Nàng ở trong phòng bình tĩnh một lát. Sau đó nhanh chóng thay y phục rồi đi
ra ngoài. Mặc dù vẫn còn ngại ngùng và hơi giận dỗi nhưng không thể cứ tránh mặt mãi được. Với lại chuyện đấy cũng bình thường thôi chỉ là tiến triển hơi nhanh một xíu xiu thôi mà.
Bên phía Dận Chân, chàng hơi thắc mắc là tại sao nàng phải ngại ngùng đến như vậy trong khi đó chính nàng là người chủ động hôn chàng trước cơ mà. Chàng chỉ là lấy lại thế chủ động của bản thân thôi. Nhưng phải công nhận môi nàng mềm và ngọt thật. Như miếng đậu hũ phủ đường mật vậy. Vừa suy nghĩ, bất giác tay chàng đã đưa lên môi của mình, trên đó còn vương chút hơi ấm của nàng. Rồi chàng ngồi đó tủm tỉm cười trong hạnh phúc.
Tiểu Thuận Tử đứng ở bên ngoài gõ cửa. Mặc dù cửa không đóng nhưng nhìn vẻ mặt lạ kì của Tứ gia . Hắn thấy hắn vẫn lên gõ cửa trước để thông báo. Dận Chân thấy tiếng gõ cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy là Tiểu Thuận Tử liền chỉnh lại trạng thái của mình nói :
" Có chuyện gì ?
Tiểu Thuận Tử thấy thế cũng tiến vào phòng hành lễ trả lời :
" Bẩm Tứ gia, nô tài đã sắp xếp ổn thỏa cho bé mèo của Phù Hoa cô nương ạ.
Ừ ta biết rồi. Chăm sóc nó cho cẩn thận vào. Còn chuyện gì nữa không ?"
'Dạ bẩm Tứ gia, cũng đã đến giờ dùng bữa rồi ạ. Người có muốn nô tài cho người dọn lên luôn không ? "
Dọn lên đi. "
Phù Hoa lúc đi ra ngoài cũng đã nghe được câu này. Nàng tỏ ra bình tĩnh, như bình thường tiến đến bàn ngồi ngồi xuống, coi như không có chuyện vừa rồi xảy ra.Trên bàn ăn, lâu lâu nàng có nhìn lén chàng, thấy vẻ mặt của chàng vẫn như bình thường. Không hề có tí thay đổi nào sau hành động lúc đó. Nàng nghĩ không lẽ Tứ gia của nàng là người hiện đại. Mà cũng không thể nào, người hiện đại như nàng còn ngại ngùng chuyện đó cơ mà. Không lẽ người cổ đại lại phóng khoáng như vậy ?
Nàng vừa ăn vừa suy nghĩ lên không biết bản thân mình đã gắp phải miếng ớt bỏ vào miệng. Vị cau xè lan tỏa trong khoang miệng, xộc thẳng lên mũi, khiến nước mắt sinh lí của nàng chảy ra tự nhiên.
Dận Chân thấy nàng chật vật như vậy thật sự rất muốn cười nhưng vì muốn giữ thể diện cho nàng lên hắn liền hằng giọng. Rút khăn tay từ trong lồng ngực ra lau nước mắt cho nàng. Sau đó chàng nhận lấy ly nước mà Tiểu Thuận Tử vừa rót đưa đến cho nàng uống để đỡ cay.
Phù Hoa nhận cốc nước uống lấy uống để. Nhưng mà vị cay trong miệng cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều. Nàng nhìn chàng với ánh mắt cảm ơn. Dận Chân thấy ánh mắt vẫn còn ngập hơi nước của nàng thì cảm giác buồn cười tan biến mất hút. Chàng lại lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng lần nữa. Chàng nhẹ giọng nói :
" Nàng đừng khóc nữa được không ? Ta đau lòng lắm. "
' Thiếp có muốn khóc thế đâu. Tại cay quá lên nước mắt nó cứ tự nhiên chảy ra thế thôi. "
Mất một lát sau nàng mới bình thường trở lại. Nhìn món ăn trên bàn đã nguội bớt, nàng không còn tâm trạng để ăn nữa. Quay sang phía chàng, từ lúc nàng bị như thế, chàng cũng luôn ở bên săn sóc, lo lắng cũng đã ăn gì nhiều đâu.
Dận Chân nhìn ánh mắt của nàng. Cũng hiểu ngay cô nương này đang suy nghĩ chuyện gì. Chàng vẫy tay gọi Tiểu Thuận Tử đến nơi :
Người kêu người mang những món này xuống. Bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm nhẹ nhàng mang lên. Mang thêm ít hoa quả gọt sẵn nữa. "
' Dạ vâng ạ.
Tiểu Thuận Tử nhận lệnh, sai người dọn đồ ăn trên bàn xuống, chu đáo pha một ấm trà mang lên cho hai người.
Phù Hoa nhấp một ngum trà để vơi bớt hương vị cay nồng còn thoang thoảng trong khoang miệng của mình. Rất nhanh sau đó, Tiểu Thuận Tử cũng mang lên vài đĩa điểm lên.
Nhìn những món điểm tâm tinh xảo đẹp mắt trên bàn. Cái bụng lúc nãy chưa được ăn no của nàng lại phản ứng rồi. Cơn thèm ăn không còn ảnh hưởng của vị cay đã lên ngôi. Nàng lấy một khối bánh táo bỏ vào miệng ăn. Vị ngọt ngào cùng hương thơm của táo lan tỏa trong khoang miệng. Còn đâu cảm giác không thèm ăn lúc nãy.
Nàng thấy vậy cũng lấy một khối bánh táo khác đưa đến bên miệng chàng. Dận Chân thấy nàng đã ăn được cũng không còn lo lắng nữa. Lại thấy nàng đút bánh cho mình thì lòng ngập tràn hạnh phúc. Quả không uổng công yêu thương nàng. Chàng mở miệng để tiện cho nàng đút bánh. Vị ngọt của bánh táo là thứ lúc trước Dận Chân không hề thích chút nào. Nhưng giờ đây chàng ăn ngon miệng vô cùng.
Chắc là do người đứt lên bánh mới ngon như vậy. Hai người ngồi đó, một người đút, một người ăn. Một người ăn rồi lại đút. Cứ thế cho đến khi những đĩa điểm tâm trên bàn đã vơi hơn nửa. Bụng của cả hai cũng đã no rồi. Bụng no lên tâm trạng của nàng vô cùng tốt. Không còn những suy nghĩ lung tung lúc trước nữa. Phù Hoa lúc này đang thoải mái ngồi ở ghế như con mèo lười biếng cần được vuốt ve .