươi. Còn nữa, ta đã gặp qua nữ tử đẹp hơn ngươi hơn ngàn lần cũng chưa từng động tình..."
''Thậm chí tính tình còn tốt hơn ngươi''
Những lời này từ trong miệng một nam nhân nói ra, quả thực chính là khiêu khích đối với một nữ nhân. Huống chi nam nhân này, còn là phu quân của Phượng Cửu Ca nàng!
Nàng ôm hai tay đứng ở trước mặt Vân Ngạo Thiên, từ trên cao nhìn xuống, khẽ nâng cằm, ngữ khí khó nén được vẻ kiêu căng cùng tự tin: "Vân Ngạo Thiên, cho dù ngươi gặp qua nữ tử đẹp hơn ta ngàn lần cũng chưa từng động tình, thế nhưng, ngươi lại nhất định sẽ động tình với ta. Hơn nữa, tình căn thâm chủng. ”
Phượng Cửu Ca hé miệng, ý cười trong mắt nồng đậm, "không có nữ nhân nào có thể đặc biệt như ta, có thể yêu ta là phúc phận của ngươi, Vân Ngạo Thiên ngươi liền cảm tạ trời cảm tạ đất đi.”
Người da mặt dày, quả nhiên là thiên hạ vô địch.
Đường viền môi gợi cảm của Vân Ngạo Thiên mím chặt, mắt lạnh nhìn Phượng Cửu Ca, không cùng nàng đôi co.
Phượng Cửu Ca lại ở trước mặt hắn, bắt đầu cởi áo cởi dây lưng: "Ngươi không phải muốn ta cởi sao? Ta nghe lời ngươi, cởi ra là được. Ngươi muốn làm gì? ”
Từng đợt từng đợt y phục được cởi ra, khóe miệng Phượng Cửu Ca nhếch lên, lướt qua người Vân Ngạo Thiên. Nghiêng người ngồi trên giường, vểnh chân, bóng dáng lờ mờ.
Hao tâm tổn trí như thế, nàng vì tranh giành khẩu khí, bây giờ lại dùng mỹ nhân kế.
Vân Ngạo Thiên lại tựa hồ cũng không động đậy, một tay cầm lấy Thủy Linh lười biếng nằm trên bàn, từng bước từng bước chậm rãi đến gần bên cạnh Phượng Cửu Ca.
Phượng Cửu Ca mặt mày mỉm cười, không gợn sóng, nhếch khóe môi, ý cười nhợt nhạt.
Thế nhưng Vân Ngạo Thiên nhìn Phượng Cửu Ca một lúc lâu, lại nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi vẫn nên nằm xuống mặt đi, ngươi như vậy, ta không tiện.”
Phượng Cửu Ca sửng sốt, theo lời nói mà hành động.
Ngón tay thon dài mà lạnh như băng, vuốt ve làn da trắng như tuyết kia, theo những vết thương ôn nhẹ nhàng vuốt ve.
Vết thương sau lưng Phượng Cửu Ca rất nhiều, nhưng cũng không sâu, thoạt nhìn dọa người, kì thực bất quá chỉ là vết thương ngoài da.
Mà dưới những vết thương mới rậm rạp này là những vết thương ngày trước bao trùm, còn có một ít vết thương mơ hồ đã lâu. Vết sẹo rất nhạt, nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Một đại tiểu thư của gia tộc lớn sống trong nhung lụa, trên người lại vô số vết thương lớn nhỏ.
Vân Ngạo Thiên mím chặt đôi môi mỏng, vươn tay chậm rãi vuốt ve từng đạo vết thương, lúc sờ đến bả vai, ánh mắt lại đối diện với Phượng Cửu Ca đang nghiêng đầu.
Trong mắt nàng thần sắc thanh minh, sắc mặt rất bình thường: "Những vết sẹo kia, có phải rất xấu không? ”
Vân Ngạo Thiên đưa tay túm lấy Tiểu Thủy, lắc lắc trước mặt nàng: "Ta sẽ không để ngươi lưu lại bất kỳ vết sẹo nào.”